Hắn ngay lập tức sửa sai:
"Ta chỉ nói thế thôi chứ không có ý gì đâu, nàng không giãy giụa thì chúng ta mới nói chuyện nghiêm túc được chứ."
Tuyết Liên nghe thế thì ngừng giãy giụa để Băng Thần mang nàng xuống phía dưới, đi đợi đi vào bên trong thì Tuyết Liên mới nhỏ giọng nói:
"Ngươi có thể buông ta ra trước được hay không?"
Băng Thần càng siết chặt hơn khẽ giọng nói:
"Nàng có biết ta đã chờ giờ phút này bao nhiêu lâu rồi hay không, lúc nghe nói Thần giới xảy ra đại chiến thì ta lo gần chết, mãi đến khi Nguyên Tố Thần Thạch nói nàng vẫn ổn thì ta mới yên tâm. "
Tuyết Liên nghe Băng Thần nói thế thì mím môi không biết nói gì cho phải, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng được nghe hắn nói chuyện bằng giọng ấm áp như thế. Hai người cứ ôm nhau như thế rất lâu sau thì Băng Thần mới mở miệng nói chuyện:
"Trước kia ta đã nghĩ ra cách để sửa chữa công pháp cho nàng nhưng ngay sau Thần Ma đại chiến thì ta bị người ta vây gϊếŧ rồi vẫn lạc. Chính vì thế ta mới không thể đưa nó cho nàng khiến nàng luôn có yếu điểm từ đó cho đến tận bây giờ, ta vốn nghĩ nàng có thể tự bù đắp lại nhưng có vẻ nó khó hơn ta nghĩ."
Cô nàng nghe hắn ta tâm sự thì cũng khẽ nói:
" Thực ra ta cũng đã nghĩ cách bù đắp lại rồi nhưng trong quá trình nghiên cứu thì ta mới phát hiện nó cực kỳ khó nhất là ở nơi có lỗ hổng. Ban đầu ta muốn nhờ Trí Tuệ Thần dùng Thiên Thư giúp ta sửa chữa nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ta không muốn ai biết ta có một điểm yếu lớn như thế."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nàng làm đúng lắm."
Tuyết Liên lại nhớ lại chuyện xưa tức giận nói:
"Đã tạo ra điểm yếu cho ta còn lợi dụng nó để..... hừ."
Cô nàng này tính khí thất thường quá, bình thường nàng cực kỳ điềm tĩnh nhưng khi phá vỡ lớp mặt nạ đó thì nàng ta mới cho mọi người thấy được con người thật của mình. Có điều việc đó không phải ai cũng làm được, nói thẳng ra thì chỉ có Băng Thần mới có thể làm được chuyện này.
Băng Thần vuốt nhẹ eo của nàng khiến cô nàng xụi lơ, hắn ta cười nói:
"Trước kia thế nào thì kiếp này ta vẫn thế thôi."
Tuyết Liên nhìn Băng Thần vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
Băng Thần chẳng nói gì mà ngậm lấy đôi môi của nàng, một nụ hôn thật dài sau đó Băng Thần buông nàng ra khẽ cười nói:
"Đáng nhẽ ta còn phải làm nhiều hơn thế nhưng trước khi ta bù đắp xong những lỗi lầm ta đã gây ra trong quá khứ thì một lần nữa nàng sẽ lại là của ta. Ta hứa với nàng sẽ không đυ.ng vào nàng cho tới khi ta mạnh hơn nàng, yếu điểm của nàng ta cũng sẽ nhanh chóng khiến nó biến mất."
Tay hắn đặt nhẹ lên trán nàng sau đó hắn truyền cho nàng phần sửa sai công pháp mà trước kia hắn ta đã dày công suy nghĩ. Nàng ta mạnh hơn hắn rất nhiều thế nên nếu nàng ta tin hắn đến mức có thể mở ra thần thức với hắn ta thì mới có thể truyền vào.
Đây cũng là cơ hội để hắn ta thử xem mình ở trong lòng nàng địa vị cao đến đâu, hắn đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra rồi. Thế nhưng tất cả đều xuyên suốt không chút cản trở dù chỉ trong tích tắc, hắn ta thấy thế bỗng nhiên mỉm cười hỏi:
"Ta trong suy nghĩ cũng không tệ như nàng nói."
Tuyết Liên lui ra nhìn hắn một cái thật sâu rồi nói:
"Để xem."
Dứt lời nàng ta xoay người đi còn Băng Thần thì ngồi đó cười ngây dại, lại thêm một món nợ có thể trả cho xong, số người hắn ta còn nợ không nhiều thế nên trong lòng hắn nhẹ đi rất nhiều.
Đi vào trong nhà hắn ta khoanh chân lập tức tu luyện, người kia không biết khi nào sẽ tấn công tới vũ trụ này, hắn ta không thể lơ là được thế nên trừ khi liên quan đến nữ nhân còn nếu không hắn ta sẽ không quan tâm.
Đợi đến khi trời tối thì Đế Thiên Lan mới đi tới đây, Băng Thần mở mắt ra nhìn cô gái đứng trước mình mỉm cười nói:
"Một cái ôm để chào đón ta có được không?"
Đế Thiên Lan tiến tới ôm lấy hắn ta nhưng bất ngờ nhất là nàng còn hôn nhẹ hắn một cái sau đó mỉm cười nói:
"Thưởng cho sự cố gắng của ngươi nhưng muốn ta trở thành nữ nhân của người thì vẫn phải theo giao kèo của chúng ta."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta biết chứ."
Hắn nhìn thẳng nàng thành tâm cúi đầu nói:
"Cám ơn nàng rất nhiều vì đã giúp ta."
Đế Thiên Lan cảm nhận được sự chân thành của hắn ta nên rất vui mừng, hắn bây giờ vẫn là Băng Thần nàng tưng yêu xưa kia. Chỉ khác hắn đã biết trân trọng tình cảm của nàng chứ không còn có cái vẻ hờ hững như trước kia.
Trước kia Băng Thần hờ hững không phải ngoài mặt mà là tâm hồn của hắn ta đã khép lại sau những tổn thương phải trải qua. Nàng bây giờ cực kỳ hài lòng nhưng không thể mất giá được, tuy rằng ít hiểu về cuộc sống đời thường có điều nàng vẫn biết cái gì khó chiếm được thì khi có mới càng trân trọng.
Băng Thần không biết nàng có suy nghĩ đó nếu không sẽ cười thật to, hắn luôn nghĩ rằng những gì Đế Thiên Lan nghĩ sẽ khác rất nhiều so với những nữ nhân khác nào ngờ nàng cũng chẳng khác họ. Còn hắn ta sẽ cười bởi vì mình suy nghĩ quá nhiều.
Ngồi xuống bàn trà Băng Thần mở lời trước:
"Làm sao nàng đi lên Thần giới sớm như thế?"
Đế Thiên Lan mỉm cười nói:
"Ta cũng coi như rất may mắn, có xác của một Thần Vương của thế giới này bị đánh bật ra khỏi thần giới sau đó tình cờ lại đi ngang qua Thiên Khánh thế giới, chuyện phía sau ta không cần phải nói chắc ngươi cũng hiểu."
Băng Thần chép miệng nói:
"Công nhận nàng may mắn thật, ta mà gặp được thì đâu cần phải rườm ra mất thời gian như thế để đi lên Thần giới. Thực ra ta cũng có gặp nhưng gặp phải Giải Nguyên Thần Vương, cái tên này năng lực đó là phong ấn mọi loại sức mạnh, năng lực đó khốn nạn không thể tưởng được đã thế ta còn để nó vuột mất nữa chứ."