Lúc này, cửa ký túc xá đã đóng lại, Kỳ Nhạc vẫn nói dối quản lí, chạy ra ngoài, tới gian phòng cô cùng Ngô Nhã Nghiên ở lần trước, chỉ là lần này trong phòng rộng rãi chỉ có một mình Kỳ Nhạc, khó tránh khỏi có chút mất mác.
"Còn chưa tắm xong sao?" Từ trong loa điện thoại di động đặt trên bục trong phòng tắm, truyền ra thanh âm của Ngô Nhã Nghiên.
Kỳ Nhạc lau vài giọt nước trên mặt, tắt vòi hoa sen, "Hả? Chị mới vừa nói gì?" Cô không nghe rõ lời Ngô Nhã Nghiên vừa nói.
"Chị bảo em tắm nhanh lên một chút!" Ngô Nhã Nghiên rúc lại trên giường, thân thể trở nên đặc biệt nhạy cảm, nơi nào cũng không dám đυ.ng, tùy tiện sờ một cái sẽ không dừng được.
Dùng khăn lông lau qua loa tóc, Kỳ Nhạc cũng cả người nóng ran lợi hại, trong thân thể như có lửa cháy, nhẹ nhàng thổi một cái, liền lan tràn ra toàn thân, ngã xuống giường, điện thoại để bên gối, nhắm mắt lại, thật giống như người nọ đang nằm cạnh cô vậy, hai tay cô an ủi thân thể mình, tùy ý bày tỏ du͙© vọиɠ trong lòng.
"Nhã Nghiên. . ." Kỳ Nhạc dồn dập thở gấp, như muốn bốc cháy, không cách nào ôm lấy nhau, làm cho trận tình ái này thiếu chút nhiệt độ, chỉ có thể thông qua thanh âm để diễn tả điều cô muốn.
"Em, mau mở video." Ngô Nhã Nghiên cầm điện thoại, kẹp chặt đôi chân, nhìn chằm chằm lời mời mở video trên màn hình điện thoại di động, thật không nghĩ tới sống nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn sẽ chơi qua điện thoại, cuối cùng vẫn phải thông qua loại phương thức này để giải tỏa du͙© vọиɠ, nói ra chắc chắn bị người cười nhạo đi.
"Vi. . . Video? !" Kỳ Nhạc bị cô hù dọa rồi, loại chuyện này, còn muốn phát sóng trực tiếp sao, sao làm thế được chứ!
"Vừa đúng lúc không có những người khác, coi như chị đang ở bên cạnh nhìn ấy." Ngô Nhã Nghiên cảm thấy mình thật biếи ŧɦái, ngay cả loại phương pháp này cũng nghĩ ra.
"Vậy cũng. . ." cảm giác có chút biếи ŧɦái, thế nhưng Kỳ Nhạc vẫn là đỏ mặt mở video ra, lúc nhìn thấy Ngô Nhã Nghiên bên kia, cô ngượng ngùng nghiêng mặt qua một bên, "Cái này thì có gì để nhìn. . . chị nghe thanh âm là được rồi mà."
"Quay qua đây ~ xấu hổ cái gì, có chỗ nào của em chị chưa xem qua hả? Không chỉ nhìn rồi, hôn cũng hôn bao nhiêu lần rồi." Ngô Nhã Nghiên đùa giỡn cô, lập tức cầu được ước thấy.
Kỳ Nhạc thực sự rất muốn che miệng cô lại, thế nhưng cũng chỉ có thể đành chịu, lúc này cô ấy cũng không bên cạnh, "Đừng nói nữa, chị có làm hay không đây."
"Ha ha, thực sự là càng ngày càng phóng đãng, trước đây thực sự xem thường em rồi." Mới hơn nửa năm, một cô bé thanh thuần không hiểu thế sự lại bị mình điều giáo thành một cao thủ tinh thông các kiểu kỹ năng trên giường, Ngô Nhã Nghiên không biết mình nên vui vẻ hay nên tự trách đây.
"Nói nhiều. . ." Kỳ Nhạc ngã xuống giường, ánh mắt mê ly, gò má ửng đỏ kết hợp với đôi môi phấn nộn đỏ mọng, vài sợi tóc rơi tán loạn bên gò má, có một sợi dính nơi khóe miệng, quả thực quyến rũ tới mức muốn câu mất hồn Ngô Nhã Nghiên luôn rồi.
"Chị muốn nhìn dáng vẻ em khi ngón tay em ở trong thân thể." Ngô Nhã Nghiên khàn giọng, yết hầu khẽ động, tay cô cầm điện thoại di động, phát ra tiếng thở dốc trầm trầm, cực lực đè nén xao động trong thân thể. Kỳ Nhạc bị lời cô nói kinh động, "Biếи ŧɦái!" Đem điện thoại úp xuống giường.
Thấy hình ảnh tối sầm, Ngô Nhã Nghiên cười yếu ớt, "Ngoan, cho chị nhìn một chút, có mỗi chị ở nhà, đâu có ai khác." Từng bước một dụ dỗ.
Kỳ Nhạc vẫn kiên quyết cự tuyệt, mặc dù trước kia trong chuyện trên giường, Ngô Nhã Nghiên cũng có thú vui tội lỗi là tỉ mỉ quan sát, nhưng bộ dáng bây giờ, để cho cô đi quay cảnh đặc tả, cô làm không được! Cảm giác quá biếи ŧɦái rồi.
"Vậy em đem điện thoại di động đặt trên đầu giường, chị muốn nhìn em." Ngô Nhã Nghiên lẩm bẩm nũng nịu, cô biết, một chiêu này Kỳ Nhạc khẳng định không địch lại được.
Quả nhiên, Kỳ Nhạc cắn môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn đem điện thoại di động đặt đầu giường rồi kể công: "Như vậy được chưa? ! Chị. . . không cho chị thu hình đâu đó."
"Sẽ không thu, chúng ta chỉ là nhất thời tách ra, sau này qua rồi thì muốn làm tư thế nào liền làm tư thế đó, ai còn muốn xem thu hình rồi tự mình giải quyết chứ." Ngô Nhã Nghiên liếc mắt, mình mới không dở hơi như vậy, hơn nữa nhỡ đâu điện thoại di động mất hay hỏng hóc gì đó, video bị người khác nhìn thấy, vậy không phải thua thiệt chết à!
Nhìn động tác vong tình của người trong màn hình, nhìn ngón tay cô ấy ra vào trong thân thể, bên tai vang lên tiếng cô nỉ non gọi tên mình, chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt hoảng hốt tìm kiếm hình bóng mình, ánh mắt kiều mị một mực hướng nhìn vào ống kính, khẽ nhếch môi hệt như muốn nhai nuốt luôn tâm của Ngô Nhã Nghiên.
Dáng người lả lướt đong đưa theo tiết tấu, phát ra tiếng rên kịch liệt còn kèm theo tiếng nước chảy, toàn bộ tình cảnh quá mức da^ʍ mỹ, ngay cả Ngô Nhã Nghiên đã trải qua vô số tình cảnh cũng có chút không chịu nổi, chỉ là nhẹ nhàng tiến vào thân thể, liền đã không ngừng run rẩy, tiếp đó lại một lần kịch liệt run rẩy, liên tiếp lêи đỉиɦ đến 3 lần.
"Nhã Nghiên. . . Nhã Nghiên. . ." Kỳ Nhạc nhíu chặt mi không ngừng kêu tên cô, "Em, em còn thiếu một chút, làm sao bây giờ. . . chính là cảm giác không đúng. . . Thật là khó chịu."
"Tắt video đi, chị gọi điện thoại cho em, nếu em muốn làm tiếp, điện thoại rung lên cũng có thể thỏa mãn đi." Loại chuyện này có lẽ chỉ người vô liêm sỉ như Ngô Nhã Nghiên mới có thể nghĩ ra được!
Kỳ Nhạc chỉ nghe thôi đã không còn mặt mũi gặp người rồi, "Không muốn! Sau này điện thoại dùng kiểu gì nữa."
"Mua mới." Chuyện đó rất đơn giản mà.
"Không cần. . ." Kỳ Nhạc hít thở sâu, muốn đè xuống xao động như dã thú trong lòng, tuy cái này rất khó, nhưng Ngô Nhã Nghiên không ở đây, chỉ bằng chính cô, thực sự không có loại cảm giác đó, luôn là kém một chút, khiến tim gan người ta như bị vô số tiểu trùng gặm nhấm vậy, có lẽ so với chết còn khó chịu hơn.
"Loại nửa vời này là khó chịu nhất, em đừng nín nhịn, muốn chị làm như thế nào, em nói đi." Ngô Nhã Nghiên thấy bộ dáng khó nhịn mồ hôi đầy đầu của Kỳ Nhạc, trong lòng cũng không chịu nổi, nếu không sao lại nói yêu qua điện thoại là không có tiền đồ chứ, mắt chỉ có thể cứ như vậy nhìn đối phương lại không thể cho cô điều cô mong muốn, nếu là mình, Ngô Nhã Nghiên cũng không dám tuyệt đối cam đoan mình có thể nhịn được mà không đi tìm người khác giải tỏa một chút hay không.
"Em không có chuyện gì đâu, chỉ nghe thanh âm của chị là tốt rồi, muốn nghe chị nói nhiều thêm mấy câu. . ." Kỳ Nhạc tắt video, vẫn như cũ duy trì nói chuyện điện thoại, ôm điện thoại di động, nhắm hai mắt chậm rãi cọ cọ gối đầu, "Nhã Nghiên , em rất nhớ chị. . ."
Cho dù ngay cả Ngô Nhã Nghiên có là người cứng rắn hơn nữa, nghe một câu này, mũi cũng không nhịn được mà có chút chua xót, khoảng cách xa như vậy, khiến cô có cảm giác vô lực, cho dù muốn lập tức đến bên cạnh cô ấy, cũng không thể làm gì được.
"Chị đi mua vé máy bay hạng nhất chuyến sớm nhất, em chờ chị." Ngô Nhã Nghiên luôn là phái hành động, lúc này cô nào thiết gì đến làm việc chứ, nhiều tiền hơn nữa cũng không quan trọng bằng cô gái bên kia điện thoại, mấy ngày nay mẹ cô cũng không có động tĩnh gì, cho nên liền trực tiếp mua một vé máy bay hạng nhất sớm nhất của ngày thứ 2.
Sắp gần một tháng không thấy, khi Ngô Nhã Nghiên mở ra cửa chiếc xe thuê đỗ trước cửa trường học, nhìn từng tốp sinh viên nhộn nhộn nhịp nhịp đi ngang qua, Ngô Nhã Nghiên rướn cổ lên gần như trông mòn con mắt.
"Nhã Nghiên." Kỳ Nhạc từ xa đã nhìn thấy Ngô Nhã Nghiên đứng trước cổng trường học, hướng về phía cô vẫy tay.
Chẳng qua là mười mấy ngày đêm không gặp, Ngô Nhã Nghiên lại cảm giác được Kỳ Nhạc thay đổi rất nhiều, chẳng biết từ lúc nào, cô đã sắp cao bằng mình, phải biết rằng, lúc hai người mới gặp nhau, cô ấy còn thấp hơn mình đến nửa cái đầu đấy.
Có lẽ là bởi vì huấn luyện quân sự, gương mặt Kỳ Nhạc bị phơi nắng biến hơi đen, ngày hôm qua lúc video chat ánh sáng quá mờ cô căn bản không có chú ý tới, bây giờ đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa, mặt đối mặt đứng, đây là cô ấy một cách chân thật nhất mà bất kể giọng nói hay video đều không thể triển hiện ra, ngập trong ánh sáng, chói mắt như vậy.
"Làm sao vậy?" Kỳ Nhạc buồn cười quơ quơ tay trước mắt Ngô Nhã Nghiên, người này làm sao từ lúc gặp mặt liền một mực chằm chằm nhìn mình thế.
Ngô Nhã Nghiên hơi hơi ghé vào bên tai cô thấp giọng nói, "Em lại trở nên đẹp hơn rồi."
Kỳ Nhạc mím môi mỉm cười, liếc cô một cái, "Nào có..."
Không cùng Kỳ Nhạc nói nhiều, kéo tay cô liền hướng ra bên ngoài, Kỳ Nhạc đi theo cô, "Đi đâu vậy?"
Ngô Nhã Nghiên không trả lời cô, chỉ quay đầu liếc cô một cái, bên khóe môi khẽ nở một nụ cười, tà mị đến thế.