Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 126: Ma thú thức tỉnh

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Chỉ thấy trong hạt châu nhảy ra một loài vật tương tự với tiểu chuồn chuồn.

Đúng!

Không sai!

Chính là tiểu chuồn chuồn!

Ít nhất cũng không khác chuồn chuồn Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy ở hiện đại.

Một đôi mắt to nhô lên ở trên đầu của nó, chỉ là so với chuồn chuồn chính là quỷ dị, ánh mắt của nó có thể tự do co duỗi, như là lắp một lò xo, có thể tự do nhô ra nhìn chằm chằm vào Lăng Kỳ Tuyết.

Một giây kế tiếp, nó phe phẩy cánh mỏng kia, phì phì bay về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lục Sa bị dọa sợ, vội vàng chắn ở trước người Lăng Kỳ Tuyết.

Nhưng tiểu chuồn chuồn rẽ sang vên, vòng qua Lục Sa.

Con mịa mày, đây rốt cuộc là ý tứ gì, Alexander của hắn, Lục Sa muốn vung kiếm vỗ tiểu chuồn chuồn, nhưng lại vồ hụt.

Tiểu chuồn chuồn không còn trở ngại bay qua bên cạnh về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết còn chưa phục hồi tinh thần lại, tiểu chuồn chuồn đã nằm ở trên mặt của nàng, dường như thân mật cọ mặt của nàng.

Nhưng thể tích của tiểu tử chuồn chuồn này quá nhỏ, mặc kệ nó cọ thế nào, chính là cọ không ra cảm giác.

"Vù vù vù!"

Chủ nhân chủ nhân, ta là Tiểu Kim Ô của ngươi!

Tiểu chuồn chuồn không ngừng vù vù, vội vàng, vì sao chủ nhân nghe không hiểu lời của nó!

Chỉ là Lăng Kỳ Tuyết không cảm thấy tiểu chuồn chuồn có ác ý, mặc dù nằm ở trên mặt của nàng ngứa một chút, nhưng nàng có thể cảm thấy tiểu chuồn chuồn đang dùng xúc tua gần như không có cọ vào mặt của nàng.

Đành phải bất đắc dĩ bắt được tiểu chuồn chuồn từ trên mặt, nhìn nó: "Ngươi muốn nói là ta thức tỉnh ngươi... Nên NGƯƠI muốn cảm ơn ta có đúng hay không."

Lăng Kỳ Tuyết cũng thuận miệng bịa chuyện, nàng đến thế giới này mặc dù chưa thấy qua có người có khế ước thú, nhưng nàng nhìn thấy trong bộ sách cũng có ghi lại: Sau khi ma thú sinh ra gần như không thể khế ước, nếu có thể lấy được trứng của ma thú, rồi dùng máu của mình thức tỉnh bọn nó, thì sẽ trở thành chủ nhân vì đã thức tỉnh ma thú.

Dĩ nhiên, còn có một số ma thú như là động vật hiện đại, chính là trực tiếp ra đời.

Động vật như vậy sẽ phải ở thời khắc nó ra đời, cắt đầu ngón tay của mình, trực tiếp sử dụng máu khế ước với bọn chúng.

Nhưng cơ hội như vậy là rất ít, khế ước với ma thú từ cấp thấp trở lại còn không bằng không khế ước, ma thú cao cấp một chút hoặc là từ Vương cấp trở lên, lúc sinh ra đều có thú mẫu thú phụ cường đại canh giữ ở bên cạnh, muốn khế ước thì nói dễ hơn làm.

Cho nên mọi người trên Hoằng Diệc đại lục sẽ đi tìm một số trứng của ma thú cấp cao hoặc là ma thú Vương cấp trở lên, may mắn có thể dùng máu thức tỉnh bọn chúng, dĩ nhiên gọi không tỉnh cũng không sao, có thể mang trứng ma thú đi bán sẽ được một khoản tiền.

Lăng Kỳ Tuyết cũng chợt có ý nghĩ nói một câu như thế, ai ngờ tiểu chuồn chuồn lại nhân tính hóa gật đầu một cái.

Khó có thể tưởng tượng, tiểu chuồn chuồn nhỏ chỉ bằng một ngón tay, liều mạng gật đầu.

Dáng vẻ ngây ngốc, đều đã hòa tan lòng của Lăng Kỳ Tuyết ngay tại chỗ.

Tiểu chuồn chuồn thật đáng yêu!

"Chúng ta trở về đi thôi!" Thần thức của Lăng Kỳ Tuyết bắt được người đến từ phía cửa thành Giáo La Thành.

Đoán chừng là ở trong thành vừa mới thấy cảnh tượng kì dị trong trời đất, muốn ra ngoài tìm hiểu ngọn ngành, dù nguyên nhân gì, tiểu tử chuồn chuồn này thức tỉnh dẫn đến động tĩnh quá lớn, không thể để cho người khác biết, trở về rồi từ từ nghiên cứu.

Cho dù không cần phải nói, Lăng Kỳ Tuyết cũng biết Lục Sa chắc chắn sẽ không nói ra chuyện ngày hôm nay, dĩ nhiên, chỉ nói cho một người nghe, đó chính là chủ tử của hắn Đông Phương Linh Thiên.

Hai người một trận gió rời đi, về phần thi thể của Lăng Nhạc sẽ để cho người đến mang đi thôi.

Nàng đã đánh hơi được hơi thở của người đến, chính là cửu trưởng lão đi theo phía sau nàng nhiều ngày!

. . . . . .

Quả nhiên, bóng dáng của Lăng Kỳ Tuyết mới biến mất ở cửa Giáo La Thành, cửu trưởng lão và nhóm Lão Quái Vật bên trong Giáo La Thành đều đến.

Bọn họ đang tu luyện, cảm giác đột nhiên có nguyên khí cường đại dao động đến từ cửa thành, loại dao động này dù là bọn họ những lão quái vật từ Nguyên Vương lên cấp đến Nguyên Tôn này cũng sẽ không thể sinh ra.

Đến tột cùng là cao thủ phương nào, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc thế nào, Nam Lăng quốc còn không có cao thủ như thế, nếu có thể kết giao bằng hữu, về sau cũng có thể đi theo thơm lây.

Gần như tất cả lão Quái Vật của các đại gia tộc cũng chạy đến xem náo nhiệt, cửa thành Giáo La Thành không không bao giờ thấy lại náo nhiệt lên, chỉ là, mọi người thấy thế nào cũng chỉ thấy thi thể của Lăng Nhạc, căn bản cũng không có cao thủ gì.

Nhìn lại sau lưng Lăng Nhạc bị một kiếm đâm thủng, cổ cũng bị người ta cắt đứt, đầu thân hai nơi, tướng chết thảm không thể thảm hơn được nữa.

Rốt cuộc cũng là người của gia tộc mình, cửu trưởng lão đè nén lòng hiếu kỳ lại, ôm lấy Lăng Nhạc trở về.

Nếu Lăng Nhạc mới vừa vị cao thủ kia gϊếŧ, cửu trưởng lão ông này còn chưa đủ trình để ngược người ta, nói báo thù cá gì, còn không sớm chạy cho tốt.

Ngược lại đại trưởng lão lại không sợ chết hét lên không trung: "Yêu nhân phương nào, lại dám đả thương tiểu bối Lăng gia ta, mau mau hiện thân, ta muốn quyết một trận sống mái với ngươi!"

Nhưng hét to mấy câu, đáp lại ông đều là tiếng gió với mọi người trầm mặc.

Đại trưởng lão tự tìm mất mặt, cũng chán nản rời đi.

Còn dư lại cả nhóm lão quái vật không tìm được người, cũng rối rít đi, thay vì ở chỗ này lãng phí thời gian, không bằng nhanh trở về tu luyện một chút.

Tất cả mọi người rời đi, chỗ bí ẩn ở cửa thành, một đôi mắt quỷ dị mới từ từ dời đi. . . . . .

. . . . . .

Trong phòng khách lầu chín của khách điếm hoàng thất xa hoa, nữ tử áo trắng đứng dựa vào cửa sổ.

Gió nhẹ khẽ thổi làm làn váy màu vàng của nàng lay động, nhìn lại ngược ánh sáng, bóng dáng rất có vài phần như tiên tử xinh đẹp.

Chỉ là Tiểu Thúy luôn biết rõ, mặt của nàng như thần tiên nhưng lòng thì như rắn rết.

"Tiểu thư, không biết Nam Cung Anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì, chảy trở về Lưu Vân Tông tu luyện, nói là cấp bậc không thể thăng cấp để xứng đôi với tứ hoàng tử thì cũng không rời núi." Tiểu Thúy bẩm báo chi tiết chuyện xảy ra bên ngoài.

"Trừ nàng ta ra thì còn có rất nhiều nữ nhân thèm muốn tứ hoàng tử của ta, tìm thêm mấy người xấu xí đi ra, còn nữa, cho Y gia một vài chỗ tốt để cho bọn họ đi tìm Lăng Kỳ Tuyết gây sự." Giọng nói của nữ tử uyển chuyển như chim Hoàng Oanh hót, chỉ là từng lời nói đều là tính toán, Tiểu Thúy nghe lại thấy sống lưng phát lạnh, vâng dạ đáp lời rồi đi ra ngoài.

. . . . . .

Tổng bộ Thiên Hoa Cung, trong một mật thất dưới lòng đất.

Bên trong không gian phong bế, ở xung quanh Đông Phương Linh Thiên đặt chín lò lửa lớn, hắn ngồi xếp bằng ở chính giữa mấy lò lửa, không ngừng hấp thu nguyên khí Hỏa từ trong lò lửa, lửa cháy hừng hực chiếu sáng khuôn mặt kiên nghị của hắn.

Nhìn kỹ bên dưới lại phát hiện, sắc mặt của hắn cũng không vì nhiệt độ của lò lửa lớn mà lên cao, ngược lại, trên gương mặt tuấn tú như điêu khắc của hắn phủ một lớp sương mỏng manh.

Băng sương màu trắng bạc chiếu lên làm vẻ mặt của hắn rất tái nhợt, ánh mắt lấp lánh luôn có thần cũng hơi rũ xuống, sợi tóc xinh đẹp vô lực rơi xuống trước ngực.

Lông mày nhíu chặt lại, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, mồ hôi gặp phải sương mỏng lập tức hóa thành băng châu, tạo thành một lớp băng trụ màu trắng ở trên trán của hắn.

Theo thời gian trôi qua, băng châu để càng lâu càng dày, băng sương quanh người hắn cũng càng kết càng dày, Đông Phương Linh Thiên dần bị đóng băng.

Lò lửa đỏ bừng, hưng phấn vang dội.

Nhiệt độ của lửa trong mật thất không ngừng bốc lên cao, Đông Phương Linh Thiên lại biến thành người băng từ từ lâm vào bất tỉnh. . . . . .