Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 174: Ꮆiết nấu canh

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Để cho hắn thất vọng chính là, chờ đến khi hắn đuổi theo ra, lão Mạnh ủ rũ cúi đầu trở về.

"Đừng nói với bổn tọa ngươi đã đánh mất dấu!"

Lão giả Nguyên Tôn trung kỳ theo dõi một tiểu cô nương Nguyên Vương hậu kỳ cũng có thể để mất dấu, nói ra hài tử mấy tuổi đều không tin!

Lão Mạnh lại giải thích: "Chủ tử, không phải là ta không cố gắng, mà là Văn tiểu thư này xuất thân từ phủ thừa tướng, chính là dòng chính nữ mà thừa tướng mến yêu, vừa là nữ đệ tử tông chủ Thiên Ưng Tông thích nhất, trên người có pháp bảo bọn họ cho, đảo mắt đã biến mất tử trong không khí, ta muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp!"

Đông Phương Linh Thiên nguy hiểm híp mắt, lão Mạnh này khi cấp bậc của hắn rất thấp, thường cậy già lên mặt, thường không nghe chỉ huy của hắn.

Lần trước ở trong hoàng cung Nam Lăng quốc không nghe mệnh lệnh của hắn, không gϊếŧ chết đám người hoàng hậu, Đông Phương Linh Thiên đã bất mãn với ông ta rồi.

Nhưng liên tiếp xảy ra chuyện, hắn không thể không nhìn kỹ lão Mạnh ở Thiên Hoa Cung nhiều năm như vậy, đến tột cùng đã làm những gì!

"Lão Mạnh, ngươi đi theo bên cạnh bổn tọa như thế nào?"

Trong lòng lão Mạnh giật mình, sao Đông Phương Linh Thiên đột nhiên hỏi chuyện này.

Ông không như những thuộc hạ bên cạnh Đông Phương Linh Thiên kia, từ nhỏ đã bị gia tộc sai khiến ở bên cạnh hắn, ông là nửa đường gia nhập, bởi vì một lần ngoài ý muốn nhận được trợ giúp của Đông Phương Linh Thiên, tự nguyện ở lại bên cạnh hắn, hơn nữa theo hắn đi đến Nam Lăng quốc.

Trên thực tế ông còn có một thân phận chính là người bên cạnh Vân Phi, những năm này ông tự cho là làm rất bí mật, Đông Phương Linh Thiên sẽ không phát giác ra được.

Chỉ nghĩ một lát, lão Mạnh đã tỉnh táo lại, Đông Phương Linh Thiên bất mãn là ông không gϊếŧ chết Văn Oánh Oánh, chắc không phát hiện ra thân phận của ông.

"May nhờ Tuyết Nhi trả lại cho ngươi một viên Thuần Nguyên Đan cấp Nguyên Tôn giá trị trăm vạn, ngươi chính là hồi báo nàng như vậy sao?" Đông Phương Linh Thiên căm thù đến tận xương tuỷ: "Bổn tọa cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng ngươi không trân quý, lần lượt phản bội bổn tọa, hôm nay, là một lần cuối cùng!"

Nói xong, Đông Phương Linh Thiên nâng đao trên tay, không cho lão Mạnh cơ hội giải thích nữa, một kiếm kết thúc tính mạng của ông ta.

Nguyên Tôn hậu kỳ hắn chỉ dùng một chiêu đã gϊếŧ lão Mạnh trong nháy mắt.

Sau đó, lại tức giận hủy thi thể của ông ta.

Trước kia, lúc thực lực của hắn thấp đã đến Nam Lăng quốc, mà cấp bậc của lão Mạnh là cao nhất, mấy lần cứu hắn ở trong nguy hiểm, cũng chính là niệm tình cảm đã qua, hắn mới mắt nhắm mắt mở với sự phản bội của lão Mạnh, cho là Lăng Kỳ Tuyết sẽ cảm động đến ông ta.

Nhưng hắn đã nghĩ sai rồi, lão Mạnh chính là một con bạch nhãn lang nuôi không quen!

Nếu nuôi không quen, giữ lại có ích lợi gì!

Dù là trên lưng có tiếng xấu, hắn cũng sẽ không giữ lại một chút mồi dẫn hỏa nguy hiểm ở trên thế giới này, để tránh ngày sau tạo thành uy hϊếp với Lăng Kỳ Tuyết!

Sau khi lão Mạnh chết, Nam Cung Ngọc đi đến khách điếm hoàng gia, mang theo cả đám binh lính, tiến hành thanh lọc, chém gϊếŧ hắc y nhân không chừa một mống.

Những binh lính này, là dùng lệnh bài và binh phù của đại tướng quân gia chủ Lăng gia điều đến.

Từ sau khi Đông Phương Linh Thiên quyết định phải tạo ra một hậu thuẫn trở nên kiên cố ở Nam Lăng quốc cho Lăng Kỳ Tuyết, hắn đã để cho Lục Sa đưa lệnh bài cho Nam Cung Ngọc, giúp hắn một tay.

Nam Cung Ngọc cũng có người mình muốn bảo vệ, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định hợp tác, ở dưới sự giúp đỡ của Đông Phương Linh Thiên, thuận lợi tiếp thu quân đội Lăng gia.

. . . . . .

Một tia nhiệt lượng cuối cùng phía chân trời bị đen tối vô tận cuốn đi, đêm lặng lẽ đến.

Thiên Hoa Cung.

Từ khi Lăng Kỳ Tuyết biết được bệnh tình của Đông Phương Linh Thiên, đã thề tìm ra phương pháp trị liệu cho hắn.

Buổi chiều Đông Phương Linh Thiên không có ở đây, ăn điểm tâm, sau khi xem qua Bình Nhạc, nàng yên lặng trở về phòng, ngồi ở bên cửa sổ, từ trong Hỗn Độn Thế Giới tìm ra bộ sách lấy được ở trong bí cảnh.

Bởi vì liên quan đến thời gian, sau khi từ bí cảnh trở lại, nàng vẫn chưa lật xem qua những thư tịch này, chỉ đại khái biết những thứ này chính là bộ sách, cũng không biết nội dung.

Lần này, nàng muốn chăm chú xem một lần, tranh thủ có thể tìm ra một chút đầu mối.

Mãi cho đến khi trời tối, một chút đầu mối nàng vẫn không có.

Bệnh chứng của Đông Phương Linh Thiên như là không có bệnh, từ trong bụng mẹ mang đến, căn bản không có dấu vết mà tìm.

Cũng không có bất kỳ bộ sách có liên quan ghi lại.

Lăng Kỳ Tuyết càng lật xem, chân mày càng nhíu chặt.

Đông Phương Linh Thiên trở lại, nghe Lục Sa nói Lăng Kỳ Tuyết ở trong phòng, khẽ đi đến trước cửa gian phòng của nàng, đẩy cửa đi vào, nàng lại không phát hiện.

Nàng luôn cảnh giác lại không phát hiện hắn trở lại.

Đông Phương Linh Thiên có chút ngoài ý muốn, nàng đang nhìn cái gì mà mê mẫn như vậy.

"Nhìn cái gì vậy?"

Nàng nhìn đến mất hồn, cũng không biết Đông Phương Linh Thiên đi đến phía sau nàng từ khi nào, từ phía sau vòng chắc eo của nàng, ôm nàng vào lòng.

"Đang nhìn xem có ghi lại cách trị liệu bệnh tình của chàng hay không."

Hai người đã nói thẳng thắn, Lăng Kỳ Tuyết cũng không kiêng dè Đông Phương Linh Thiên, nói thẳng ra.

Nhiều năm như vậy, hắn cũng xem không ít bộ sách về trị liệu hàn độc, cũng ăn không ít đan dược, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, hi vọng rất mong manh.

Đông Phương Linh Thiên không nói những lời này cho Lăng Kỳ Tuyết, sợ nàng khổ sở.

"Tiểu thần y này, nàng có tìm được phương pháp trị liệu của ta hay không?"

"Bản tiểu thần y sẽ chữa tốt cho chàng đấy!" Lăng Kỳ Tuyết nói chắc chắn.

Coi như không có bộ sách ghi lại phương pháp trị liệu, nàng cũng muốn tìm ra một loại phương pháp trị liệu, bất kì tốn hao đại giá gì, cũng phải chữa khỏi cho Đông Phương Linh Thiên.

Không phải nàng tự tin mù quáng, mà là y thuật của bản thân nàng cao minh, cộng thêm có 《 cổ y ngàn phương 》 làm khuyến khích.

Lật xem những thư tịch này, chỉ là vì đạt được nhiều phương án tương quan hơn, không nhất định phải dùng thử những phương án trị liệu này.

"Vậy thì tốt, vì bảo đảm an toàn tính mạng của bản thân, từ hôm nay trở đi, ta sẽ một tấc cũng không rời khỏi bên cạnh nàng!" Đông Phương Linh Thiên như một con chó to lớn dính người, cằm ở trên bả vai của Lăng Kỳ Tuyết cọ xát.

Lăng kỳ tuyết sợ nhột nhột, hai cùi chõ hướng hậu diện đỉnh đầu, đè ở Đông Phương linh ngày trên bụng.

"Tuyết Nhi, nàng muốn mưu sát phu!"

Đôi mắt nhỏ uất ức của Đông Phương Linh Thiên, nhìn một hồi lâu khiến Lăng Kỳ Tuyết chột dạ.

Không đúng, rõ ràng nàng không sử dụng khí lực lớn như vậy, làm sao sẽ bị thương, con hàng này sẽ không phải đang đóng kịch chứ!

Lăng Kỳ Tuyết đỡ trán, lão đại, ngươi tùy tiện diễn một bộ phim truyền hình cũng có thể là Tiểu Kim Nhân rồi!

"Chàng vẫn không phải là phu quân của ta, gϊếŧ vừa đúng lúc có thể nấu canh."

Lăng Kỳ Tuyết thuận miệng nói một chút, tuy nói sắc đẹp mỹ nam thay cơm, ai có thể chịu gϊếŧ nấu canh!

"Ta cảm thấy vẫn nên trực tiếp ăn sống còn có dinh dưỡng hơn." Đông Phương Linh Thiên dùng sức đã ôm nàng lên.

Lời nói này ý nghĩa phi phàm!

Là có ý gì đây?

Lăng Kỳ Tuyết cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Đông Phương Linh Thiên.

Vẫn nên tranh thủ thời gian xem tài liệu, không ngừng xem không ngừng xem.

Thế nhưng hắn lại nói: "Tuyết Nhi, sách của nàng cầm ngược rồi!"

Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."

Quả nhiên là cầm ngược. . . . . .

Chỉ là: "Chàng không biết ta có công năng đặc biệt hạng nhất, chính là nhìn ngược sách à!"

Đông Phương Linh Thiên cười ha ha, cũng không phá tiểu nữ nhân nữa, chẳng qua là cảm thấy nàng cũng rất đáng yêu như vậy. . . . . .