Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 4: Cho ngươi giả bộ

Edit: hongheechan~DĐLQĐ

Có việc!

Đương nhiên là có việc!

Chờ đến khi cấp bậc của ta cao hơn ngươi, ngươi để ta chụp mấy chưởng xem có sao không!

Lăng Kỳ Tuyết oán thầm bĩu môi, làm ra vẻ cực kỳ ủy khuất, "Liên muội muội, tay tỷ đau, chỗ nào cũng đau, có phải Liên muội muội có đan dược trị thương hay không, cho tỷ một viên?"

Y phục nàng đã rách nát đến không đủ che thân, cả người lại bẩn thỉu dơ dáy, bộ dáng lại có vài phần đáng thương, giống như hài tử đang cáo trạng với phụ mẫu vậy.

Nhưng Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy hành động của nàng có hơi khó khăn, nên chắc ăn mấy viên viên đậu kia hiệu quả sẽ tốt hơn.

Lăng Kỳ Liên lại bị lời nói của Lăng Kỳ Tuyết làm cho đầu như muốn nổ tung.

Cho ngươi đan dược trị thương, ngươi nghĩ đan dược là kẹo đường, muốn có thì có à!

Luyện đan sư trên đại lục Hoằng Diệc rất hiếm hoi, vì muốn trở thành Luyện đan sư, trước hết người tu luyện phải có thể chất lưỡng hệ hỏa, mộc, nhưng chỗ nào ở thế giới này lại có nhiều người có thể chất lưỡng hệ hỏa, mộc như thế, cho dù có, cũng phải nhìn thiên phú đã, có vài người đến cuối đời cũng không thể luyện ra một viên đan dược cấp thấp.

Cả Lăng gia cũng chỉ có một Luyện đan sư, còn là Luyện đan sư cấp thấp, chỉ có thể luyện chế đan dược chữa thương cấp thấp, số lượng còn hữu hạn.

Gia tộc khống chế việc phân phát đan dược cực kỳ nghiêm khắc, rất nhiều người cả năm không được một viên, thiên tài như nàng được phát không ít, nhưng bảo nàng phải lấy phần của mình cho Lăng Kỳ Tuyết, nàng không muốn.

Lăng Kỳ Tuyết nhìn ra do dự trong mắt Lăng Kỳ Liên, nghĩ thầm, chắc phải thúc thêm một cú thôi.

Tuy nàng có thể chữa trị những vết thương trên người mình, nhưng có cơ hội làm cho Lăng Kỳ Liên xuất huyết, vì sao phải buông tha chứ?

"Liên muội muội muội biết không, ngày đó ta đến trước cửa phủ thái tử xin cơm, đã nghe thấy thái tử điện hạ nói, Liên muội muội chính là nữ tử thiện lương nhất nước Nam Lăng này!"

Trong trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều thứ linh tinh, đi ăn xin trước cửa phủ thái tử cũng là một trong số đó, không việc nào là không làm... đúng là không làm thất vọng cái nghề kiếm ăn mà!

Trước đây nguyên chủ chưa từng gặp thái tử, nhưng đã có thể sinh tại hoàng gia, dù gen lão cha không tốt, gen mẫu thân cũng không thể kém được!

Lăng Kỳ Tuyết bịa chuyện, "Dáng vẻ của thái tử điện hạ rất đẹp, vừa cao vừa to lại mê người, còn cực kỳ thiện lương cho ta một ngân tệ đó!"

Tất cả chú ý của Lăng Kỳ Liên đều đặt vào việc thái tử cho Lăng Kỳ Tuyết một ngân tệ, không hề thắc mắc chuyện Lăng đại tiểu thư phủ đại tướng quân lại tới phủ thái tử ăn xin, làm mất mặt người Lăng phủ, Lăng gia.

Với hiểu biết của nàng ta về Lăng Kỳ Tuyết, cơn đói dâng lên, thật sự có thể tới chỗ đó ăn xin, nàng ta nói dáng vẻ thái tử rất tuấn tú, Lăng Kỳ Liên tin là thật, vốn đang do dự có nên đưa một viên Phục Nguyên Đan để duy trì hình tượng thiện lương của mình hay không, nghe vậy cắn răng một cái, lập tức lấy ra một viên Phục Nguyên Đan màu đen trong không gian giới chỉ, đưa cho Lăng Kỳ Tuyết, vẫn lo lắng dặn dò, "Tuyết tỷ tỷ nên chú ý, nơi nơi đều có người xấu, đừng để bị đoạt đi."

Lăng Kỳ Tuyết thấy thế lập tức thò tay ra lấy, d.đ"l!qđ còn chưa tới nơi, Lăng Kỳ Liên đã thu tay rở về, "Không được không được, nơi này có quá nhiều người xấu, vẫn nên đặt ở chỗ muội muội thì yên tâm hơn."

Lăng Kỳ Tuyết: "..."

Vô liêm sỉ!

"Liên muội muội ta rất đau, muội cho ta ăn Phục Nguyên Đan đi, thái tử điện hạ ghét nhất là người tâm địa độc ác thủ đoạn tàn nhẫn!" Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên kêu to, hét lớn đến nỗi người nào vây xem cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Ngươi tự biết muốn đeo mặt nạ thì phải làm chuyện gì, không cho cũng phải cho, trừ phi ngươi không cần hình tượng của mình nữa.

Vừa rồi Lăng Kỳ Liên chỉ cảm thấy hôm nay Lăng Kỳ Tuyết hơi khác lúc trước, nhưng không biết khác chỗ nào, bây giờ, nàng ta có thể khẳng định, Lăng Kỳ Tuyết lớn gan hơn rồi!

Trước đây, chưa đề cập đến nói chuyện, các nàng đánh má trái của nàng ta, nàng ta phải lập tức đưa má phải qua.

Nhưng hôm nay, Lăng Kỳ Tuyết dám đòi nàng Phục Nguyên Đan, lại còn mang theo ý tứ uy hϊếp!

Tay cầm đan dược của Lăng Kỳ Liên nắm chặt, thật sự muốn dùng một quyền đánh nàng ta đến không nói được lời nào.

Nhưng trước mắt bao người, phải giữ thiện lương của nàng!

Trong đầu không ngừng tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của thái tử điện hạ khi nhìn thấy vẻ thiện lương của mình, cuối cùng Lăng Kỳ Liên cũng áp chế lửa giận trong lòng, hung hăng nhét đan dược vào miệng Lăng Kỳ Tuyết.

Ăn! Ăn! Ăn chết ngươi!

Trong lòng hận không thể làm cho Lăng Kỳ Tuyết nghẹn chết, ngẩng mặt lên, Lăng Kỳ Liên lại bày ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng, di ễnđ.lêq.úyđô.n ôn nhu nói: "Tuyết tỷ tỷ, tỷ chậm một chút, đừng nuốt nhanh quá!"

Nàng ta gần như là cắn răng nói ra câu kia, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết sảng khoái vô cùng, cho ngươi giả bộ, xứng đáng!

Thấy tay cầm đan dược của Lăng Kỳ Liên còn có ý muốn móc đan dược trong miệng của nàng ra, Lăng Kỳ Tuyết lập tức cắn tay nàng ta, lè lưỡi một cái, nhanh chóng cuốn đan dược vào trong miệng, Phục Nguyên Đan vào trong miệng có hơi chua sót, là hương vị của đan dược cấp thấp, nhưng đúng là tác dụng này.

Lăng Kỳ Tuyết có thể cảm nhận được đan dược từ dạ dày của nàng đã nhanh chóng lan ra toàn thân, bắt đầu trị liệu vết thương lớn nhỏ trên cơ thể nàng, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, qua một hai ngày nữa là khỏi.

Lại nhìn Lăng Kỳ Liên, vẻ mặt phẫn nộ, sự ẩn nhẫn đang sắp bạo phát, cắn răng mím môi, trợn mắt trừng trừng, tức giận bật ra từ trong mắt giống như có thể hóa thành từng mũi tên, xuyên thấu ngực nàng.

Nhưng mà tu vi nàng ta vẫn chưa đủ để đạt tới cảnh giới có thể hóa ánh mắt thành tên, Lăng Kỳ Tuyết không hề sợ hãi trừng lại nàng ta, lại còn hồn nhiên nói, "Liên muội muội, muội muốn so mắt ai lớn hơn với ta sao? Không cần so đâu, chắc chắn mắt của ta to hơn mắt muội, mắt của Liên muội muội thật nhỏ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt trong veo, giống như là một tiểu cô nương không rành thế sự, rõ ràng đã chiếm hết tiện nghi mà còn bày ra vẻ ủy khuất không ai bằng!

Thú vị!

Ngoài đám người kia, trong một nhã gian trên tầng hai, ở ghế gần cửa sổ của một tửu lâu xa hoa bên đường phố, Đông Phương Linh Thiên tao nhã nâng một cốc sứ bạch ngọc lên, nhẹ nhàng chạm môi, nhấm nháp hương vị mỹ tửu, thu hết tất cả hành động của Lăng Kỳ Tuyết trên đường vào đáy mắt.

Đông Phương Linh Thiên hắn đã hành tẩu khắp nơi trên đại lục Hoằng Diệc này, d-đlq đôn còn dạng người gì mà chưa gặp qua, cũng không ít người được tiện nghi lại còn khoe mẽ, nhưng lần đầu tiên hắn gặp được người suy nghĩ kín đáo lại trầm ổn lão luyện, xuất thủ tàn nhẫn lại không dây dưa như Lăng Kỳ Tuyết.

Càng lúc càng cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết thú vị!

Nói vài câu với tùy tùng bên cạnh, tùy tùng lập tức biến mất ở chỗ ngồi.

Phía dưới, tâm lý chiến đấu của hai tỷ muội còn đang hừng hực khí thế, Lăng Kỳ Liên bị Lăng Kỳ Tuyết nói ba xạo đến ngậm miệng, cũng không biết trả lời nàng ta kiểu gì.

Chẳng lẽ Lăng Kỳ Tuyết không nhìn thấy nàng bị nàng ta làm cho tức đến trợn mắt hả!

Mắt nàng rất lớn mà, làm sao có thể nhỏ được.

Dù sao nàng ta bị Lăng Kỳ Tuyết nói đến khí huyết lên não, nhất thời mất đi lối suy nghĩ bình thường.

Nghĩ đến chung quanh còn có người nhìn, Lăng Kỳ Liên thu liễm tức giận trên mặt, trong lòng thầm nghĩ: Để ngươi đắc ý một lúc, xem sau khi trở về ta xử lí ngươi như thế nào!