Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 52: Thu hoạch rất phong phú

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đuôi của Ma Linh Giác Trư cũng không nhàn rỗi, không ngừng vung vẩy qua lại, muốn đánh Song Cơ Thanh Xà rớt xuống thân thể của nó.

Song Cơ Thanh Xà cực khổ lắm mới đợi được cơ hội Ma Linh Giác Trư bị thương, chịu đựng bị đuôi của Ma Linh Giác Trư quất đau đớn, liều lĩnh dùng đuôi không ngừng đi khuấy tròn vết thương.

Thời gian kéo dài nửa canh giờ, máu của Ma Linh Giác Trư chảy khô, thân thể to lớn "Ầm" một tiếng ngã xuống, một hồi chấn động bụi đất tung bay.

Cuộc chiến đấu này mới kết thúc.

Song Cơ Thanh Xà giành được thắng lợi, nhưng mà nó cũng không khá hơn chút nào.

Cái đuôi dài màu xanh bị đánh trúng, vị trí xương cốt lộn xộn, cơ thể cũng bị đánh trúng rất nhiều lần, vết thương bỗng nhiên dữ tợn, vốn cơ thể là màu xanh có thêm mấy đường nhức mắt màu đỏ —— đó là thương tổn đọng lại tạo thành.

Lăng Kỳ Tuyết đánh cuộc đúng, Song Cơ Thanh Xà thấy Ma Linh Giác Trư ngã xuống, trút hả giận quấn đứt cổ của nó, lấy ma hạch ra nuốt vào một hớp, mới hả giận đi về phía bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết, dứt khoát nói: "Bổn tôn và súc sinh này là kẻ thù nhiều năm, nhiều lần đánh nhau không thể tiêu diệt được, hôm nay vẫn phải cảm ơn cô nương ra tay, mới giúp bổn tôn giải quyết xong một nỗi lòng, vì báo đáp trợ giúp của cô nương, bổn tôn có thể đồng ý với cô nương một điều kiện, xin cô nương cứ nói!"

Trong ấn tượng xà đều là động vật âm hiểm dối trá, nhưng con trước mắt này, mặc dù là một hình dáng dữ tợn, nhưng mà tốc độ giọng nói nói chuyện và dùng từ, nhìn như một quý tộc dễ tính, quang minh chính đại, không âm hiểm một chút nào.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không dám thật sự muốn cầu xin Song Cơ Thanh Xà cho nàng tài nguyên hay là bảo vật quý trọng gì, suy nghĩ một chút nói: "Ta muốn an toàn rời khỏi Ma Vân rừng rậm!"

Nghe vậy Song Cơ Thanh Xà kinh ngạc, ngay sau đó cười lớn: "Ngươi cô nương này ngược lại có ý tứ, loài người tiến vào Ma Vân rừng rậm cũng là vì bảo vật mà đến, ngươi lại nói an toàn rời đi, chẳng lẽ không muốn lấy được bảo bối sao, ta có thể cho ngươi rất nhiều bảo bối!"

Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Nếu lấy được bảo bối mà không thể có mạng để hưởng dụng thì cũng chỉ là uổng công, còn không bằng an toàn rời khỏi đây, nỗ lực tu luyện, một ngày nào đó sẽ có bảo vật!"

"Ngươi không giống những người khác!" Song Cơ Thanh Xà cẩn thận quan sát Lăng Kỳ Tuyết, sau đó nghiêm mặt nói: "Ngươi không tham lam!"

Stop!

Lăng Kỳ Tuyết chỉ muốn nói: Thanh Xà đại nhân, ngươi nhìn lầm rồi!

Nàng cũng tham, nhưng chỉ là điểm mấu chốt mà thôi, những cái có thể tham, những cái

không thể tham, trong lòng nàng hiểu rõ.

Tham lam với một cường giả ở đằng trước có cấp bậc mạnh hơn mình gấp mấy lần, tùy thời nháy mắt có thể gϊếŧ mình, đây không phải tương đương với tự đào phần mộ sao?

Dù sao nàng và Song Cơ Thanh Xà không quen biết, không hiểu tính tình của nó, ai biết nó có thể một giây trước trời xanh mây trắng, mà một giây sau đã giăng đầy mây đen trở mặt hay không.

"Chỉ là bổn tôn không thích thiếu nhân tình của người khác, đã nói phải báo đáp ngươi thì nhất định phải báo đáp, tránh cho luôn cả ngày chỉ nghĩ đến nợ nhân tình!"

Lăng Kỳ Tuyết im lặng, bảo bối của ngươi cắn miệng túi sao, vội vã đẩy ra ngoài như vậy.

Nếu Song Cơ Thanh Xà đã nói như vậy, Lăng Kỳ Tuyết cũng không nói thêm nữa: "Vậy thì tốt, ngươi có bảo bối gì!"

"Đi theo ta!" Song Cơ Thanh Xà chợt quấn thân thể của Lăng Kỳ Tuyết lên, bay vυ't lên trời, di chuyển đi đến dưới một đại thụ chọc trời.

Lăng Kỳ Tuyết không biết đây là cây gì, thân cây rất thô, đoán chừng lúc đầu, ít nhất phải hai mươi người nắm tay mới ôm được.

Thả Lăng Kỳ Tuyết ở trên cành cây một đại thụ, không thấy rõ Song Cơ Thanh Xà thế nào làm, chỉ thấy hốc cây đại thụ đột nhiên mở ra, Song Cơ Thanh Xà dẫn đầu chui vào.

Nếu nó muốn gây bất lợi cho mình, sau khi gϊếŧ chết Ma Linh Giác Trư đã sớm động thủ rồi, mà không cần phải lừa nàng đến đây.

Lăng Kỳ Tuyết thản nhiên đi theo ở phía sau.

Vừa đi vào hốc cây, Lăng Kỳ Tuyết sợ ngây người, phía dưới hốc cây có một hành lang, từng dãy hành lang có dạ minh châu lóe sáng, chiếu lên khiến hành lang sáng trưng như ban ngày.

Đi khoảng hai mươi mét, đi đến cuối hành lang, Song Cơ Thanh Xà dùng đuôi gõ một cái, mở chốt giấu ở trong vách tường ra, hành lang lại mở ra một cửa lớn.

Đi vào cửa lớn này, chính là một hang động lớn rộng rãi, trong hang động muôn ngàn thạch nhũ kỳ quái, khắp nơi đều là măng đá, tạo thành từng cảnh đẹp kỳ quan, làm người ta không khỏi khâm phục tài nghề điêu luyện của giới tự nhiên, mài giũa tinh tế.

Vượt qua hang động lớn, chính là một thạch thất nhỏ.

Diện tích của thạch thất không lớn, chỉ là thấy ở giữa để một lò luyện đan màu tím, mặt trên vách tường có một giá sách, phía trên đặt vài quyển sách thưa thớt.

Hai Mắt Của Lăng Kỳ Tuyết tỏa sáng!

Lò luyện đan!

Lò luyện đan trước mắt này chính là một bảo bối!

Lò có phẩm, màu đồng xanh là dưới hạ phẩm, hạ phẩm bình thường là màu đen, màu đen tuyền là trung phẩm, đến trình độ màu tím chính là thượng phẩm hiếm có!

Lần trước Nam Cung Ngọc ở nơi đó lấy được lò luyện đan chỉ hiện lên một màu đen tuyền, cũng đã có giá lên trời rồi, cái trước mắt này, là một vật báu vô giá nha!

"Những thứ đồ này ở lại chỗ bổn tôn cũng vô ích, đưa cho cô nương về sau chúng ta sẽ không thiếu nợ nhau, nếu sau này ở trong Ma Vân rừng rậm gặp nhau chúng ta chính là người xa lạ, xin cô nương lấy lò luyện đan và bộ sách đi." Song Cơ Thanh Xà nói, giọng nói lạnh lùng.

Rắn quả nhiên là động vật máu lạnh, dù gì nàng cũng từng giúp nó giải quyết Lão oan gia, không thể nói là qua sông rút cầu đi, tối thiểu cũng không cần phải tuyệt tình như vậy chứ.

Nhưng mà cũng tốt, nàng cũng không muốn quan hệ với rắn máu lạnh.

Ngay trước mặt Song Cơ Thanh Xà, Lăng Kỳ Tuyết cũng không tiện bỏ lò luyện đan vào trong Thế Giới Hỗn Độn, tiện đưa bộ sách bỏ vào trong lò đan, ép lò luyện đan chen vào trong nạp giới một cách thô bạo, không gian nạp giới này vốn không lớn, hai bên trái phải, một nửa đặt dược liệu, để lò luyện đan xuống sẽ không dư chỗ trống.

"Thu lò luyện đan lại rồi theo đường cũ trở về, ta sẽ không tiễn ngươi, nếu trên đường ngươi bị những ma thú khác ăn cũng không thể trách bổn tôn, chỉ có thể trách thực lực của ngươi yếu ớt!" Song Cơ Thanh Xà mở miệng lần nữa!

Lăng Kỳ Tuyết im lặng, rắn này thật là hẹp hòi, cầm đồ đã đuổi người, thật đúng là không thiếu nợ lẫn nhau!

Lăng Kỳ Tuyết cũng không nói gì, vận nguyên khí chạy ra bên ngoài.

Từ tốc độ mà Song Cơ Thanh Xà mang nàng đi và nhìn thảm thực vật xung quanh, nơi này đã là chỗ sâu trong Ma Vân rừng rậm, nếu trước khi trời sáng nàng không thể tìm được một chỗ an toàn để trú, rất có thể cũng sẽ bị ma thú Vương cấp biến thành cơm ăn.

Ra khỏi hốc cây, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy cửa động vẫn là an toàn nhất, ngay lúc ở lại chỗ cửa động bắt đầu ngồi thiền, vết thương trên tay đã cầm máu, nàng chuyển lò luyện đan dời vào trong Thế Giới Hỗn Độn tránh cho xảy ra ngoài ý muốn, lại ở trong nạp giới lấy ra một chút dược đao thương bôi lên trên vết thương.

Ngồi ở trên cây, Lăng Kỳ Tuyết triển khai toàn bộ phòng ngự toàn thân, tai nghe xung quanh mắt nhìn khắp nơi.

Mặc dù xung quanh tối như mực!

Lăng Kỳ Tuyết vừa ngồi thiền vừa tiêu hóa tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Thực sự chỉ có thể nói rất là quỷ dị!

Đầu tiên là hai con Ma Linh Giác Trư tranh đấu, một chết một bị thương.

Lại thêm Song Cơ Thanh Xà và Ma Linh Giác Trư tranh đấu, hai bên tử vong, nàng chiếm được tiện nghi.