Thứ hai.
Bầu không khí trong lớp 11-1 nhiệt liệt khác thường. Tô Mạc Mạc vừa vào lớp đã nhận ra, trong lúc buông cặp sách còn không nhịn được quay đầu nhìn quanh cả lớp.
Đằng sau, Tề Văn Duyệt vẻ mặt hưng phấn nói gì đó với Liêu Lan Hinh.
Đương nhiên dáng vẻ của học bá Liêu vẫn lãnh đạm như thường, không biết nghe thấy gì, cô có chút trào phúng bĩu môi.
“Không có khả năng.”
“—— sao lại không có khả năng, mình thấy bọn họ nói rất có lý!”
Tề Văn Duyệt chú ý thấy Tô Mạc Mạc quay xuống, không khỏi xoay đầu, hưng phấn nói: “Mạc Mạc, cậu phân xử cho bọn mình đi, cậu thấy hai bọn mình ai là người đáng tin cậy?”
Tô Mạc Mạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đáng tin cậy gì?”
Tề Văn Duyệt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Cậu không nghe nói ư?”
“?”
“Từ đoạn đường từ cổng trường đến khu dạy học, mình không biết đã nghe thấy bao nhiêu người thảo luận —— không phải hôm sau là Tết Nguyên Đán à, mọi người đều đang nói có thể ngày mai sẽ được nghỉ hai ngày đấy!”
Liêu Lan Hinh ở kế bên, không ngẩng đầu bổ sung thêm một câu, “Mình nói cậu ấy đang nằm mơ mà cậu ấy không chịu tin.”
Tề Văn Duyệt: “……”
Tề Văn Duyệt: “Mình không tin mình không nghe. Mạc Mạc cậu nói đi —— cậu có cảm thấy kì nghỉ hai ngày mà mình nói có phải rất có khả năng hay không?”
“……”
Tề Văn Duyệt chờ cả buổi cũng không nghe ai đáp lại.
Cô nàng xoay đầu nhìn, phát hiện rằng cô gái ngồi trước hình như đang thất thần.
Không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
“Mạc Mạc?” Tề Văn Duyệt tò mò vươn tay, quơ quơ trước mặt cô, “Cậu đang nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”
“…… Hả.”
Tô Mạc Mạc hồi thần, hô nhỏ một tiếng, xin lỗi cười, “Không có gì. Mình chỉ quên mất chuyện Tết Nguyên Đán thôi.”
Tề Văn Duyệt: “……”
Tề Văn Duyệt vô cùng đau đớn: “Làm một học sinh, một năm chỉ có mấy ngày nghỉ như thế, vậy mà cậu có thể quên được? Cậu thật không xứng chức.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Liêu Lan Hinh bên cạnh lạnh lùng giội nước lã, “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao, đi học là để chờ kì nghỉ tiếp theo à?”
Tề Văn Duyệt: “…………”
Kết luận rất có đạo lý, cô nàng không thể phản bác được.
Hai người ngồi sau đang biện luận, Tô Mạc Mạc cười khổ quay lại.
Cô có chút thất thần liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Nguyên Đán à.
Không biết anh ấy……
Có lẽ là thần giao cách cảm, Tô Mạc Mạc vừa kết thúc suy nghĩ này, còn chưa kịp ngó xuống mặt bàn thì đã thoáng thấy bóng người đang đi vào lớp học.
Thon dài, lười nhác.
Cho dù bước chân của anh nhẹ đến mức không thể phát hiện, nhưng sau khi người đầu tiên trong lớp nhìn thấy anh, yên lặng đã lan tràn trong cả lớp.
Thành công trong việc khiến tiếng ồn cuối cùng biến mất.
——
Rõ ràng là sau khi anh trở về từ tuần trước, di chứng của những lời đồn không ngừng nghỉ kia vẫn còn lởn vởn.
Chẳng qua Thương Ngạn đã quen rồi.
Sự yên lặng đó không làm anh giảm tốc độ, anh lập tức trở về chỗ ngồi, toàn bộ hành trình cũng không thèm ngước mắt lên.
“Buổi sáng tốt lành, nhóc con.”
Anh ngồi xuống rồi tự nhiên chào cô một tiếng, đồng thời đưa bình giữ ấm qua đây.
“…… Cảm ơn sư phụ.”
Tô Mạc Mạc duỗi tay nhận lấy và ôm vào lòng.
Dường như thành bình còn giữ lại một ít độ ấm của ai đó vậy.
Cô buông mắt, trầm mặc hai giây, lấy đủ can đảm rồi nói là lời đã ấp ủ từ sáng sớm.
“Sư phụ, em chuẩn bị…… Giải phẫu.”
“……”
Hành động tháo ba lô của nam sinh chững lại.
Khoảng năm giây sau, động tác của anh mới khôi phục bình thường.
Từ góc độ của Tô Mạc Mạc nhìn lén qua, đường cao xương hàm của anh vẫn tuyệt mỹ không có tì vết như trước.
——
Nếu không có bầu không khí trầm mặc khác lạ này thì Tô Mạc Mạc cũng gần như bị bề ngoài của anh che giấu, cảm thấy chuyện mình vừa nói không có ảnh hưởng gì đến anh.
Tô Mạc Mạc cẩn thận hô hấp.
Cô không dám nói lời nào, càng không dám truy vấn.
Đến tận một lúc sau, khi phòng học đã trở nên ầm ĩ như cũ, cuối cùng Tô Mạc Mạc cũng nghe thấy chất giọng dễ nghe đó vang lên.
“Ra nước ngoài?”
“Ừm.” Cặp mắt Tô Mạc Mạc ảm đạm, nhưng vẫn gật đầu. “Bà ấy đã tìm cho em chuyện gia giải phẫu trong lĩnh vực này.”
“…… Đi bao lâu?”
Tô Mạc Mạc khựng lại.
Vài giây sau, cô thì thầm: “Không biết. Bởi vì đã hẹn trước thời gian chuẩn bị…… Sau khi giải phẫu có thể sẽ cần thời gian dưỡng bệnh và quan sát…… Nên thời gian cụ thể, không thể nói chính xác.”
Thương Ngạn cúi mắt, con ngươi tối đen, tất cả các biểu cảm nông sâu đều bị trấn áp.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích.
“Khi nào đi?”
“Bà ấy hi vọng em sẽ đi sớm.”
“Sớm?”
“…… Ngày mai bà ấy sẽ đến thành phố C.”
“……”
Không khí đóng băng.
Trầm mặc làm nó không thể lưu thông.
Không biết qua bao lâu sau, Tô Mạc Mạc mới nghe thấy nam sinh bên cạnh khàn giọng nói.
“Ừ.”
“Nếu đã quyết định, vậy đi thôi.”
“……”
Nghe rất bình tĩnh, ngữ khí cũng không có dao động.
Tô Mạc Mạc còn muốn nói thêm vài lời, nhưng lại bị anh nửa vời chắn ở đó.
Cuối cùng, cô vẫn trầm mặc nghiêng đầu đi.
*
Giấc mộng kì nghỉ hai ngày của Tề Văn Duyệt vẫn tan biến.
Lịch trình Tết Nguyên Đán đã được trường học sắp xếp rõ ràng ——
Tất cả vẫn bình thường.
Cùng lắm là trưa và tối hôm đó, các lớp tiến hành tiệc tối trong phạm vi nhỏ.
Không được nghỉ hai ngày khiến bọn học sinh thấy vọng, nhưng ít nhất có còn hơn không.
Cả ngày thứ hai và sáng thứ ba, cả lớp đều đang thảo luận nên chuẩn bị đồ nướng, trái cây và tiết mục gì để giải trí.
Đến chiều, tiết một và tiết hai, lòng dạ của đám học sinh đã không còn đặt trong bài học. Tiết thứ hai là tiếng Anh, giáo viên cũng nhận thấy bọn họ không còn đặt tâm trí vào bài giảng nên đã thẳng tay cho bọn họ tan học sớm, mặc cho cả đám làm ầm ĩ.
Trong lớp, dựa theo sự sắp xếp của lớp trưởng tạm thời, mọi người xếp bàn học thành hình chữ U quanh phòng học.
Những món ăn vặt và trái cây được mua từ quỹ lớp và “phí tài trợ” của chủ nhiệm được đặt lên bàn.
Các nữ sinh được phân công dán giấy màu và bong bóng lên tường, còn nam sinh phụ trách đem bàn học, sách vở và các đồ nặng dư ra ngoài hanh lang trước lớp.
Tô Mạc Mạc và Tề Văn Duyệt, Liêu Lan Hinh dươc phân cùng một tổ, phụ trách dán vách tường bên cạnh bọn họ —— cửa sổ.
Tô Mạc Mạc cẩn thận từng li từng tí giẫm lên ghế rồi bàn học, từng bước một leo lên cửa sổ.
Bệ cửa sổ rất rộng, khoảng ba bốn mươi xăng ti mét, nhưng bên ngoài cửa sổ chính là khoảng cách mấy tầng lâu với mặt dất. Tuy cửa sổ đã đóng lại, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng sợ.
Tề Văn Duyệt thấy dáng vẻ khẩn trương của Tô Mạc Mạc, dựa vào cửa sổ ôm bụng cười.
“Mạc Mạc, cậu còn có bệnh sợ độ cao ư? Cửa sổ đã đóng mà cậu còn sợ hãi?”
“……” Tô Mạc Mạc xấu hổ đỏ mặt.
Tề Văn Duyệt: “Vậy cậu làm việc kia đi, để mình làm việc này cho.”
Tô Mạc Mạc lắc đầu, “Không sao đâu, mình không nhìn xuống là được.”
Tô Mạc Mạc nói xong, cô đứng lên bệ cửa sổ, đang định khom người lấy bóng bay bên cạnh thì thấy trong tầm nhìn nhỏ hẹp, đột nhiên có một người đi đến.
Thương Ngạn cầm bong bóng đó, đưa cho Tô Mạc Mạc; sau đó anh chống tay một cái, ngồi xuống bệ cửa sổ.
Dưới ánh mắt ngây người của cô gái, nam sinh khoanh tay, dựa thẳng vào cửa sổ thủy tinh.
——
Cả người còn ló ra ngoài nhiều hơn cô gái.
Tô Mạc Mạc trắng mặt.
Cô vội vàng cúi người xuống, duỗi tay đẩy Thương Ngạn.
“Anh đừng ngồi ở đây.”
Thương Ngạn vô tâm cười.
“Anh giúp em giữ đồ, em dán.”
Tô Mạc Mạc giật mình, Tề Văn Duyệt bên cạnh không nhịn được trêu ghẹo hai người: “Aiz, Ngạn ca, hoạt động của nữ sinh bọn tôi không cho nam sinh tham dự.”
“Không được.”
Thương Ngạn bộ dáng không đứng đắn, môi mỏng khẽ nhếch, cười như không cười.
“Không thấy nhóc con nhà tôi đang sợ hãi à. Bên cửa sổ này nhiều nguy hiểm, tôi phải ở cùng em ấy.”
Tô Mạc Mạc hoàn hồn, nhíu cặp mày mảnh.
“Biết nguy hiểm mà anh còn ngồi như thế.”
Thương Ngạn không chút để ý “ừ” một tiếng, cúi đầu xếp lại giấy màu bên cạnh, giọng điệu lười biếng, không chút nghiêm túc.
“…… Lỡ như em ngã xuống, anh ngồi ra bên ngoài một chút mới có thể lót bên dưới giúp em.”
Anh nói không lớn.
Chỉ có vị trí khoảng một mét vuông này nghe thấy.
Vì thế, trong lớp học ồn ào, chỉ có một góc này, Tô Mạc Mạc và Tề Văn Duyệt cùng Liêu Lan Hinh bên cạnh đều sửng sốt, nhìn qua Thương Ngạn theo bản năng.
Nam sinh không ngước mắt, thần thái uể oải, ánh mặt trời rọi vào từ sau lưng anh, khuôn mặt góc cạnh bị giấu trong bóng tối.
Không có biểu cảm, có chút nhạt nhẽo vô vị.
Trong lòng Tề Văn Duyệt không biết sao lại lạnh lẽo.
Cô nàng cười gượng, hi vọng thay đổi bầu không khí, “Ngạn ca, trò đùa này của cậu…… Tôi cũng không muốn đứng đây. Nhưng không ai lót cho tôi hết.”
“……”
Thương Ngạn không đáp.
Ngón tay thon dài trắng nõn dừng lại trên tờ giấy màu. Một lát sau, anh ngửa đầu nhìn cô gái đứng cạnh cửa sổ.
Khóe miệng anh cong lên, cười như không cười.
——
“Anh giống đang nói giỡn lắm sao, nhóc con?”
Tô Mạc Mạc cứng người.
Cặp con ngươi ngước lên nhìn cô, không tìm được bất kì ý cười nào. Chỉ có thâm trầm, âm u, một màu đen mà ánh sáng không thể chiếu vào, càng không thể xuyên thấu.
Đột nhiên trong lòng Tô Mạc Mạc hoảng loạn.
Không có lý do, đột ngột có cảm giác sợ hãi.
Cội nguồn của nỗi sợ này không phải trên người cô, mà bắt nguồn từ người trước mặt này.
Không đợi Tô Mạc Mạc hoàn hồn, cửa lớp đột nhiên bị gõ mạnh.
“Ngạn ca, có người tìm!”
“……”
Bốn người trong góc đồng thời hoàn hồn.
Thương Ngạn hơi nhíu mày, nghiêng người vọng qua.
——
Ba nữ sinh đứng bên ngoài lớp, giữa đám nam sinh lớp 11-1 đang làm mặt quỷ, hình như trong tay cầm theo gì đó, đỏ mặt bất an, có lẽ hai nữ sinh phía sau đến để cổ vũ, đang ghé vào tai nữ sinh ở giữa thủ thỉ gì đó.
Đến để làm gì, liếc mắt một cái là biết ngay.
Cũng vì mọi người đều hiểu rõ, nên phòng học lớp 11-1 vốn còn đang ầm ĩ bỗng dưng chậm rãi an tĩnh xuống.
Rất nhiều ánh nhìn náo nhiệt nhao nhao dời qua Thương Ngạn.
Giữa thời điểm vui chơi phóng túng, bọn họ không ngại có nhiều “chuyện bất ngờ nho nhỏ” để giải trí.
Nhưng Thương Ngạn không có hứng thú đó.
Anh lười biếng đảo mắt qua rồi lập tức thu về. Cặp chân dài bên cửa sổ đung đưa, đá đá xấp giấy màu.
“Chân gãy, không ra được.”
Ngữ điệu đều vẫn biếng nhác và tùy tiện như trước.
Bọn học sinh ngoài lớp thất vọng thở dài. Nhưng làm bọn họ bất ngờ đó là, cô gái ngoài cửa thoạt nhìn có vẻ rất ngượng ngùng đó lại hiếm khi gan lớn ——
Cô lấy đủ dũng khí ngẩng đầu.
“Thương Ngạn, tôi là Ngu Giai Hoài* khối 12. Tôi biết chắc chắn cậu không thích tôi, nhưng không sao hết, dù sao trước cuối kì này tôi phải về quê thi đại học, trước lúc đó, tôi có vài lời muốn nói với cậu…… Không cần biết người khác nói thế nào, cười nhạo tôi thế nào, cuộc đời tôi chỉ có một lần như vậy, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến lúc này —— tôi không muốn mình phải tiếc nuối.”
*(Ngu Giai Hoài, convert để là “Ngu Giai Nhớ”, mình chuyển sang như vầy)
Nữ sinh đó vừa nói, mấy tiếng la hét trong lớp 11-1 không khỏi im bặt.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự chân thành.
Chân thành là thứ dễ khiến người khác đồng cảm…… Làm những đứa học sinh vô tâm vô phế, chỉ muốn xem kịch như bọn họ không khỏi trầm mặc.
Có người ngó qua Thương Ngạn, chờ mong xem trên mặt anh có lộ ra cảm xúc nào không.
Nhưng không có.
——
“Thương Ngạn, tôi thích cậu hai năm!”
Sắc mặt cô đỏ lên, dùng hết can đảm hô lên.
Trong phòng học yên lặng vài giây.
Một giọng nói lười biếng, không có sự khác biệt gì so với trước kia vang lên ——
“Ồ, cảm ơn.”
“Nhưng tôi từ chối.”
Sạch sẽ lưu loát.
Một tí uyển chuyển hay do dự gì cũng không có.
Trong lớp có vài người thất vọng thốt lên.
Thấy nữ sinh đó đỏ mắt rời đi, có người không nhịn được lén dùng ánh mắt khiển trách ngó qua Thương Ngạn.
“Đúng là đủ tàn nhẫn.”
“Suýt chút nữa tôi đã bị cảm động lây, thế nhưng Ngạn ca còn thờ ơ.”
“Dù đi ra một lần cũng được mà…… Vậy mà ngay cả vị trí cũng không dịch chuyển.”
“Thôi đi, lúc này tôi đã quan sát rồi, đừng nói dịch vị trí, Ngạn ca là người được thổ lộ, nghe từ đầu tới đuôi, lại là người duy nhất trong chúng ta không bị ảnh hưởng, tốc độ xếp giấy này đó không hề thay đổi.”
“Ý chí sắt đá……”
“Vậy nên các cậu đừng có nằm mơ, Ngạn ca như thế, sẽ không thích phàm nhân.”
“……”
Nghe được câu cuối cùng, mọi người thầm chấp nhận, kết thúc cuộc thảo luận, các ánh mắt sôi nổi dời đi.
Giấy màu bên này đã được dán xong xuôi.
Sau khi Tô Mạc Mạc xuống khỏi bệ cửa sổ, có vẻ Thương Ngạn cũng kết thúc nhiệm vụ “làm đệm lót nếu có sự cố bất ngờ” kia, không nói gì đi ra khỏi phòng học, tiếp tục cùng các nam sinh bố trí lại bàn ghế.
Tô Mạc Mạc sắc mặt phức tạp ngồi xuống.
Chưa đến vài giây sau, Liêu Lan Hinh và Tề Văn Duyệt một trái một phải vây quanh cô.
Tề Văn Duyệt: “Cậu và Ngạn ca sao lại thế này? Không khí giữa hai người hơi đáng sợ đấy —— vừa nãy mình còn tưởng rằng cậu đạp Ngạn ca, Ngạn ca sẽ ôm ngươi tự tử vì tình đấy.”
“……”
Tề Văn Duyệt trêu chọc nói, ngữ khí vui đùa, nhưng Tô Mạc Mạc lại không thấy vui vẻ chút nào.
Ngược lại, chóp mũi cô còn hơi chua xót.
Trầm mặc hai giây.
Cô gái chậm rãi nằm sấp xuống, vùi mặt vào cánh tay, thấp giọng: “Duyệt Duyệt, Liêu Liêu…… Có thể mình phải đi……”
Không khí ngưng trọng.
Vài giây sau, Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh chợt hoàn hồn, khϊếp sợ liếc nhau.
Tề Văn Duyệt: “Cậu đi?? Cậu phải đi đâu?? —— cậu thật sự không cần Ngạn ca của chúng ta nữa ư!”
“Mình muốn ra nước ngoài chuẩn bị giải phẫu.”
Giọng nói mềm mại xen lẫn buồn bực của cô gái truyền ra từ kẽ hở giữa cánh tay.
“Mình không biết……”
“Mình không biết mình có thể quay về hay không.”
Hai người cứng họng.
Thật giống như bị một cục bông nhét vào cổ họng, Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh đột nhiên hiểu ra tại sao cô lại không chịu nhìn mặt hai người nói ra lời như vậy.
Cũng đột nhiên hiểu ra, ban nãy khi ngồi ở bệ cửa sổ, nam sinh ngửa đầu nhìn cô gái, cảm xúc dưới đáy mắt sâu sắc khó diễn tả đến mức làm hai người rét run trong lòng, áp lực trong đó ấp ủ đã lâu mãnh liệt như thế nào.
Hốc mắt Tề Văn Duyệt cũng đỏ lên.
“…… Đừng nói bậy!”
Cô nàng quay đầu, ngữ khí cố tỏ ra mạnh mẽ, “Đám ngốc trong lớp này không biết chuyện gì hết, nhưng mình và Liêu Liêu biết, bọn mình còn đang chờ được uống rượu mừng của cậu và Ngạn ca sau khi tốt nghiệp đấy! —— cậu có thấy không, tính tình táo bạo đó của Ngạn ca, trong trường đã được nhiều người chào đón như vậy, nếu cậu dám không quay về…… Sau này khi lên đại học, đến lúc đó gặp gỡ mấy học tỷ điên cuồng kia, càng có thể ăn sạch Ngạn ca đấy!”
Tề Văn Duyệt nói xong, Liêu Lan Hinh vội duỗi tay kéo cô nàng, nhưng lại không kịp ngăn cản.
Vừa nói xong, Tề Văn Duyệt cũng đột nhiên ngộ ra, có điểm hối hận.
——
Cảm xúc bùng nổ lúc này của Tô Mạc Mạc, hiển nhiên có quan hệ không nhỏ với nữ sinh vừa tỏ tình kia.
Tề Văn Duyệt vừa chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, đã quên mất chuyện này.
“…… Mạc Mạc, mình nói giỡn! Sự chú ý của Ngạn ca với cậu đến mức nào, không ai hiểu hơn mình và Liêu Liêu, cho nên cậu ——”
Tề Văn Duyệt còn chưa dứt lời, cô gái đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Quả nhiên vành mắt có chút đỏ lên.
Nhưng hơn hết là, cảm xúc kiên định trong cặp mắt đen nhánh ướt dầm dề đó.
Trong lòng Tề Văn Duyệt run lên, cảm thấy mấy ác ma nhỏ và mấy thứ linh tinh gì đó trong lòng Tô Mạc Mạc đã bị mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi dậy.
Không để cô nàng nói rõ, cô gái đã nhỏ giọng:
“Nữ sinh đó nói đúng.”
“Mình cũng không muốn để lại tiếc nuối.”
“Mình muốn tỏ tình với sư phụ.”
Tề Văn Duyệt: “………………”
Tề Văn Duyệt: “???!!!”
*
Tiết thứ tư buổi chiều là tiết tự học của toàn bộ khối 11, hôm nay cũng là giờ bắt đầu tiệc tối của Tết Nguyên Đán ở các lớp.
Cửa sổ đóng lại, màn cửa kéo vào, đèn bật lên, máy chiếu được khởi động, loa được bật đến mức to nhất……
Cả phòng tràn ngập giấy màu, tiếng trò chuyện vui đùa, đủ các tiết mục khôi hài nhảm nhí, các hoạt động hoặc hình phạt thú vị ác độc……
Bọn học sinh chơi điên rồi.
7 giờ, chủ nhiệm các lớp dựa theo yêu cầu tuần tra “thảm trạng” bên ngoài các lớp, không ngoài dự đoán thấy một đống lộn xộn dưới đất và mấy kẻ điên trong các lớp.
Các lớp còn lại đang náo nhiệt, chỉ có lớp 11-1 là im lặng.
——
Nhưng là bị bắt im lặng.
Vui chơi cả đêm, tâm trạng hưng phấn khó tả, Tề Văn Duyệt như đang phát tiết nổi điên cả buổi đang đứng trên bục giảng.
Máy chiếu khiến bóng dáng cô nàng trở nên cao lớn hơn, đầu hiện trên màn hình trắng toát, nhìn cực kì kinh khủng.
Nhưng lúc này đám học sinh chẳng chút sợ hãi, hồi nãy vừa có một người trong lớp nghĩ ra một tiểu phẩm khiến cả bọn cười chổng vó, lúc này, ai cũng đang dựa vào ghế ôm bụng cười.
“Mình nghiêm túc nói một vấn đề đây!”
Tề Văn Duyệt học theo chủ nhiệm lớp, lấy thước kẽ gỏ vào bảng đen.
Bọn học sinh bên dưới càng điên cuồng cười.
Tề Văn Duyệt banh mặt, không chịu ảnh hưởng, cũng không dao động.
——
“Nói thế nào cũng là tiệc tối của Tết Nguyên Đán, mấy thứ nhỏ nhoi này thì có ý nghĩa gì —— muốn chơi thì chúng ta chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút.”
Toàn lớp an tĩnh.
Giây tiếp theo, quần chúng hô lên.
Tề Văn Duyệt giả vờ đưa ngón tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng.
“Yên lặng, yên lặng.”
“Trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ này cũng rất đơn giản —— chính là nói thật hay mạo hiểm.”
Đám học sinh vốn đang chờ mong nghe vậy thì lập tức thất vọng.
——
Bọn họ chơi trò này đến chán rồi.
Tề Văn Duyệt nghiêm trang như trước.
“Nhưng mà lúc này, chúng ta không làm mấy trừng phạt táo bạo, chúng ta chơi nói thật hay mạo hiểm đơn thuần thôi.”
Cô nàng tạm dừng.
“Chúng ta đã ở bên cạnh được một năm rưỡi rồi, ba năm cấp ba chớp mắt một cái đã qua một nửa, sang năm…… Nghe khối 12 cách vách thử đi, cả khu đều im phăng phắc, đoán chừng bọn họ cũng không vui vẻ nổi. Nên có bao nhiêu chuyện, hay là chúng ta cứ nói hết trong tối nay đi —— giống như học tỷ hôm nay vậy, chúng ta không để lại tiếc nuối!”
Tiếng than thở trong lớp chậm rãi biến mất.
Tề Văn Duyệt đã dụ bọn học sinh cắn câu.
Có người cúi đầu, có người xoay qua nhìn.
Có người chạm mắt với nhau.
Cũng có người chỉ thấy sườn mặt hoặc phần ót của người kia.
Tề Văn Duyệt ngó về phía cạnh cửa sổ bên này, liếc qua hai người ngồi sau bàn đầu tiên.
Cô gái đang rũ mắt, nam sinh bên cạnh đang tùy ý cười, có lẽ đang nói chuyện với cô, cũng có lẽ chỉ nhìn chăm chú thế thôi.
Tề Văn Duyệt hít một hơi thật sâu.
“Lên đây đi —— đứng ở chỗ tôi này, các cậu có thể không chỉ thẳng vào người nào, có thể nói với cả lớp, cười hay mắng gì cũng được, xem xem người đó có hiểu các cậu đang nói với ai không!”
Tề Văn Duyệt nói xong, cây thước trong tay đập mạnh xuống mặt bàn.
Lớp 11-1 nhanh chóng bị bao phủ bởi các tiếng la hét.
Trước đó hai ba giây, Thương Ngạn đã có dự kiến, cúi người qua bên cạnh, che lại hai tai cô gái, ôm người vào lòng.
——
Giữa những tiếng ồn ào náo động xung quanh.
Tô Mạc Mạc chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
Chờ khi không khí chậm rãi yên xuống.
Đám học sinh nhìn nhau, đều chần chờ không dám tiến tới.
Thương Ngạn hơi yên tâm, thả tay ra, cúi mặt nói: “Nhóc con, không có việc gì……”
Anh còn chưa dứt lời, đồng tử hơi mở to ra.
——
Trong căn phòng im ắng, cô gái trước mặt đứng lên, từng bước một đi lên bục giảng.
Cả lớp ngây ra.
Không khí yên lặng khác thường, mọi người nhìn Tô Mạc Mạc không dời mắt.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào nhiều ánh mắt như vậy……”
Cô gái ngẩng đầu, giọng rất nhỏ, nhưng lại có một sự linh hoạt êm ái.
Dưới những cái nhìn của các bạn học, cô cười khẽ một tiếng. Khuôn mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm hấp dẫn sự chú ý.
“Tôi hơi bất ngờ…… Tôi cho rằng tôi sẽ rất căng thẳng, nhưng cảm giác hiện tại, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.”
“Trước khi chuyển đến Tam trung, sự bình tĩnh này là thứ tôi không thể tưởng tượng…… Tôi đã từng cố gắng cúi đầu, cố gắng co người lại nhất có thể, cố gắng không muốn bị kẻ nào để ý…… Tôi cho rằng không bị chú ý thì sẽ không có thương tổn, tôi trốn tránh tất cả, bởi vì tôi cho rằng mình không bình thường —— mãi đến khi tôi gặp được một người.”
Cô dừng lại, con ngươi đen nhánh lắng đọng:
“Người đó dạy tôi tất cả những mừng giận vui buồn, anh ấy cho tôi biết tôi không sai, tôi không phải vốn nên bị ghét, anh ấy nói cho tôi nếu muốn để người ta nhìn thẳng vào mình, trước đó tôi phải học cách nhìn thẳng vào chính mình, anh ấy xé rách vỏ bọc an toàn của tôi…… Anh ấy dẫn dắt tôi vượt qua tất cả bóng tối và thử thách.”
Tô Mạc Mạc nhìn về Thương Ngạn.
Có người cảm nhận được, cũng nhìn qua theo.
Tô Mạc Mạc xoay người, đối diện với nam sinh.
“Cuối cùng tôi cũng học được cách nhìn thẳng vào chính mình, tôi không còn sợ hãi những ánh mắt đó nữa, tôi không còn khát vọng được thích, tôi chỉ có một thứ, nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ ấm áp.”
“Bây giờ, tôi muốn nói với người đó…… Tôi nhất định phải nói ra.”
Cô hít nhẹ một hơi, chậm rãi nói ra.
“Thương Ngạn, em ——”
“Khụ.”
Một tiếng ho nhẹ, cắt đứt lời có và tất cả những can đảm.
Học sinh trong lớp đang nín thở đều nghẹn lại, suýt chút đã xem thường nhìn qua. Bọn họ căm tức tìm kiếm, xem coi ai là người không biết xem xét mà ngắt lời tỏ tình, cuối cùng cả đám đều kinh ngạc nhìn về cùng một hướng.
——
Thương Ngạn.
“…… Nhóc con, xuống đây.”
Giọng nói của nam sinh trong căn phòng yên tĩnh trong trẻo kì lạ, mang một sự trầm thấp quyến rũ.
Cặp mắt đen như mực không nháy một lần.
Chỉ sâu lắng nhìn chằm chằm một hướng.
Tô Mạc Mạc ngơ ra vì bị ngắt lời.
Đám học sinh còn lại cũng khϊếp sợ và khó hiểu nhìn Thương Ngạn.
Con ngươi đen láy của cô gái phiếm nước, xen lẫn sự quật cường và mơ hồ.
“Em muốn nói hết.”
Cô mềm mại nói, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng dưới ánh nhìn của mọi người, Thương Ngạn chỉ nhướng mày, vài giây sau, anh không cho cô đường sống lắc đầu.
“Không được.” Anh vươn tay, “Nghe lời sư phụ, xuống đây.”
Áp lực trong lớp không nén được nữa, rất rất nhiều tiếng bàn luận vang lên ——
“Vầy là sao……”
“Thật thảm mà, ít nhất nữ sinh khối 12 chiều nay còn được nói hết, lần này là ngay cả nói hết cũng không cho sao?”
“Tôi còn tưởng Thương Ngạn thích Tô Mạc Mạc đấy, chẳng lẽ là ảo giác của tôi?”
“Hả?? Cậu thật sự thấy vậy? Tôi thấy không phải đâu. Thấy bọn họ trong lớp à, cùng lắm Thương Ngạn chỉ chăm sóc cậu ta một chút, đem sữa gì gì đó, hẳn chỉ là quan hệ thầy trò.”
“Nhưng cậu có thấy Thương Ngạn có đối xử với nữ sinh nào tốt như vậu chưa?”
“Học trò…… Thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng thương, để sư phụ chăm sóc một chút cũng là bình thường mà?”
“Chẳng lẽ —— bởi vì bệnh của Tô Mạc Mạc?”
“Má nó, có khả năng.”
“Sao chúng ta có thể quên chuyện này chứ.”
“Đúng là hơi khó chấp nhận. Nhưng thấy trước kia Thương Ngạn có vẻ không quan tâm đến nó, còn tưởng cậu ấy không thèm để ý đấy……”
“Bệnh tim bẩm sinh mà, tỉ lệ tử vong…… Khụ, sao có thể không thèm để ý.”
“……”
Giữa những tiếc nghị luận đó, cô gái cố chấp nhưng mờ mịt đứng trên bục giảng, cặp mắt không đổi nhìn chằm chằm Thương Ngạn.
Bây giờ cô sẽ không bị tổn thương bởi những lời nói vớ vẩn đó, nhưng cô không hiểu, tại sao lúc này Thương Ngạn lại vươn mũi dao đặt lên ngực cô.
Có vẻ cô đã chậm rãi hồi thần, hơi nước trong mắt cô dâng lên. Cô cắn nhẹ môi dưới, đi từng bước xuống bục giảng.
Cô cúi đầu vòng qua bên cạnh Thương Ngạn, không ngó qua bàn tay đang vươn ra với mình.
Cô gái dừng tại phía sau bàn rồi vòng lên trước ghế dựa.
Trầm mặc và xấu hổ bao vây cả lớp, bọn học sinh hoàn hồn, có người vội vàng cứu giá, vui đùa bước lên bục giảng phát biểu những đoạn tình cảm yêu hận của mình, làm bầu không khí sinh động lên.
Tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ.
Sự ấm ức tràn ngập tâm trí cô.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng thở dài.
Có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là lưu luyến và dung túng.
“Tại sao lại không chờ thêm lát nữa?”
“……”
Lời này đã cứu vớt trái tim buồn bà và ứ nghẹn của cô gái.
Tô Mạc Mạc cắn chặt môi.
Cô không muốn nói chuyện, không muốn rơi nước mắt, càng không muốn để đối phương nhìn thấy những áp lực và sự chật vật của mình. Nhưng dường như anh có đôi mắt bên dưới, anh duỗi tay qua, véo nẹ chóp mũi cô.
Anh than thở nói.
“Nhóc con, không phải em muốn tỏ tình với anh, mà là muốn lấy mạng của anh phải không.”
“……”
Nghe thấy anh trêu chọc, Tô Mạc Mạc không nhịn được.
“Bộp” một tiếng, cô vỗ mạnh xuống bàn tay trước mặt một cái. Rất nhanh, làn da trắng trẻo đã ửng hồng lên.
Tô Mạc Mạc cứng đờ, có chút đau lòng khó chịu.
Cô ngửa đầu nhìn nam sinh.
“Em không muốn hứa hẹn với anh, em chỉ…… Em chỉ có lời muốn nói với anh.”
“Anh biết.”
Anh khom người, ôn nhu cười đáp.
“Em không muốn dùng lời hứa để trói chặt anh, anh đừng lo lắng.”
“Anh biết.”
“Em chỉ cần nói ra, không cần đáp án hay kết quả, cũng không cần bảo đảm.”
“Anh biết.”
“…… Anh không biết!”
Cô gái không kiềm được nữa.
Cô bỗng dưng nắm chặt tay, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ấm ức đến mức nước mắt chảy ra ——
“Anh không biết —— em đã lấy bao nhiêu can đảm mới dám đi lên đó!”
Trên bục giảng, người đang vui vẻ tỏ tình bị tiếng vang đột ngột này làm chấn động.
Cả lớp lại rơi xuống yên lặng lần nữa, xấu hổ nhìn qua góc này.
Lớp trưởng tạm thời đứng bên cạnh đã nhìn không được nữa, ha ha hai tiếng: “Vậy là…… Không có gì muốn nói nữa phải không —— chúng ta nói đủ rồi phải không, mấy giờ rồi? Mình thấy đã có thể ——”
“…… Anh biết.”
Giọng nam trầm thấp ôn hòa vang lên, vững vàng ngắt lời lớp trưởng tạm thời.
Cùng lúc đó, anh nghiêng người, ngồi lên bàn, rũ mắt nhìn cô gái.
Tràn đầy lưu luyến.
“Ai nói không có nữa.”
“…… Hả?”
Lớp trưởng sửng sốt một chút mới hiểu là anh đang nói tiếp lời mình, vội vàng nhìn qua, thấy Thương Ngạn đang ngồi trên mặt bàn trước mặt cô gái.
Ánh mắt buông xuống, chỉ nhìn một người đó.
Anh thấp giọng cười.
“Tôi không phải là người sao.”
“…………!”
Bọn học sinh đột nhiên ngộ ra chuyện tiếp theo, đồng loạt ngừng thở.
Ngay cả Tô Mạc Mạc cũng ngây người.
Cô ngước đầu nhìn Thương Ngạn phía trước, đang định đứng dậy thì thấy người trước mặt cúi người về phía mình.
Cánh tay thon dài hữu lực nhấc hai bên hông của cô lên, anh nhảy xuống đấy, đè cô nằm giữa bàn học và l*иg ngực của mình.
Khóe môi hơi mỏng hé ra.
Nhếch lên một đường cong nhẹ.
“Anh biết hết.”
“Nhưng mấy chuyện này là yếu tố quyết định địa vị trong gia đình sau này, ai tỏ tình trước, người đó sẽ khổ —— sao anh có thể để em làm?”
“Địa vị…… Địa vị trong gia đình?”
Cô gái ngây ra.
Hiển nhiên cô chưa nghĩ xa như vậy.
“Ừ.”
Ý cười nhàn nhạt trên gương mặt anh tuấn tan biến.
Anh rũ mắt, là sự nghiêm túc chưa từng có.
——
“Anh thích em, Tô Mạc Mạc.”
“Anh chỉ biết đem sữa cho một mình em, chỉ biết giảng bài cho một mình em, chỉ biết thay một mình em chắn lò nướng, chỉ biết bảo vệ một mình em, cũng chỉ biết nổi điên liều mạng vì một mình em.”
Dưới ánh mắt dại ra của mọi người, nam sinh chỉ không thể thắng được cặp mắt đen nhánh trong suốt của cô gái.
Anh không nhịn được cúi đầu, bật cười thành tiếng.
“À…… Có phải em vừa nói là, không cần anh bảo đảm?”
Anh hừ một tiếng, giương mắt.
“Vậy làm sao bây giờ, đã bảo đảm nhiều như thế?”
Cô gái hồi thần, đồng tử xinh đẹp đã ướt đẫm.
“Thương Ngạn……”
“Nếu đã bảo đảm nhiều như thế, hay là cứ làm hết đi. Chúng ta làm một giao dịch đi, nhóc con?”
Nam sinh cúi người về phía trước.
Đến khoảng cách cực gần như sắp hôn lên, anh dừng lại, thấp giọng cười.
“Em hôn anh một cái, anh thả em ra ngoài.”
“……”
“Cái thứ hai.”
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, dường như đang nhận lời:
“Mặc kệ em có ở đây hay không…… Từ giờ, cuộc đời của anh, sinh mạng và mọi thứ, chỉ thuộc về em.”
“…………!”
Cả người Tô Mạc Mạc cứng đờ.
Đồng tử của cô co lại, những tiếng la hét và gào rống bên tai dường như đều là chuyện của thế giới khác.
Tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ.
Trái tim cô bị cảm xúc nào đó bao lấy, trướng đến phát đau.
Cô nắm chặt đầu ngón tay, cẩn thận ngồi dậy, hướng về phía trước, hôn nhẹ lên phần cằm sắc bén của ai đó.
Sau đó lui về.
“Em………… Chờ em quay về, chúng ta thực hiện cái thứ hai……”
Cô còn chưa dứt lời.
Cằm cô bị bàn tay ấm áp nâng lên.
Cô hôn lên môi anh.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang ý cười, càng nhiều hơn đó là thâm tình và lưu luyến.
“Thành giao.”
“Đóng dấu.”
“Ước định có hiệu lực.”
Anh khựng lại, lại rũ mắt hôn xuống.
“Chết cũng không thay đổi.”