Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 47

Trình Diệc Ca nhìn người đàn ông đang từng bước bước lên bậc thang, anh nhìn Thì Kỳ, đột nhiên hỏi: "Thì Kỳ, em có từng ở một khoảng thời gian nào đó thích anh hay không?"

Ngón tay Kỳ Thì đang kẹp điếu thuốc, nghe thấy câu hỏi của anh ta, động tác hút thuốc liền dừng lại.

Trình Diệc Ca nói: "Em đừng nói là không có, anh không tin đâu."

Thì Kỳ mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhưng Trình Diệc Ca nghe rất rõ ràng, anh cười: "Vậy là được rồi."

Trình Diệc Ca dập tắt điếu thuốc sau đó đứng dậy, anh hạ thấp mắt nhìn người con gái vẫn ngồi trên bậc thang: "Được rồi, anh ta cũng tới rồi, vậy anh đi trước đây."

Chu Mộ Thâm đi tới, Trình Diệc Ca nhìn thẳng vào anh sau đó đi lướt qua.

Thì Kỳ vẫn đang hút thuốc, Chu Mộ Thâm yên lặng nhìn cô, anh không lên tiếng cũng không ngăn cản.

Anh biết trong lòng cô lúc này đang rất khó chịu và đau buồn.

Cô hút một lúc lâu, đang lúc định ném điếu thuốc xuống dưới chân dập tắt thì Chu Mộ Thâm đã nhanh tay hơn, anh tiến tới cầm lấy điếu thuốc từ tay cô, di lên trên thềm đá màu xanh.

Chu Mộ Thâm nắm tay cô, đầu ngón tay Thì Kỳ muốn rút khỏi nhưng lại không thoát ra được, anh nói: "Đưa anh đi gặp ông ngoại một lát."

Trước bia mộ là tấm hình được chụp lúc ông vẫn còn sống.

Nét mặt ông ngoại hiền lành, trên mặt vẫn đang nở nụ cười.

"Ông ngoại, con tới muộn rồi."

Chu Mộ Thâm cong người, cung kính cúi đầu ba lần trước bia mộ của ông Thì, chậm rãi, cẩn thẩn.

Hai người rời khỏi nghĩa trang, bước lên trên xe.

Chu Mộ Thâm hạ cửa sổ xe xuống: "Tay em sao lại bị thương vậy?"

Thì Kỳ ngồi bên cạnh anh, hai tay ôm đầu gối, nghe thấy anh hỏi vậy liền nghiêng đầu nhìn Chu Mộ Thâm, cô nói từng chữ một: "Chu Mộ Thâm, tôi muốn ly hôn."

Đầu mày Chu Mộ Thâm nhíu chặt lại, sắc mặt anh lộ rõ vẻ mỏi mệt nhưng ánh mắt anh nhìn cô vẫn như cũ.

Thì Kỳ cười nhạt: "Hứa Tích tới tìm tôi."

"Anh biết gì không? Cô ta tới tìm tôi, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của hai người lúc trước khi còn học Đại học. À, đúng rồi, "Lương Chúc" hóa ra lại là bài hát đính ước của hai người. Lúc đầu tôi cầm điện thoại hỏi anh, dáng vẻ đó của tôi chắc chắn rất ngu ngốc phải không? Lúc anh nhìn thấy cô ta trên sân khấu trong bữa tiệc của Đại học B, có phải trong phút chốc đều nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của hai người không? Thật là lãng mạn biết bao."

"Còn một chuyện mà có lẽ anh không biết. Lúc đầu cô ta rời đi là vì bị bệnh ung thư xương, nên mới nhẫn tâm chia tay với anh. Nhưng mà mấy ngày nay tôi lại nghĩ cô ta tại sao không dứt khoát chết quách đi cho rồi. Anh nhìn đi, tôi cũng rất độc ác, có đúng không?"

Chu Mộ Thâm: "Em đang tức giận, đừng nói những lời này."

Trong miệng cô lúc này chỉ toàn những lời khó nghe nhưng hốc mắt lại đỏ ửng: "Tôi không hề tức giận. Anh có biết mẹ tôi vì sao biết Vu Tiền Chí nɠɵạı ŧìиɧ nhưng vẫn yêu ông ta, vẫn ly hôn với ông ta không? Bà ấy nói bà ấy yêu ông ta nhưng bản thân vẫn phải có tự tôn. Bà ấy nói không muốn nửa đời sau này luôn lo được lo mất, luôn phải nghĩ xem liệu ông ta có còn lần sau hay không. Trước đây tôi không hiểu nhưng hiện tại thì tôi hiểu rồi. Tôi cũng không muốn nửa đời còn lại của mình phải đi đoán mò xem anh có áy náy với Hứa Tích hay không, liệu có khi nào đó cảm thấy hối hận hay không? Tôi rất ích kỷ, tôi chỉ muốn chồng của mình toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình. Thật ra Hứa Tích cũng rất vĩ đại đấy, nếu mà đổi lại là tôi ấy à, cho dù có bị bệnh cũng sẽ bám dính lấy anh, khiến anh hao tâm tổn sức vì tôi."

Chu Mộ Thâm xuống máy bay liền nhận được tin tức sau đó anh nhanh chóng tới đây, không ngờ hiện giờ lại phải đối mặt với tình huống này.

Anh lấy bao thuốc lá từ trong túi áo ra ngoài, cố gắng giữ bình tĩnh, anh nhìn cô: "Tinh thần của em hiện tại không ổn định, những lời này anh coi như không nghe thấy."

Thì Kỳ không chịu nhượng bộ, cô hét lên: "Tôi rất bình tĩnh!"

Bao thuốc trong lòng bàn tay bị anh bóp chặt, giọng nói của anh hạ thấp: "Thì Kỳ! Em không cần phải tự hạ thấp bản mình như vậy."

Thì Kỳ không nhanh không chậm nói: "Anh biết rõ mục đích ban đầu chúng ta kết hôn không hề đơn thuần, đối với anh mà nói, tôi chẳng qua cũng chỉ là đối tượng kết hôn mà thôi."

Chu Mộ Thâm đột nhiên cười thành tiếng, anh nâng mắt lên nhìn cô, giễu cợt: "Vậy nên phòng trọ trước kia em ở cho đến tận bây giờ vẫn đang tiếp tục thuê? Ngay từ đầu có phải em đã không hề có ý định bước tiếp cùng tôi? Nếu vậy lúc trước hà tất phải ép buộc bản thân đồng ý cuộc hôn nhân này? Hay chỉ bởi vì em muốn kích động bố em? Trả thù Trình Tâm Nhu, đồng thời cũng trả thù cả Trình Diệc Ca?"

Thì Kỳ run rẩy nhìn anh, ánh mắt cô trốn tránh.

Chu Mộ Thâm hừ lạnh một tiếng, móc trong bao thuốc ra một điếu đưa lên kẹp bên miệng, anh thấp người châm lửa, hút một hơi thật sâu. Khóe môi anh thoáng hiện ý cười, "Sao vậy? Bị tôi nói trúng rồi tim đen rồi à?"

Mặc dù Chu Mộ Thâm rất điềm tĩnh nhưng sâu bên trong vẫn còn sự cố chấp của những năm tháng tuổi trẻ, bây giờ lại bị Thì Kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Thì Kỳ bị chọc giận đến mức sắp nổ tung, cô không nghĩ ngợi gì liền vớ bừa vật trang trí trên xe ném qua: "Anh cút đi."

Tiếng đồ vật bị ném rơi vỡ, đập trúng kính chắn gió sau đó lăn lốc xuống dưới đất.

Tầm mắt hai người đều rơi vào vật bị rơi xuống dưới đất kia, là một con gấu được làm bằng lò xo, chóp mũi bị đập lẹm mất một góc.

Thì Kỳ có chút hối hận, cái này do chính tay cô mua cho anh, một mực muốn để ở trên xe của Chu Mộ Thâm làm đồ trang trí.

Sắc mặt Chu Mộ Thâm tệ vô cùng: "Đây là xe của tôi."

Cô trừng mắt nhìn anh, tháo giây an toàn sau đó mở cửa xe đi xuống.

Chu Mộ Thâm nhìn người ở bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng, anh nhấn chân ga một cái, chiếc xe ngay lập tức chuyển động rời đi.

Chỉ có mình cô biết, bên trong nỗi buồn bực này, sự luống cuống khi khi bị nhìn thấu, có sợ hãi, cũng có cả áy náy.

Thì Kỳ ngồi xụp xuống dưới đất, đầu tựa lên trên đầu gối, nước mắt cứ thế rơi xuống nền đường được làm bằng xi măng, chẳng mấy chốc đã thấm ướt đẫm một vùng.

Một lúc lâu sau xe ô tô đã quay trở lại.

Chu Mộ Thâm xuống xe, vòng qua đầu xe.

Thì Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt cô ngấn lệ, khóc đến mức không thở nổi: "Chu Mộ Thâm, anh không được bắt nạt người khác như vậy."

...

Sau trận cãi vã ngày hôm ấy, lúc trở về thành phố B, Thì Kỳ đã dọn đồ quay lại phòng trọ.

Chuyện Chu Mộ Thâm với Thì Kỳ ly hôn không biết như nào lại truyền tới tai của Vu Tiền Chí.

Thì Kỳ bận rộn trong bệnh viện, cô nhận được điện thoại của Vu Tiền Chí, Vu Tiền Chí như sợ cô cúp máy, giọng nói dè dặt: "Con đang bận sao?"

Thì Kỳ không lên tiếng.

Vu Tiền Chí thở dài, ông nói: "Đồ của ông ngoại đang ở chỗ bố, con có thời gian thì tới gặp bố, bố cũng có vài lời muốn nói với con."

Thì Kỳ chỉ ậm ừ vài câu sau đó thời gian nghỉ trưa liền đi ra ngoài.

Nơi gặp mặt là mộtquán trà, Thì Kỳ được nhân viên phục vụ dẫn vào bên trong.

Vu Tiền Chí đang ngồi ở trên ghế bành được làm từ gỗ lim, nhìn thấy Thì Kỳ ông vội đứng dậy, trên mặt mang theo nét cười: "Con tới rồi đấy à."

Thì Kỳ ngồi xuống đối diện ông.

Vu Tiền Chí mở lời trước: "Chuyện an táng cho ông ngoại, không... "

Thì Kỳ cắt đứt lời ông: "Dì Lâm đã nói qua với tôi rồi."

Vu Tiền Chí gật đầu, thở dài một hơi, ông cầm lên ly trà trên bàn nhấp một ngụm, quan sát sắc mặt Thì Kỳ: "Con với Mộ Thâm dạo này có phải có chút mẫu thuẫn không?"

Thì Kỳ nhíu mày có chút mất kiên nhẫn, Vu Tiền Chí thấy nét mặt này của cô liền giải thích: "Bố không phải muốn can thiệp vào chuyện của hai đứa, chuyện của con con trước nay đều tự làm chủ, bố cũng không nói được gì. Bố biết lời của bố con không chấp nhận nghe, nhưng bất kể con có suy nghĩ gì, bố dù sao cũng là bố đẻ của con, gặp phải chuyện gì ấm ức, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm bố."

Vu Tiền Chí cẩn thận dè dặt, Thì Kỳ nhìn ở trong mắt đột nhiên có chút chua xót.

Vu Tiền Chí ho khan, lấy trong túi áo ra hai tấm thẻ ngân hàng: "Đây là tiền tích góp của ông ngoại, còn cái này là của bố cho con."

Thì Kỳ nhận lấy tấm thẻ ngân hàng của ông Thì, Vu Tiền Chí nói: "Ông ngoại thật sự rất thương con."

Chóp mũi Thì Kỳ cay cay, không nhẫn nhịn được, nước mắt lại rơi xuống.

~Hết chương 47~