Chưởng môn của Thuận Vũ Môn cười nói:
“Lần này cả hai cái tiểu bối đều giỏi giang như thế thì trận chiến này chắc chắn sẽ thú vị lắm đấy. Có điều ai cũng biết về Cẩm Nhàn có xuất thân thế nào, còn tiểu tử kia xuất thân ra sao Lâm chưởng môn có thể chia sẻ một chút có được hay không.”
Lâm Thiên Linh cười khổ lắc đầu:
“Không phải ta không muốn chia sẻ, nếu biết thì ở trước mặt nhiều vị tiền bối như thế này thì tiểu bối như ta đâu dám giấu giếm. Chẳng qua các vị cũng biết đệ tử của Vân Vũ Phái nhập môn thì chúng ta chưa từng điều tra qua thân thế bởi nó không quan trọng. “
Mọi người đều biết Lâm Thiên Linh không hề nói dối bởi mười môn phái trong Thập Vũ Môn đều có quy tắc như thế. Những người có tội với môn phái khi bị trục xuất sẽ có kẻ giám sát, kẻ thù cũng sẽ bị theo dõi nên không cần phải lo lắng thế lực thù địch trà trộn.
Lâm Thiên Linh hướng qua Vương Phi rồi hỏi:
“Ngươi tiếp xúc với đệ tử của mình nhiều nhất, trong quá trình này có thể tìm hiểu thêm thông tin gì về hắn không?”
Vương Phi dưới ánh mắt của mọi người cũng bất lực lắc đầu:
“Mọi chuyện diễn ra quá mức dồn dập, nào là nhiệm vụ môn phái để có lệnh bài đi vào bí cảnh. Chưa được bình yên mấy ngày thì phải làm thêm nhiệm vụ để tăng nhanh tu vi trước khi vào trong bí cảnh, đã thế còn học thêm vũ kỹ, dạy ta luyện đan.
Chưa đến hai tháng thời gian quá nhiều việc như vậy thở đã khó rồi chứ đừng nói thời gian để ngồi bàn tới xuất thân của hắn ta. Với lại Băng Thần cũng bình thường nên ta cảm thấy chẳng có gì cần phải hỏi nhiều, nghi ngờ sẽ gây ra sứt mẻ tình cảm.”
Chưởng môn của Nghịch Vũ Môn góp lời:
“Dù xuất thân thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên nói chung chung như thế, thôi chúng ta bỏ qua truyện xuất thân của hắn đi.Ít ra phải để chúng ta biết năng lực của đệ tử kia có gì vượt trội khiến cho Thẫm tiền bối khen ngợi.”
Vương Phi hơi nghĩ một chút rồi nói:
“Hơn 20 nhưng tinh thông tất cả các nghề nghiệp ít nhất ở mức Vũ Thần trở lên, âm hiểu tất cả các loại vũ khí và đều luyện tới đạo cảnh rồi. Đúng rồi ta hình như chỉ thấy hắn ta từ chối học thương thuật, vẻ mặt nhìn thấy thương cũng tương đối khó chịu.”
Mọi người ở đây chỉ coi trọng vế đầu chứ hắn nhìn thấy thương khó chịu thì kệ hắn ta chứ, mấu chốt nhất thì mới đọng lại được trong suy nghĩ. Đầu tiên là hơn hai mươi, sau đó là tinh thông tất cả các nghề ở mức Vũ Thần, vũ khí các nào cũng đạo cảnh.
Đạo cảnh tức là có thể dùng loại vũ khí đó coi như một con đường để tu đạo, một người chọn một loại chứ đâu ai rảnh đến mức cái gì cũng luyện. Vấn đề ở đây là 20 tuổi luyện một loại cũng không xong thì lấy đâu ra thời gian làm nhiều thứ như thế.
Chưởng môn của Thuận Vũ Môn nhớ lại liền nói:
“Có phải cái thiếu niên lần trước giành hạng nhất tháng năm có phải không, như thế thì có vẻ như trận này thực sự đáng xem. Vốn trước đó ta còn tưởng trong Vân Vũ Phái có đệ tử nào chịu gió ăn sương chờ đợi ngày cất nên tiếng hót kinh người.
Không nghĩ tới là một cái thiên tài, mới nhập môn không lâu có thể làm được đến thế thì thường ngày chắc phải chăm chỉ lắm. Giống như Cẩm Nhàn chỉ biết luyện công rồi luyện kiếm, luyện kiếm xong rồi lại luyện công.”
Vương Phi nghe xong thì chỉ biết gãi đầu, Băng Thần nếp sống quá loạn, thích thì chạy ra múa vài kiếm xong rồi ngồi trông nàng luyện đan. Đến tối thì phụ nàng luyện công sau đó lại mệt quá nằm ngủ, vũ kỹ thì trực tiếp bóp nát ngọc thạch để luyện.
Sau đó nàng có thấy hắn múa mấy đường liền bảo luyện xong rồi, học xong 50 loại thì bảo đủ rồi sau đó bắt đầu tu luyện là chính. Mấy ngày sau luyện linh tinh chủ yếu canh giữ nàng một cách sát sao, chả thể hiểu nổi hắn ta nghĩ gì nữa.
Đang không biết giải thích làm sao thì Tư Mã Yên Nhiên hỏi câu khó hơn:
“Người vừa nói hắn ta dạy ngươi luyện đan là chuyện gì xảy ra.”
Vương Phi biết nếu mình nói thật thì sẽ rất mất mặt thế nên đành phải chém gió:
“Trưởng bối trong nhà dạy cho hắn biết một số loại kỹ xảo giúp tăng sản lượng lại còn giảm thời gian luyện đan. Hắn chỉ sơ sơ để cho ta từ từ nghiên cứu, bây giờ cũng có thành quả chút chút rồi, nếu cố gắng thêm một thời gian nữa sẽ thuần thục.”
Tư Mã Yên Nhiên là một trong những người hiểu rõ Vương Phi nên nàng biết bây giờ nàng ta đang chém gió chứ không phải nói thật hoàn toàn. Băng Thần chắc chắn chỉ nàng ta cái gì đó cao siêu lắm mới khiến nàng ta ngại ngùng nói ra ngoài.
Thứ nhất nàng e sợ những kẻ khác sẽ thèm muốn, thứ hai là nàng ta sợ trong môn phái sẽ bắt nàng ta luyện đan nhiều hơn nữa. Lâm Thiên Linh cũng liếc mắt qua vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, bởi nàng ta hiểu Vương Phi cũng không kém cạnh gì Tư Mã Yên Nhiên.
Thấy hai cái bằng hữu nhìn mình như thế Vương Phi từ chối việc hiểu ý của họ, vỗ nhẹ đùi một cái nàng cười nói:
“Nói chung Băng Thần cũng vô cùng chăm chỉ, có điều chưa đến mức như Cẩm Nhàn, theo ta như vậy đã là hợp lý lắm rồi bởi cuộc đời đâu phải chỉ có mỗi tu luyện. Đôi khi dành ra chút thời gian để thư giãn đầu óc ngược lại sẽ thu được kết quả bất ngờ.”
Mấy người ở đây làm gì có ai tin, đều làm sư phụ thế nên họ thừa biết khi bí ý thì họ mới nói như thế với đệ tử của mình. Vương Phi không muốn nói thì cũng chẳng ai ép nàng ta phải nói bởi họ có thể tự đi điều tra, nhưng trước tiên phải coi biểu hiện của Băng Thần đã.
Lâm Thiên Linh nhìn vào màn hình sau đó hơi thắc mắc:
“Hình như trận chiến này chuẩn bị hơi lâu thì phải.”
Chưởng môn của Thuận Vũ Môn khẽ cười nói:
“Lâm trưởng môn đâu phải chưa từng đấu với Cẩm Hằng, con gái của hắn đang được thừa hưởng lệnh bài của cha. Điều này đồng nghĩa với chuyện hai bọn họ sẽ đấu đạo nghệ với nhau, ai giỏi nhất thứ gì sẽ dùng thứ đó, không hề dính tới nguyên khí cũng không thể che giấu thực lực.”
Mọi người cũng cảm giác khi Băng Thần nghe được luật lệ này thì không vui, có điều tại sao không vui thì mọi người không hiểu được. Cẩm Nhàn thì lạnh tanh nhìn Băng Thần, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn đầy vẻ khinh miệt.
“Tinh…...xoẹt”
Một thanh kiếm rơi ngay trước mặt của Cẩm Nhàn, trước mắt Băng Thần lại cắm xuống thanh thương của Thẩm Nam tặng cho hắn. Vẻ mặt của Băng Thần đột nhiên rất ưu thương, hai lần trước khiến cho trong lòng hắn vết thương kia càng nặng hơn.
Thanh thương này rất uy vũ, rất giống Thánh Long Thương hắn sử dụng trước đây. Một quét hạ vạn quân, một đâm chết một mạng, đây cũng là kiếp duy nhất Băng Thần là bề tôi trung thành cho đến khi chính hắn gϊếŧ chết.
Mọi người khó hiểu:
“Không phải nói kiếm đạo của hắn ta mới là giỏi nhất hay sao, tại sao lại xuất hiện một thanh thương?”
Chuyện này không ai hiểu được, đến cả Vương Phi cũng không tưởng tượng ra được Băng Thần tại sao lại có vẻ mặt kia. Không nghiêm túc thì cũng hi hi ha ha suốt cả ngày, đột nhiên thấy vẻ mặt ưu thương đến khó tưởng của hắn nàng không tưởng tượng được.
Ngồi bệt xuống dưới đất Băng Thần khẽ giọng:
“Trận này ngươi thắng rồi, nhanh chóng kết liễu ta để còn đi tìm nhiệm vụ khác nữa.”
Cẩm Nhàn kiếm chỉ Băng Thần nghiêm túc:
“Ta sẽ không đánh với người không ra hết sức, càng không bao giờ ra tay với kẻ còn không có ý định muốn chống trả. Trong nhiệm vụ này một là ngươi chết, hai là ta chết, đã thế còn không thể nào tự tử nữa thế nên đấu nghiêm túc với ta chính là cách nhanh nhất.
Đã thế không chỉ kết liễu đối phương một lần, tất cả có ba lần chiến đấu, bên nào hạ đối phương được ba lần coi như chiến thắng. Ngoan ngoãn thì sẽ không mất thời gian đâu, cái này ta có thể đảm bảo với ngươi.”
Băng Thần ngửa mặt lên trời cười nói:
“Đúng là rất nhanh nhưng làm người có cần phải ép nhau như thế không?”
Cẩm Nhàn cười nói:
“Ngươi nói xem.”
Nàng cười làm cho Băng Thần tức thật rồi, hắn đứng lên cầm lấy thanh thương, ánh mắt sắc lạnh không chút cảm xúc. Quả thật trạng thái kia lại xuất hiện, hai lần trước quả thật đã đẩy hắn tới giới hạn, lần này quả thật đã bộc phát hoàn toàn.
Cẩm Nhàn bỗng nhiên thấy cả thế giới trống không, trước mặt nàng ta chỉ có mỗi Băng Thần và hắn đang từng bước tới gần nhưng nàng không động được. Khi hắn đã ở rất gần thì Cẩm Thu trong tay nàng run rẩy đánh thức nàng dậy.
Băng Thần cười khinh bỉ:
“Một thanh kiếm rác rưởi cũng muốn chủ nhân ngươi thắng ta.”
Cẩm Nhàn phản ứng lại nhưng đã quá muộn.
“Khặc”
Một thương xuyên tim nhấc bổng nàng lên, nàng ta tan biến sau đó xuất hiện cách đó 100 thước.
Băng Thần hừ một tiếng:
“Thương Đạo Tử Vong Thế Giới.”