Ăn cơm xong, Kỳ Nhạc dẫn Ngô Nhã Nghiên đi thăm xung quanh sân trường, mặc dù mới chỉ học kì 1 năm thứ nhất, nhưng cô đã rõ trường học như lòng bàn tay, chỉ trong một tháng, cô giống như tìm được một sân khấu chỉ thuộc về riêng cô, trở thành người lấp lánh nhất dưới ánh đèn . Ngô Nhã Nghiên nhìn Kỳ Nhạc thỉnh thoảng lại chào hỏi bạn học, có thể thấy được sự tự ti năm đó của cô đã biến mất, cô rất thoải mái hòa nhập vào nơi này, hệt như bảo vật mình cất giấu lộ ra ánh sáng trước mặt người đời, không thể độc hưởng một mình được nữa vậy.
Điều này làm cho Ngô Nhã Nghiên với du͙© vọиɠ chiếm hữu cực lớn vô cùng khó chịu, giống như mình tự tay trao cô đôi cánh, rồi nhìn cô sải cánh bay đi ngay trước mặt mình.
Trong sân trường cây rất nhiều , đường mòn hai bên trồng hai hàng cây bạch dương, lá cây nhuộm sắc vàng, ào ào rơi xuống, gió thu lành lạnh sau khi mặt trời lặn báo hiệu mùa thu sắp tới, không giống sự ấm áp nơi quê nhà.
Kỳ Nhạc hứng thú bừng bừng nắm tay cô, đi tới trước cửa thư viện thẳng thắn nói , "Em đưa chị đi đến thư viện nhìn một chút, em thích nhất nơi này đấy, có rất nhiều sách, cảm giác cả đời em cũng không đọc hết."
Mặc dù Ngô Nhã Nghiên đối với sách một chút hứng thú cũng không có, nhưng cũng không chống cự nổi hăng hái của Kỳ Nhạc nên đành theo cô đi vào, vốn thư viện không cho phép người ngoài đi vào, nhưng Kỳ Nhạc có lẽ đã móc nối gì đó với nhân viên quản lý, cứ như vậy lặng lẽ mang cô đi vào.
"Em định đại học năm thứ hai, thi lấy 2 cái bằng." Kỳ Nhạc cùng Ngô Nhã Nghiên vừa đi vào bên trong thư viện, vừa nói.
"Ồ, vậy rất tốt mà." Những thứ này Ngô Nhã nghiên không hiểu cho lắm.
"Chị thích xem loại sách nào? Em có thể giúp chị mượn mấy quyển, ban ngày em phải đi học, lúc nhàm chán chị có thể nhìn một chút." Ngón tay Kỳ Nhạc quét qua gáy những quyển sách đã được sắp xếp gọn gàng.
"Có sách đồi trụy không?" Ngô Nhã Nghiên nắm lấy eo cô , thấp giọng nói bên tai .
"Đương nhiên không có. . ." Kỳ Nhạc khẩn trương nhìn xung quanh, thật may vị trí hai người tương đối vắng vẻ, hơn nữa những kệ sách xung quanh đã che đi phần lớn tầm mắt.
"Phải không?" Giọng nói Ngô Nhã Nghiên trầm xuống, thầm thì bên tai cô, "Em đọc rồi sao?"
Hô hấp Kỳ Nhạc trở nên dồn dập, đây là nơi công cộng đó! Ngay gần chỗ họ đứng đang có người tìm sách, ngẩng đầu lên là có thể thấy được, "Nơi này. . . Không được. . ." Kỳ Nhạc đã không dám lên tiếng, giọng nói cô bên trong như mang theo ý tìиɧ ɖu͙© , bởi giờ khắc này người nọ đang thuần thục trêu chọc các bộ phận nhạy cảm trên người cô, cho dù trong đầu cự tuyệt nhưng thân thể lại theo bản năng dán vào càng sát hơn.
"Chị muốn em sau này mỗi lần tới thư viện, đều cũng sẽ nhớ tới chị." Tỉ mỉ hôn vào cổ Kỳ Nhạc, ôm cô tựa vào góc trên bệ cửa sổ.
Đưa lưng về phía hành lang, cả người Kỳ Nhạc đều treo trên người Ngô Nhã Nghiên, ôm lấy cô ấy thật chặt, cũng đem mặt chôn trong ngực cô, Kỳ Nhạc không dám mở miệng , thời khắc này cô không dám phát ra chút thanh âm nào, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại cấm kỵ này khiến thân thể cô càng thêm nhạy cảm.
Ngô Nhã Nghiên quen thuộc từng điểm nhạy cảm trên thân thể cô, cô vừa hưởng thụ đồng thời cũng mau chóng khiến Kỳ Nhạc lêи đỉиɦ.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, "Kỳ Nhạc?" Vừa mới vừa trải qua cao triều, Kỳ Nhạc còn chưa kịp thả lỏng cơ thể, đã nghe thấy thanh âm của học tỷ vang lên sau lưng. Kỳ Nhạc hoảng sợ vội vàng đem ngón tay Ngô Nhã Nghiên rút ra khỏi người mình, sau đó xoay người, vừa nãy có váy che mất, chị ấy hẳn không nhìn thấy chứ? Tim như sắp rơi ra khỏi l*иg ngực, lúng túng không dám nhìn thẳng ánh mắt cô, "Học. . .khụ, học tỷ." Giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên,dáng vẻ hệt như vừa làm việc xấu, hận không thể tìm một góc tường chui vào. Kỳ Như quét mắt nhìn hai người này một lần tầm mắt nhìn thẳng đem hai người quét một vòng, cũng không hỏi nhiều, "Lần trước em nói muốn tìm sách, chị giúp em tìm được cuốn sách đó rồi." Một quyển sách thật dày được đưa tới.
Tay có chút run rẩy nhận lấy sách, Kỳ Nhạc vừa lúng túng vừa khẩn trương: "Cảm ơn."
Kỳ Như đột nhiên ghé sát gần sát cô nhỏ giọng nói, "Trong thư viện có camera theo dõi."
Lúc này, Ngô Nhã Nghiên từ phía sau đến gần, tay khoác lên ngang hông Kỳ Nhạc , ôn nhu cười nói với cô, "Thời gian không còn sớm, đi thôi."
Hai người từ trong thư viện đi ra, Kỳ Nhạc còn có chút chưa tỉnh hồn, mặc dù lúc ấy nghe thấy lời kia cả hai đều ngẩng đầu lên đi tìm, không thấy camera, nhưng cô không sao dừng lo lắng được, luôn cảm thấy hôm sau trên mạng buổi sáng thứ hai sẽ truyền ra video phản cảm.
Video không xuất hiện, nhưng lời đồn đãi thì không tránh khỏi, cũng không lâu lắm thì có lời đồn đãi nói cô mới học cấp 3 đã bị bao dưỡng, còn nói cô tới quán bar tiếp khách, bây giờ thì chơi trò đồng tính luyến ái cùng một nữ nhân giàu có nhiều tiền, Kỳ Nhạc chỉ biết dở khóc dở cười.
"Miệng ở trên người bọn họ, em không quản được, chớ để ở trong lòng." Ngô Nhã Nghiên không hề quan tâm những lời châm biếm của bọn họ, cô chỉ làm việc theo tâm ý của cô, người khác nói chẳng qua đều là là không ăn được nho liền nói nho xanh thôi.
Kỳ Nhạc bị Ngô Nhã Nghiên ôm vào trong lòng, ấm áp, an tâm hơn rất nhiều, "Bọn họ nói cũng không sai, em quả thật được người có tiền bao dưỡng mà." Trong giọng nói có mấy phần tự giễu.
Ngô Nhã Nghiên nâng cằm cô lên, thấp giọng chậm rãi nói, "Bọn họ đang ghen tị với em ấy mà." Hôn môi cô, tiếp tục nói, "Có rất nhiều bạn thời cấp 3 của chị đều ngấm ngầm nói chị là một đãng phụ khắp nơi dâʍ ɭσạи, một ả không học thức và chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn, vậy thì sao chứ, chị ngủ chị thoải mái, mấy người đó liều mạng kiếm tiền, kiếm còn không nhiều bằng chị. Mắng chửi cũng chỉ mỗi bọn họ vui thôi mà, có liên quan gì tới chị đâu."
"Chờ em tốt nghiệp, chúng ta ra nước ngoài kết hôn có được không?" Kỳ Nhạc rúc vào trong lòng cô, ôm eo cô, tựa như đang làm nũng cọ cọ cô.
Ngô Nhã Nghiên cười đùa bỡn cô, " Chờ em tốt nghiệp đại học, chị cũng đã 30, đã là món ăn lạnh mất rồi."
"Ba mươi nào có già,là tuổi tác vừa vặn để kết hôn." Đầu lưỡi khẽ liếʍ, mυ'ŧ mạch máu trên cổ cô, tạo thành vết dâu hồng hồng, "Kể cả khi chị năm mươi tuổi em cũng vẫn thích chị như bây giờ."
"Thôi đi, khi đó em cũng sắp thành phụ nữ thời mãn kinh rồi kì mãn kinh ấy chứ." Ngô Nhã Nghiên nghiêng đầu, cô không mấy vui vẻ khi bị người ta lưu lại dấu vết ở nơi nổi bật như vậy trên người, nhưng đối phương là Kỳ Nhạc thì lại khác, cô cũng không đem người đẩy ra, "Em học từ ai vậy, miệng lưỡi trơn tru."
"Đều là chị dạy em mà, Ngô lão sư." Giọng nói Kỳ Nhạc mềm mại ngọt ngấy, ôm cổ Ngô Nhã nghiên, hai người song song ngã xuống giường.