Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 30: Ꮆiết ngay lập tức!

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hai mắt của Lăng kỳ tuyết tỏa sáng, đi rừng rậm lịch lãm ngược lại một cơ hội tốt, nàng cũng muốn đi.

Nhưng mà trước khi đi, vẫn phải nên chuẩn bị cho tốt!

Muốn chuẩn bị vật phẩm cần thiết, tự nhiên tiền là không thể thiếu được,

Lăng Kỳ Tuyết sảng khoái đồng ý Lâm Vĩnh Cửu, ngày mai cho hắn nhiều đan dược hơn, nhưng mà, cũng mời hắn chuẩn bị đầy đủ dược liệu luyện chế Phục Nguyên Đan.

Lâm Vĩnh Cửu sớm có chuẩn bị, chỉ chờ Lăng Kỳ Tuyết đồng ý, ngay lập tức nôn nóng làm ra dấu tay xin mời: "Trong hiệu dược có cung cấp phòng luyện đan riêng biệt cho luyện đan sư luyện đan, dược liệu đã chuẩn bị xong."

Lăng Kỳ Tuyết cùng đi theo vào, quả nhiên cái gì cũng chuẩn bị xong, còn thiếu người thầy luyện đan là nàng này.

Quen thuộc đi tới trước lò luyện đan, liếc mắt nhìn chỗ đặt dược liệu bốn phía, Lăng Kỳ Tuyết bắt đầu luyện đan.

Lâm Vĩnh Cửu thức thời đi ra ngoài, canh giữ ở cửa, để tránh có người quấy rầy Lăng Kỳ Tuyết luyện đan.

Lăng Kỳ Tuyết rất hưởng thụ quá trình luyện đan, luyện chế suốt cả một ngày, cho đến một trăng tròn bay lên bầu trời, nàng cũng không có phát hiện.

Kể từ sau khi tẩy tủy thăng cấp, nàng đã cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, cho dù luyện chế mấy lò đan dược nữa đều không có vấn đề.

Lâm Vĩnh Cửu nghe trong phòng luyện đan vẫn có động tĩnh truyền tới, nên cũng không lo lắng cho Lăng Kỳ Tuyết.

Nhưng mà, yên lặng để hạ nhân chuẩn bị thức ăn, đặt ở trên lò nóng, chỉ chờ Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài là có thể ăn được.

Đến quá nửa đêm Lăng Kỳ Tuyết mới đi ra khỏi phòng luyện đan, trong một đêm luyện chế Phục Nguyên Đan, nàng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vì luyện đan hao tổn tinh thần lực luôn có thể nhanh chóng bổ sung trở lại, sao có thể không cảm thấy mệt mỏi.

Đi ra phòng luyện đan, Lâm Vĩnh Cửu nghênh đón: "Lăng đại tiểu thư cực khổ, ta đã chuẩn bị thức ăn rồi."

Tinh thần tốt, nhưng mà đói bụng, Lăng Kỳ Tuyết không khách khí ăn no, mới đưa đan dược luyện chế ra giao cho Lâm Vĩnh Cửu.

Lâm Vĩnh Cửu khấu trừ tiền dược liệu, sẽ tính phần tốt cho Lăng Kỳ Tuyết nên được, vạch lên thẻ vàng cho nàng.

Làm xong những thứ này, sắc trời đã sáng trưng, Lăng Kỳ Tuyết về thẳng Lăng phủ.

. . . . . .

Mấy ngày không trở về Lăng phủ, càng nhìn tiểu viện Lăng phủ không phải chỗ người ở.

Lăng Kỳ Tuyết mím môi, sao lại cảm giác đang chửi mình không phải là người.

Sau khi tiến vào, càng cảm thấy mùi nấm mốc gay mũi của giường gỗ nhỏ không thể nằm xuống, Lăng Kỳ Tuyết định đứng lên, mang cái ghế ra bên ngoài ngồi phơi nắng.

Mặt trời cũng là một loại lực lượng, nguyên lực của thuộc tính Hỏa có thể thông qua hấp thu lực lượng của ánh mặt trời đến đề thăng, Lăng Kỳ Tuyết không buông tha một chút thời gian, bắt đầu nhập định tiến vào hình thức tu luyện.

Mới qua mấy phút, đã nghe thấy ngoài cửa tiểu phá viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Lăng Kỳ Tuyết mở mắt hừ lạnh: Những người này đến đúng là nhanh thật!

Hẳn là khi nàng trở về bị hạ nhân nào không có mắt thấy, đi mật báo.

Cái gì đến sẽ đến, Lăng Kỳ Tuyết không ngồi yên, những "Vị khách" này còn chưa đủ tư cách để cho nàng đứng lên nghênh đón.

Vốn Lăng Kỳ Tuyết cho là ngày đó lường gạt kim tệ của Lăng Kỳ Liên, sẽ đến cửa tìm nàng đầu tiên, không ngờ, lại là Lăng Kỳ Vân.

Nàng ta tức giận vội vàng đá văng cửa gỗ nát ra, bộ mặt tức giận, y phục đỏ dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ chói mắt.

Lăng Kỳ Tuyết có thể nhìn ra thực lực bây giờ của nàng đã đến Nguyên Giả sơ kỳ.

Thì ra là trong hai ngày nàng không có ở đây, Lăng Kỳ Vân đã lên cấp, khó trách lớn lối như vậy!

Chẳng qua, nàng từng không có một chút nguyên lực nào cũng không sợ Lăng Kỳ Vân, bây giờ nàng đã đến Nguyên Giả hậu kỳ, làm sao có thể sẽ sợ nàng!

Lăng Kỳ Vân tức giận chạy đến, thấy Lăng Kỳ Tuyết lại ngồi trên ghế phơi nắng, ngay lập tức trong cơn giận dữ, như tái hiện lại sự sỉ nhục, sỉ nhục vừa nhấc lên, ngón tay nhỏ nhắn duỗi một cái, giọng nói chói tai của Lăng Kỳ Tuyết xé rách xao động trong viện.

"Tốt một phế vật ngươi, lại dám ba ngày ba đêm không trở về nhà, nhìn ta hôm nay thu thập ngươi thế nào!"

Lăng Kỳ Tuyết nhướng mắt, lấy cớ thối nát rất tốt, dường như nàng không trở về nhà, cũng không tới phiên một muội muội ngươi đến để ý chứ!

Vị trên đầu ngươi kia chết rồi sao?

Lăng Kỳ Vân nói xong lấy roi ra, roi dài bí mật mang theo nguyên lực quất về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết không nhúc nhích, tay không nắm một cái, đã bắt được một roi của Lăng Kỳ Vân, kéo mạnh, tiếp theo Lăng Kỳ Vân cảm thấy một lực lượng cường đại đang kéo nàng, nếu không phải nàng thả roi ra nhanh, có thể sẽ phải theo roi bị vứt ra ngoài.

Ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh lùng của Lăng Kỳ Tuyết, trong mắt Lăng Kỳ Vân đầy khϊếp sợ.

Nàng cho là nàng thăng cấp trong thời gian ngắn ngủn hai ngày, Lăng Kỳ Tuyết không thể nào lại tăng cấp, nàng tìm đến Lăng Kỳ Tuyết còn là tiết tấu ăn hϊếp, nhưng không nghĩ, trong nháy mắt nàng bị Lăng Kỳ Tuyết gϊếŧ!

Hận ý mãnh liệt từ trong lòng tăng lên, nàng hận Lăng Kỳ Tuyết, lần đầu tiên trong đời nàng bị hai lần sỉ nhục!

Lăng Kỳ Vân kêu lên quái dị, mang theo quả đấm đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết trước mặt, chỉ là còn chưa chạy đến bên người Lăng Kỳ Tuyết, đã bị Lăng Kỳ Tuyết một cước đá ra ngoài, sức lực rất lớn, Lăng Kỳ Vân bị đá phải rơi xuống bên ngoài ba thước, đúng lúc rơi xuống cửa ra vào, nằm trên mặt đất.

"Ôi, Vân muội muội, mau đứng lên, tỷ tỷ không chịu nổi đại lễ của muội như thế!" Tuy lời là thế, nhưng Lăng Kỳ Tuyết cũng không có ý tứ đỡ Lăng Kỳ Vân đứng dậy.

Lăng Kỳ Vân hận đến không ngừng cắn răng, nàng lại tự nguyện nằm ở chỗ này sao!

Còn không phải Lăng Kỳ Tuyết đánh nàng nằm sấp!

Tam tiểu thư con vợ cả của phủ đại tướng quân, trong kinh thành, chỉ cần không gặp phải những nhân vật như công chúa... Lăng Kỳ Vân cũng đi ngang hàng.

Duy nhất một lần thua bởi trong tay Lăng Kỳ Tuyết, bị nàng bóp cổ, lần này, lại lấy một tư thế khó xử nằm ở trước mặt nàng, càng khó chịu đựng được đó chính là, Lăng Kỳ Tuyết đã từng có danh xưng là phế vật, nàng lại thua hai lần ở trong tay của phế vật!

"A!" Lăng Kỳ Vân chợt bò dậy, nhặt một cục đá ở trên mặt đất lên đập về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết không chút lo lắng, vận chuyển nguyên lực thuộc tính Hỏa.

Nguyên lực màu đỏ như là một trận cuồng phong quét qua, cục đá hóa thành bụi, theo cuồng phong cuốn về phía Lăng Kỳ Vân.

"A!" Lần này, Lăng Kỳ Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Chiêu ấy của Lăng Kỳ Tuyết trở ra quá mức đột nhiên, như một ngọn lửa vô hình cháy hừng hực trong giây lát, vội vàng không kịp chuẩn bị, nàng bị tổn thương

mắt, tóc bị thiêu cháy, đầy mùi cháy khét, nhiệt độ nóng bừng còn dính vào trên người của nàng, nàng khổ sở che đôi mắt lại, toàn thân đều đau đớn!

Lăng Kỳ Tuyết che lỗ tai lại.

Kêu thảm thiết?

Trong trí nhớ, nguyên chủ bao nhiêu lần ở dưới roi của nàng kêu thảm thiết, nàng ta có từng sinh ra một chút lòng thương hại!

Nàng ta không có!

Nhìn nguyên chủ gào khóc khổ sở, môi nàng nở nụ cười đắc ý, roi trong tay đánh càng dùng sức.

Nghĩ nàng có thể xuyên đến đây, cũng là kiệt tác của vị muội muội này!

Thậm chí Lăng Kỳ Tuyết còn yên lặng thưởng thức vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn của Lăng Kỳ Vân, có loại báo thù sung sướиɠ.

"Lăng Kỳ Tuyết. . . . . . Ngươi sẽ không được chết tử tế. . . . . . Ta muốn nói cho mẹ ta biết. . . . . . Để cho bà đánh chết ngươi!" Lăng Kỳ Vân gần như đau đến sắp bất tỉnh.

Nhưng mà, Lăng Kỳ Tuyết làm sao lại để cho nàng ta bất tỉnh.

Lúc đó sử dụng nguyên lực, thì nàng thuận tiện ở trong nguyên lực thêm chút nguyên liệu, nàng chế ra một loại độc dược có thể phóng đại cảm giác đau đớn