Băng Thần không biết được những chuyện xảy ra nhưng theo tính cách của mấy cô nàng thì hắn ta cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, nhất là khi Thiện Nữ mở mồm, thế nên chuyện Vũ Thu Thiền tiết lộ điều gì đó hắn không chút lo lắng chuyện đó sẽ xảy ra.
Nhưng có vẻ Hắc Báo không nghĩ tới Băng Thần sẽ biết chuyện, một trưởng lão được cử tới để báo cho Băng Thần biết những diễn biến trong cuộc trò chuyện, tuy đoán được nhưng đã có người tới báo chi tiết thì Băng Thần cũng muốn nghe xem thế nào.
Nghe xong hết thì hắn ta mỉm cười nói:
"Ta đa biết rồi ngươi lui đi."
Người kia như làn khói tan biến, Băng Thần thì khẽ vuốt cắm thì thầm:
"Quả nhiên Thiện Nữ vẫn không làm cho ta thất vọng, hi vọng những chuyện khác cũng thuận lợi."
Băng Thần khẽ cười vẻ mặt hài lòng, dường như kế hoạch có chút không tưởng của hắn ta đang dần trở thành hiện thực, Hạ Lan từ trong phòng đi ra hơi mỉm cười rời nói:
"Có chuyện gì mà đệ vui thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Không có chuyện gì, chỉ là hôm nay ta có cảm giác rất tốt, cứ như may mắn sắp tới với ta rồi vậy, không biết tỷ có thấy giống ta không."
Hạ Lan tay vòng qua cổ hắn ta cười nói:
"Ta cũng cảm thấy như thế."
Mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua, Hoàng Thiên vương triều thì cứ náo loạn cả lên, họ vẫn chưa giải quyết được cơn khủng hoảng của mình, quan viên vẫn tiếp tục bị ám sát, người của Hắc gia muốn gϊếŧ đủ mười vạn mang để mỗi thành viên trong tộc đều có thể tu luyện công pháp tốt.
Tất nhiên trong quá trình này hai bên vẫn có va chạm nhưng gặp vấn để về mạng sống thì rất ít, nhưng nhanh chóng xảy ra một vấn để khác khiến cho Vương Khang đau đầu đó chính là quan viên liên tục xin cáo lão.
Mấy người già rồi thì họ từ bỏ quyền lực Băng Thần càng thấy vui, thế nhưng những người trẻ tuổi cũng lũ lượt xin cáo lão thì thật không thể chấp nhận, Vương Khang sao có thể chấp nhận chuyện đó xảy ra.
Ngay trong đêm thứ hai điều luật cấm quan lại cáo lão từ quan trước khi phục vụ triều đình 1000 năm, thế nhưng sau đó vẫn có một nhóm người từ quan khi bọn họ đã phục vụ đủ 1000 năm, chỉ có điều mọi chuyện không hề dừng ở đó.
Những người quan chết tiếp theo khiến cho một phong trào rộ lên, những người quan còn tại vị thì thay nhau làm việc xấu một cách công khai để cho thượng thư tỉnh cách chức, bọn họ bảo vệ tính mạng không sai nhưng nếu làm như thế thì cũng hơi quá.
Đang bế tắc cực kỳ ngôi trong thượng thư phòng suy nghĩ thì Vương Khang thấy có người đẩy cửa ra, hắn hét lên với kẻ vừa mới vào:
"Có chuyện gì nữa?"
Người kia suy nghĩ một chút rồi bẩm báo:
"Thưa bệ hạ Lâm Thiên tinh cầu xảy ra nổi loạn, quan viên tại nơi đó chỉ cần trên tứ phẩm thì bị gϊếŧ chết, Hắc gia chính là chủ mưu, không có quan lại kiểm soát thế nên tinh cầu này mới khởi nghĩa."
Vương Khang một chưởng sau đó vỗ nát chiếc bàn, hắn hét lên:
"Thông báo cho thượng thư tỉnh biết trong ngày mai nếu không đưa ra đối sách thì bọn họ đều sẽ bị chém đầu hết, ta thì chăm công nghìn việc còn bọn họ sống trong nhưng lụa đến lúc ta cần bọn họ động não thì đám này đang làm cái gì thế?"
Người kia vội vàng bỏ chạy, Vương Khang nghĩ một lát rồi nói:
"Người đâu?"
Một người thái dám nhanh chân đi vào hỏi:
"Tiểu nhân đã có mặt thưa bệ hạ."
Vương Khang suy nghĩ một chút rồi nói "
"Ngươi mau đi hỏi xem nương nương có nghĩ ra cách gì giúp cho chúng ta vượt qua cơn khó khăn này được không?"
Người thái giám vội vàng gật đầu nói:
"Vâng thưa bệ hạ."
Vương Khang đợi người kia đi rời đi rồi thì mới nhỏ giọng than thở:
"Không lẽ Vương Thiên thật sự trở về, nhưng dù hắn ta có trở về thì sao lại nhắm vào vương triều, hay có kẻ đang mạo danh hắn ta điều khiến Hắc gia."
Nghĩ đến khả năng này bỗng nhiên trong đầu hắn ta xuất hiện một tia sáng, chỉ cần hắn ta tìm cách thuyết phục được Hắc gai thì mọi chuyện sẽ dễ dàng được giải quyết, hắn thực sự không tin Vương Thiên sẽ quay trở về.
Nếu người kia trơ về thật thì tu vi của hắn ta phải cao bằng trời, làm gì có chuyện trốn sau lưng Hắc gia, nắm chặt suy nghĩ này thế nên Vương Khang mới trụ qua được mấy ngày nay, nếu không dưới áp lực khổng lồ nhứ thế này thì hắn ta đã sớm gục ngã.
Hắn muốn nhờ hoàng hậu của mình từ đầu rồi nhưng thân làm một nam nhân khiến cho lòng tự tôn của hắn ta không cho phép, nhưng bây giờ quá bế tắc rồi thế nên hắn ta mới phải nhờ tới Vũ Thu Thiền.
Thái giám khi tới cửa thì cô nàng không chút ngạc nhiên, nhìn qua thái giám nàng liền nói:
"Hoàng thượng phái ngươi tới hỏi ta cách giải quyết bế cục này ư?"
Người kia gật đầu liên tục nói:
"Đúng thưa nương nương."
Vẻ mặt của hắn ta như bắt được vàng bởi nếu nương nương đã biết hoàng thượng tìm tới hỏi cách hóa giải bế cục thì chắc nàng cũng phải nghĩ đến cách hóa giải bế cục này rồi, hoàng hậu chưa từng làm bệ hạ thất vọng.
Trong lòng hắn ta cũng vô cùng tin tưởng Vũ Thu Thiền có thể hóa giải bế cục này, hơi suy nghĩ một chút sau đó Vũ Thu Thiền viết lên một giờ giấy một cái gì đó rồi cười nói:
"Ngươi đưa cho bệ hạ rồi bảo ngài ấy suy xét, việc ngài ấy có làm theo không thì còn tùy thuộc vào quyết định của ngài."
Ngươi thái giám vui như bắt được vàng, hắn ta vội vàng cấm lấy tờ giấy khấu đầu rồi nói:
"Ta nương nương ban kế, tiểu nhân về thông báo với hoàng thượng ngay lập tức."
Bước chân của người thái giám này vừa khuất thì vẻ mặt tươi cười của Vũ Thu Thiền đã hoàn toàn biến mất, nàng cắn răng thì thầm cái gì đó mà chỉ có nàng mới có thể nghe được.
Khoảng cách từ cung của Hoàng hậu tới thư phòng của hoàng đế không xa, người kia khi quay về
thư phòng liền nói to thông báo cho Vương Khang:
"Hoàng thượng thần đã trở về."
Vương Khang thấy thái dám kia quay trở về thì nói:
"Thế nào, Hoàng Hậu của trẫm có nghĩ ra kế sách gì chưa?"
Người kia cúi đầu đám:
"Thưa Hoàng thượng có vẻ hoàng hậu đã lường trước được việc ngươi sẽ hỏi thế nên ngài ấy đã viết tờ giấy này cho ngài."
Vương Khang xe tờ giấy ra xen thì trong lòng không khỏi pháp lạnh bởi bốn chữ đầu tiên.
"Ngự giá thân chinh."