Quan Hệ Tình Tiền

Chương 6

"Muốn ăn gì thì tự nói." - Ngô Nhã Nghiên gọi phục vụ đem đến cái gạt tàn sau đó tự mình châm thuốc.

Kỳ Nhạc nhìn menu, những món này nàng chưa từng ăn qua nhưng khi lướt đến giá tiền thì liền không dám gọi.

Thấy cô bé chậm chạp, thậm chí trang sau cũng chưa từng lật, Ngô Nhã Nghiên rút menu từ trong tay cô bé, vẫy tay gọi phục vụ mang ra vài món mà bản thân cô cho rằng không tệ cùng hai ly cà phê.

"Bánh ga-tô nơi này mùi vị cũng không tệ, em nhớ nếm thử." - Ngô Nhã Nghiên thập phần thả lỏng ngả ngớn tựa vào ghế, mà Kỳ Nhạc thì cứng nhắt ngồi thẳng lưng, tại đây đánh giá khung cảnh lạ lẫm, trong tay vụиɠ ŧяộʍ sờ túi tiền, chắc là cũng mang đủ để trả một phần ăn.

Ngô Nhã Nghiên không biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy cô bé này thật hướng nội, tính cách thật không thú vị, hẳn là qua mấy ngày cô cũng sẽ chán nàng thôi, giống như vô số tiểu bạch kiểm cô đã từng bao nuôi.

"Em tên gọi là gì?" - Tại quán bar đã hỏi cô bé một lần nhưng nàng chưa trả lời cô.

"Em gọi là Kỳ Nhạc." - Có chút quẫn bách, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng cô bé chỉ biết nhìn chằm chằm cái lọ hoa nhỏ trên bàn.

"Tề Thiên Đại Thánh* sao?" - Ngô Nhã Nghiên mang theo điếu thuốc chống cằm, nhìn nàng cười.

Chú thích: Kỳ Nhạc đồng âm với Tề Thiên.)

"Không phải ạ." - Kỳ Nhạc lấy ra điện thoại, rồi đánh tên cô bé lên đó đưa cho Nhã Nghiên nhìn.

"Haha, nhìn thật lỗi thời, em đào cái này lên từ dưới đất a?" - Ngô Nhã Nghiên nhìn chiếc điện thoại cũ trong tay, cũ đến rớt cả màu sơn, kiểu dáng của nhiều năm về trước, những chiếc smartphone bây giờ phải gọi cái này là cụ tổ.

"Ở chợ đồ cũ." - Kỳ Nhạc mím môi, đưa tay dành lại điện thoại.

Ngô Nhã Nghiên nhìn cô bé chăm chăm, thế nhưng cô bé này chỉ cúi đầu, vẫn chưa dám nhìn vào mắt cô.

"Nhà em làm nghề gì?" - Hiện tại gia đình công nhân cũng không đến nỗi dùng điện thoại kiểu này.

Kỳ Nhạc lấy lại được điện thoại, nhìn cũng không giống muốn trả lời vấn đề Nhã Nghiên hỏi, vừa vặn đồ ăn cùng cà phê được bưng tới, rốt cuộc giảm bớt một chút bầu không khí im lặng.

"Em ăn đi, chị sợ béo, đã lâu không có ăn đồ ngọt."- Ngô Nhã Nghiên cắt ra một phần bánh đưa đến trước mặt cô bé.

Kỳ Nhạc cắn một miếng bánh sau đó ngẩng đầu lên nói.

"Chị thật không béo đâu."

"Haha, em đừng dụ dỗ chị, tuổi chị đã không còn trẻ, lỡ mà béo lên thì rất khó giảm cân." - Ngô Nhã Nghiên dập tắt điếu thuốc rồi ném vào trong gạt tàn.

"Chị ơi bánh này ăn ngon lắm." - Kỳ Nhạc cái miệng nhỏ ăn rồi lại ăn, bánh ga-tô này dường như là cái bánh ngon nhất nàng từng được thưởng thức.

Nhìn cô bé hài lòng, Ngô Nhã Nghiên có chút tò mò.

"Thật là ngon đến vậy?"

"Vâng, chị nếm thử đi." - Kỳ Nhạc cắt một khối bánh nhỏ đặt vào trong đĩa, ý muốn mời cô ăn, kết quả Ngô Nhã Nghiên kéo tay nàng hôn tróc một cái, sau đó cúi xuống một đường ăn hết bánh ga-tô cii bé cắt cho, ăn xong còn lấy lưỡi liếʍ kem dính trên môi.

"Ừ, đúng là ngon thật."

Kỳ Nhạc xấu hổ thu hồi tay, tiếp tục cúi đầu yên tĩnh ăn, nàng sẽ không cùng chị ta chủ động tìm chuyện để nói.

Ngô Nhã Nghiên cũng không biết cùng một cô bé nữ sinh thì nên tìm chủ để gì để trò chuyện cho đúng, đơn giản tựa lưng trên ghế, hứng thú quan sát cô bé ăn, kia hình ảnh này thật đẹp mắt.

Từ trong nhà hàng đi đến chỗ đậu xe của Ngô Nhã Nghiên cũng không xa, ngồi ở trên xe, Kỳ Nhạc móc ra tiền lẻ từ trong túi đưa trả cho Ngô Nhã Nghiên.

"Làm sao a?" - Ngô Nhã Nghiên nhíu mày.

"Tiền đồ ăn ạ. Em chỉ giúp chị bê rượu, chị lại mua cho em quần áo còn mang em đi ăn, em nghĩ..." - Nàng nói còn chưa xong Ngô Nhã Nghiên đã nói chen vào.

"Vậy em còn muốn đi đâu nữa?" - Cô nghiền ngẫm cười.

Kỳ Nhạc bị nhìn đỏ mặt, trong đầu thoáng cái nghĩ đến đêm hôm đó tại khách sạn, không đợi nàng nghĩ được nhiều, Ngô Nhã Nghiên liền hôn nàng.

Thân thể cô bé trong nháy mắt trở nên cứng ngắt, lúc này đang ở trạng thái cực kỳ tỉnh táo cũng bị chị ta hôn, não bộ Kỳ Nhạc sớm nổ tung.

Ngô Nhã Nghiên cười lấy tay chỉ vào môi nàng.

"Em thả lỏng chút, hàm răng không cần phải cắn chặt, này là lần đầu hôn sâu?" - Kỳ Nhạc gật đầu, con mắt không dám tin nhìn cô, hai má nóng như đang bị thiêu cháy.

"Haha, em trả công cho chị rồi đó, tiền kia đút lại vào trong túi đi." - Ngô Nhã Nghiên lại hôn lên môi cô bé lần nữa, lần này rút kinh nghiệm nên cô không quá mãnh liệt, từ từ từng chút thâm nhập vào bên trong.

"Hôn môi thôi cũng là chia ra rất nhiều loại, đơn giản nhất chính là dùng môi nhẹ nhàng lướt qua." - Dứt lời, cô nhẹ nhàng đem môi dán lên môi cô bé, sau đó lại rời đi.

"Nhàn nhạt, thích hợp với các em cái kiểu người chưa từng có qua mối tình đầu. Mà chị của em thì lại thích kiểu mãnh liệt bá đạo giống thế này." - Nói xong, Ngô Nhã Nghiên ôm cổ Kỳ Nhạc, tách môi nàng ra, hầu như đem môi của nàng tất cả đều chiếm lấy, một cái lưỡi tinh xảo trơn ướt xâm nhập vào bên trong, tuỳ ý gây náo loạn.

Ngay thời điểm Kỳ Nhạc thiếu chút nữa thì bị hôn đến tắc thở, Ngô Nhã Nghiên buông lỏng nàng, nhìn cô bé mặt đỏ thở phì phò, cười khúc khích.

"Trong thời gian hôn thì đừng thở." - Không đợi Kỳ Nhạc ổn định hô hấp, Ngô Nhã Nghiên lại hôn lên, mới có như vậy làm sao cô có thể buông tha cho nàng,nhưng lần này cô không dùng lưỡi nữa mà chuyển sang trò gặm mυ'ŧ, cắn nhẹ môi cô bé, sau đó tìm đến lưỡi của nàng để mυ'ŧ vào, thẳng cho đến khi Kỷ Nhạc phát ra âm thanh khó chịu mới dừng lại.

Ngô Nhã Nghiên tay dọc theo ngực cô bé mà chậm rãi tiến xuống dưới, trượt tới chỗ hai đùi của cô bé, cách quần jean vuốt ve.

"Cô bé của em thế nào lại ướt?"

Kỳ Nhạc nghĩ muốn mau chết quách cho xong, không chỉ thiếu chút nữa bị hôn tắc thở, hiện tại toàn thân nàng chỗ nào cũng có cảm giác khó chịu không thể nói rõ, chính là từ trong đáy lòng xao động bất an, thật sự khó chịu, thế nhưng cô bé không biết làm thế nào để chấm dứt loại khó chịu này.

Ngô Nhã Nghiên thấy cô bé bị mình hôn đến ý loạn tình mê, khoé miệng dương lên, lại cố ý gần kề bên tai cô bé nhẹ giọng thì thầm.

"Em có khó chịu không?"

Bởi vì bản thân cũng là phụ nữ cho nên Ngô Nhã Nghiên hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của cô bé, mà tại sao cô cũng có cảm giác đó, mặc dù cô không biết bản thân mình có thật hay không đã trở thành đồng tính, cũng chưa từng xem qua phụ nữ cùng phụ nữ thì làʍ t̠ìиɦ như thế nào, nhưng cô cũng biết cách để làm cô bé này hết khó chịu lại còn chuyển sang thoải mái. Chỉ sợ cô bé kia không chịu. Nghĩ vậy cô liền cười cười hôn cô bé một cái nữa rồi ngồi ngay ngắn trở lại, khởi động xe rời đi.

Kỳ Nhạc không để cô chở về tận nhà mà bảo cô thả nàng ở đầu đường, nếu như nàng bị hàng xóm nhìn thấy từ trên xe người khác đi xuống, khẳng định sẽ đồn lung tung.

"Này, em chờ chị một chút." - Ngô Nhã Nghiên thấy nàng chuẩn bị xuống xe liền gọi nàng, từ phía sau chỗ ngồi cầm lấy ví tiền, bên trong rút ra tiền đưa cô bé.

"Em bình thường thích ăn cái gì ngon thì tự đi mua ăn."

Kỳ Nhạc nhíu mày, nếu như bản thân nhận lấy, thì có thể trang trải cuộc sống một tháng.

Ngô Nhã Nghiên trực tiếp nhét tiền vào túi áo nàng, cười nói.

"Chúng ta chưa phải quan hệ bao nuôi, em không cần cảm thấy xấu hổ, chị là muốn thưởng cho em, hôm nay em đã làm chị rất vui."

Nghe xong lời của cô, thân thể Kỳ Nhạc lập tức cứng ngắt, tiền đặt trong túi như những cục than đỏ lửa, than nóng đến làm cô bé sợ hãi, thế nhưng nghĩ lại, người phụ nữ trước mặt ngay từ đầu đã biểu hiện ra mục đích của chị ấy, vì thế chỉ có bản thân mình là quấn quýt.

Kỳ Nhạc không nói gì, sắc mặt không tốt lắm đi xuống xe, Ngô Nhã Nghiên cũng mở cửa xe gọi.

"Kỳ Nhạc." - Cô bé quay đầu lại, cô ôn nhu cười.

"Sau này em đừng đến chỗ đó bán rượu nữa, rất loạn, cuối tuần buổi chiều lúc ba giờ, chị ở chỗ này đợi em."

Kỳ Nhạc gật đầu, cô bé cho rằng chị ấy đối với nàng quan tâm mới nói vậy, trong tư tưởng cũng dễ chịu một chút.

Trong xe Ngô Nhã Nghiên cười rồi vẫy tay, sau đó rất nhanh lái xe đi khỏi, Kỳ Nhạc ôm balô suy nghĩ, từ một sự việc ngoài ý muốn, kết quả giờ lại phát triển đến một mức khác trầm trọng hơn, cô bé có thể nghỉ làm sao? Thế nhưng nghỉ làm thì cô bé có thể xin việc ở đâu nữa, nàng không cam tâm cứ như vậy ở cái con hẻm nhỏ này sống suốt đời, nàng muốn xem thế giới rộng lớn kia.

Nếu là nàng đã chọn con đường này, thì không có lý do gì để dừng lại, Kỳ Nhạc chậm bước đi, qυầи ɭóŧ ướt đẫm làm nàng thấy lành lạnh cùng khó chịu, thời khắn này nhắc nhở nàng, con đường nàng chọn là một con đường chông gai như thế nào.

-----------------------------------