Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 107: Thuộc tính Kim

edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Kỳ Tuyết 囧囧 không dám ngẩng đầu, một vết ửng hồng khẽ nổi lên gương mặt trắng nõn của nàng.

Đông Phương Linh Thiên cười si ngốc, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy một mặt đáng yêu như vậy của Lăng Kỳ Tuyết.

Đại đa số thời gian, vì sinh tồn ở thế giới tàn nhẫn này, nàng đều mang một mặt nạ hung thần ác sát.

Nàng cởi ra mặt nạ, thì ra cũng chỉ là một tiểu nha đầu ôn hòa làm người động lòng.

Tâm trạng của Đông Phương Linh Thiên rất tốt, không nhịn được trêu chọc nàng: "Ta không có hiểu lầm gì cả."

"Ngươi. . . . . ." Lăng Kỳ Tuyết nhanh mồm nhanh miệng lại có lúc thiếu từ ngữ, nâng mắt lườm Đông Phương Linh Thiên, đều là yêu nghiệt gây họa!

"Rống rống!" Tiếng ở xa xa cắt đứt lúng túng của Lăng Kỳ Tuyết.

Tóc gáy của Lăng Kỳ Tuyết đều dựng lên, một Dư Ly đã để nàng sứt đầu mẻ trán, nghĩ đến đây từng đồ vật đều được phân để vào hai gian phòng, nên nàng nghĩ đến còn có một phòng nữa, cũng có một con ma thú khác, cấp bậc không ở dưới Dư Ly!

"Cái đó, Đông Phương Linh Thiên, trên người ngươi còn có Bạo Tạc Phù không?" Lăng kỳ tuyết lúng túng hỏi, nàng kia không biết gọi là lôi bạo phù.

"Là Lôi Bạo Phù, không có!" Đông Phương Linh Thiên cười nói.

Lôi Bạo Phù là phù khó vẽ nhất đấy, vả lại vẽ Lôi Bạo Phù cần da thú cũng rất khó tìm, hắn cũng chỉ tình cờ có cơ hội tìm được một chút, lại tốn thời gian rất lâu mới vẽ ra hai tờ, đều đã dùng hết để đối chiến với Dư Ly.

"Vậy chúng ta chạy mau đi!" Lăng Kỳ Tuyết quên đi lúng túng, kéo tay Đông Phương Linh Thiên co cẳng chạy.

Bảo bối gì cũng đều là phù du, chỉ có giữ được mạng nhỏ mới là thật.

Muốn chạy đã không kịp nữa rồi, tiếng hú của ma thú từ xa đến gần, như ở ngay bên tai.

Trong nháy mắt, cảnh tượng trong căn phòng nháy mắt biến đổi, vốn chỉ còn lại một cái bàn nhỏ trong giây lát trở nên lớn hơn, vả lại có thêm một ma thú to lớn.

Như Dư Ly, bị một xích sắt trói ở giữa, nhưng con ma thú này còn lớn hơn Dư Ly một tầng lầu!

Cao bằng bốn tầng lâu như vậy, ngay ở trên đầu của Lăng Kỳ Tuyết, tiếng rống đinh tai nhức óc như có thể xuyên qua linh hồn người khác, gọi đi ba hồn hai phách.

Lăng Kỳ Tuyết như thấy được kiếp trước của nàng, thời gian cuối cùng rời khỏi thế giới đen tối kia, Mục Tề tuyệt tình đâm dao găm vào ngực của nàng, một đao lại một đao, thanh đao như thể đâm vào sâu trong linh hồn của nàng, khiến cho nàng đau đến không muốn sống.

"Không!" Lăng Kỳ Tuyết nghẹn ngào khóc rống.

Đông Phương Linh Thiên kịp thời phát giác nàng ở trong ngực khác thường, cắn đứt đầu ngón tay nặn một giọt máu để vào trên trán của nàng.

Lúc này Lăng Kỳ Tuyết mới định thần lại, phát hiện mình đang ở trong ngực Đông Phương Linh Thiên, mà một tay hắn ôm eo của nàng, một tay nắm một thanh trường kiếm, đang cảnh giác nhìn con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.

Toàn thân chuôi kiếm này màu đen, ở trên tay Đông Phương Linh Thiên càng thêm tỏa ra vầng sáng xanh đen, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm.

Lăng Kỳ Tuyết thầm mắng mình không có tiền đồ, vậy mà không có phản ứng.

Hình như Đông Phương Linh Thiên có thể đoán tâm, an ủi: "Đó không phải là lỗi của ngươi, tiếng của súc sinh này có tác dụng mê hoặc người, trên người ta có pháp bảo để che chắn, nếu không ta cũng sẽ trúng chiêu."

Thì ra là như vậy, Lăng Kỳ Tuyết mới chợt hiểu ra, nàng đã nói nàng không phải là một người có cảm xúc biến hóa dao động lớn, ở đây lại nhiều lần bị những ma thú này mê hoặc, trong lòng cũng phát hỏa.

Đẩy Đông Phương Linh Thiên ra, lấy Ngũ Hành Kiếm chỉ vào ma thú lớn tiếng mắng: "Có bản lĩnh thì dựa vào công phu quyền cước chân thật, chỉ biết dùng một chút kỹ xảo âm hiểm, thì tính là bản lĩnh gì, mặt mũi của thánh thú cũng bị ngươi vứt sạch, may mà nương của ngươi không có ở đây, nếu không thì đang sống sờ sờ cũng bị ngươi tức chết!"

Mắng thì mắng, Lăng Kỳ Tuyết lại cảm thấy ma thú này là tinh thần lực huyễn hóa ra, như tất cả gian phòng nơi này, cũng xem như là một khảo nghiệm, chỉ cần gϊếŧ ma thú này, huyễn tượng sẽ biến mất, bỏ giả đi giữ lại chân thực.

Nhưng thực lực hại người của ma thú này quả thật chân chân thật thật tồn tại!

Đông Phương Linh Thiên sững sờ, lời nói mắng ra thật là ngây thơ, chỉ là, dáng vẻ Lăng Kỳ Tuyết chống nạnh chỉ vào ma thú mắng biểu lộ tính tình chân thật đúng là đáng yêu!

Lăng Kỳ Tuyết đang nổi nóng, cho dù biết rõ mình đánh không lại ma thú này, nhưng vẫn không nhịn được trổ tài miệng lưỡi, dù sao đều đã đánh không lại, trước cứ mắng thoải mái rồi lại nói.

Ngược lại ma thú này bị Lăng Kỳ Tuyết chửi, rất nhân tính hóa ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, dùng giọng coi trời bằng vung nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Ngươi chính là tiểu nhân loại đánh bại Dư Ly?"

Loài người thì loài người, vì sao lại phải thêm một chữ nhỏ, ở trước mặt của ngươi chúng ta có vẻ rất nhỏ sao.

Lăng Kỳ Tuyết oán thầm, hết sức chăm chú đề phòng ma thú này, vẽ vòng tròn nguyền rủa nó!

Trên bức hoạ, ma thú này tên là Dư Phương, là đồng loại với Dư Ly.

Vốn là cùng chủng loại, nhưng giống cái tên là Dư Ly, giống đực gọi là Dư Phương, phương pháp thuần dưỡng bọn nó đều như nhau, hơn nữa nhược điểm đều là sừng ở trên đỉnh đầu, phương pháp phân biệt duy nhất chính là hình thể của bọn nó, hình thể của Dư Phương lớn hơn Dư Ly rất nhiều.

Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu, Dư Phương này cũng vô cùng cao lớn, cho dù trèo dùng cũng phải trèo rất lâu!

Nếu nó bị thương, nàng và Đông Phương Linh Thiên còn có thể dùng thủ đoạn giúp đỡ lẫn nhau, nàng hấp dẫn lực chú ý của ma thú này, Đông Phương Linh Thiên đi nổ sừng của nó.

Nhưng Lôi Bạo Phù đã hết, cho dù Đông Phương Linh Thiên còn có Lôi Bạo Phù, nàng cũng bị Dư Phương nháy mắt gϊếŧ chết, Đông Phương Linh Thiên còn chưa bắt đầu động thân nàng đã bị gϊếŧ trong nháy mắt.

Lăng Kỳ Tuyết cố gắng tự nói với mình: Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.

Nhưng chỉ có người sắp rơi vào trong cảnh giới nguy hiểm mới có thể cảm nhận được, ở trước mặt thực lực nghiền áp tất cả, cho dù ngươi bình tĩnh nhiều hơn nữa, cũng không thể suy nghĩ được!

Dưới tình thế cấp bách, Lăng Kỳ Tuyết nhắm mắt giơ Ngũ Hành Kiếm lên, chém về phía Dư Phương.

Hai người đều nắm chặt bảo kiếm, chẳng dám thở mạnh, rất chăm chú cảnh giác Dư Phương, để ngừa Tứ Bất Tượng này lại đột nhiên tập kích bọn họ.

Đông Phương Linh Thiên cũng làm tốt tình huống ngộ nhỡ, hắn sử dụng bí pháp làm tiêu hao linh hồn đưa Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài.

Trong ánh lửa điện giật, Dư Phương đã hành động, đầu khổng lồ nhảy lên, xông về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Đông Phương Linh Thiên đẩy Lăng Kỳ Tuyết ra: "Ngươi đi trước đi!"

Mình thì giơ kiếm xông lên, chém về phía sừng xấu xí đen nhánh kia của nó.

Lăng Kỳ Tuyết bị Đông Phương Linh Thiên đẩy ra, đồng thời thấy một kiếm khí màu vàng chém vào sừng của Dư Phương.

Đông Phương Linh Thiên lại có thuộc tính Kim!

Đáng tiếc cấp bậc của Đông Phương Linh Thiên rất thấp chưa đủ để đối kháng với Dư Phương, kiếm phong chứa tia sáng thuộc tính Kim không mang đến bất kỳ tổn thương nào cho Dư Phương, ngược lại kiếm của mình bị hai sừng khổng lồ của Dư Phương kẹp ở giữa, không thể động đậy.

Dốc hết hơi sức toàn thân đều không thể rút ra, đành phải vứt kiếm đi đổi cách dùng nguyên lực thuần chủng để công kích.

Một hỏa cầu màu lửa đỏ như là ngôi sao liều mạng đập lên người Dư Phương.

Nhưng da trên người Dư Phương rắn chắc như là tường đồng vách sắt, hỏa cầu của hắn không khác nào tự gãi ngứa cho Dư Phương