Tân Sinh

Chương 49

Quan Hiểu Ninh một mình ngồi trong công viên vắng lặng, tận hưởng sự yên tĩnh khó có được này, cô thả lỏng bản thân để quên đi những chuyện xảy ra gần đây, buông bỏ sự đau khổ và thù hận gần như khiến cô sụp đổ này, chỉ chuyên tâm lắng nghe tiếng nước chảy róc rách của hồ phun nước và tiếng xào xạc của gió lùa qua kẽ lá, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ nếu như có thể rời khỏi nơi này và tìm một nơi rừng núi vắng vẻ để ẩn cư, hoặc là xuất gia cũng được, cô thật sự không muốn đối mặt với những tranh chấp này nữa.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân giẫm vào những chiếc lá vàng khô héo dưới đất và người đó đang đi về phía bên này, cô vội mở mắt và lấy di động ra cúi đầu bấm, không để người khác cảm thấy mình có biểu hiện kỳ lạ, và ý nghĩ lẫn tránh cuộc đời vừa rồi cũng theo đó mà biến mất.

Một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mặt cô, Quan Hiểu Ninh ngừng động tác bấm di động của mình lại và nhìn chằm chằm vào đôi giày đó.

Nhan Dịch Trạch đứng đó hồi lâu mới từ từ ngồi thụp người xuống: “Hiểu Hiểu, ngay cả nói chuyện em cũng không muốn nói với anh sao?”

Quan Hiểu Ninh ngẩng đầu lên ánh mắt đối diện với Nhan Dịch Trạch, trong mắt cô không có niềm vui cũng chẳng có nỗi buồn mà chỉ là một khoảng trống không, Nhan Dịch Trạch lập tức cảm thấy trong lòng mình như có một con dao đang từ từ khoét sâu vào, tiếng thở dài cũng mang theo sự run rảy: “Hiểu Hiểu, anh tới đây không có ý gì khác chỉ là muốn nhìn thấy em mà thôi, anh đã biết chuyện Vu Diên Danh làm với em không ngờ là hắn ta lại đứng về phía của Tiêu Tuyết, việc thiết kế và việc học của em chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, em còn nhớ chuyện anh nợ em 6 triệu tệ chứ? Số tiền đó anh đã để hết vào trong tấm thẻ này rồi, ngoài ra còn có chút tiền mà khoảng thời gian này đầu tư kiếm được, mấy ngày nay anh đều đem theo tấm thẻ này bên mình, tan ca là anh liền chạy qua đây ngồi trong tiểu khu cũng không dám lên lầu tìm em, hôm nay khó có được dịp gặp được em vừa đúng lúc có thể đưa thẻ này cho em.” Vừa nói anh vừa lấy tấm thẻ từ trong áo khoác ra đưa đến trước mặt cô.

Quan Hiểu Ninh một cái cũng không thèm liếc nhìn tấm thẻ trên tay Nhan Dịch Trạch, cô lập tức đứng dậy và chạy vội ra ngoài.

Không ngờ việc nghe thấy tiếng nói của cô cũng thành một việc xa vời như vậy, Nhan Dịch Trạch cảm thấy đau lòng vô cùng đồng thời anh cũng đứng dậy theo sau Quan Hiểu Ninh, cho dù là không nói chuyện nhưng có thể ở gần cô thế này xem như cũng được an ủi đôi phần.

Quan Hiểu Ninh bước vội về nhà, không ngờ lại gặp Đinh Nạp ở trước cổng tòa nhà.

“Mình đang muốn đi tìm cậu đây, trời lạnh như vậy cậu lại mặc ít như thế, vốn dĩ đã nhịn ăn rồi lỡ như bị bệnh thì sao……”

Đinh Nạp còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Nhan Dịch Trạch đứng sau Quan Hiểu Ninh, nheo mày lại lớn tiếng nói: “tên họ Nhan kia, sao anh như con tiện nhân Tiêu Tuyết kia vậy, còn có mặt mũi mà đến tìm Hiểu Ninh ư! Hai người các người thật đúng là một đôi mà!”

Lời nói của Đinh Nạp khiến cho thân hình của Quan Hiểu Ninh hơi run run, cô thấp giọng nói một câu: “Mình lên nhà trước đây.” Rồi liền chạy đi.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy thân hình của Quan Hiểu Ninh nữa, Nhan Dịch Trạch mới nhìn về phía Đinh Nạp: “Tôi sẽ không từ bỏ Hiểu Hiểu đâu.”

“Anh có từ bỏ hay không từ bỏ thì nói với tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”

“Chỉ cần cô không gây rối là được, trong tấm thẻ này có hơn 6 triệu tệ, cô cầm đi giúp Hiểu Hiểu.”

Đinh Nạp vốn dĩ còn định chọc tức Nhan Dịch Trạch thêm nữa, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ bạc thì ngẩn ra: “Hiểu Ninh sẽ không lấy đâu.”

“Tôi biết, vừa rồi cô ấy đã cự tuyệt tôi rồi, cô đem số tiền này đi mua một căn hộ giúp cô ấy, vả lại cô ấy học tập cũng cần phải có tiền, không thể để cô chi trả hoài được.”

Đinh Nạp suy nghĩ một lát thì nhận lấy tấm thẻ: “Anh không sợ tôi lấy số tiền này à?”

“Tài sản của Đông Tử hơn số tiền này nhiều, vả lại tôi cũng biết cô không phải loại người đó.”

Câu nói cuối cùng của Nhan Dịch Trạch khiến Đinh Nạp cảm thấy rất vui, cô cất tấm thẻ đó đi và biểu hiện trên mặt cô cũng không còn nghiêm khắc như khi nãy nữa: “Được, vậy thì tôi sẽ giữ giùm Hiểu Ninh tấm thẻ này.” Số tiền này không thể không lấy được, Hiểu Ninh đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy vả lại tương lại còn rất nhiều việc cần dùng đến tiền, có số tiền này rồi thì có thể giải quyết được nhiều vấn đề.

“Còn có một việc cần cô giúp đỡ.”

“Anh đừng có mà được voi đòi tiên đấy.”

Nhan Dịch Trạch cười nói: “Tôi chỉ là muốn xin cô thường ngày giúp quay vài đoạn video hoặc là chụp vài tấm hình của Hiểu Hiểu gửi cho tôi thôi mà.”

“Ừm, thôi được rồi, nhưng mà tôi không thể nào ngày nào cũng gửi cho anh được, khi nào rảnh thì tôi gửi.”

“Cảm ơn cô nhiều, cô cố gắng khuyên cô ấy ăn nhiều một chút, tôi thấy cô ấy gầy đi nhiều.”

Đinh Nạp nhìn Nhan Dịch Trạch một lát rồi nói: “Tiêu Tuyết đúng là hại Hiểu Ninh rất thảm, nhưng mà tôi thấy anh cũng rất tiều tụy.”

Nghe thấy tên của Tiêu Tuyết ánh mắt của Nhan Dịch Trạch trở nên tối sầm lại: “Về phía Tiêu Tuyết tôi sẽ xử lý.” Bao gồm Vu Diên Danh anh cũng sẽ không tha cho hắn.

Cùng với những thủ đoạn mà Tiêu Tuyết đã làm, mọi người dần dần bắt đầu đồng tình và hiểu cho cô ta, còn có người đứng ra giành lại sự công bằng giùm cô ta, họ cảm thấy vụ án của 6 năm trước Quan Hiểu Ninh cũng là một trong những đương sự, vậy thì không nên nói là ngồi tù thay cho Nhan Dịch Trạch, luật pháp khắt khe như vậy sao có thể để cho cô ta muốn làm gì thì làm được chứ, nói không chừng có lẽ là do cô ta liên lụy Nhan Dịch Trạch thì có, bây giờ thấy Nhan Dịch Trạch giàu có rồi thì muốn bám lấy không tha, những gì mà Tiêu Tuyết làm mới thật sự là một tình yêu vị tha.

Tin tức càng ngày càng ngã về một phía, mà chức vụ của Tiêu Tuyết trong tập đoàn Trung Hiểu cũng càng ngày càng thấp, đãi ngộ cũng ngày càng ít gần như là không tồn tại.

Nhưng khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ đó là, Tiêu Tuyết không hề có một câu oán trách nào, hoàn toàn phục tùng với sự phân bổ như vậy, sau đó nghe người làm bên hậu cần nói việc mua văn phòng phẩm cũng không còn đến chỗ của bố Tiêu Tuyết mua nữa, từ đó về sau những người làm ở Trung Hiểu cũng bắt đầu tránh xa Tiêu Tuyết ra.

Văn phòng làm việc của Vu Diên Danh ở tầng 34 cũng bị bỏ trống, cá nhân Nhan Dịch Trạch bồi thường khoảng tiền hủy hợp đồng đồng thời lên tiếng nói rõ là sẽ không đầu tư và ủng hộ cho văn phòng thiết kế của Tiêu Tuyết nữa, văn phòng thiết kế của Tiêu Tuyết không còn bất kỳ quan hệ nào với Trung Hiểu và cá nhân anh nữa.

Vu Diên Danh không hề để ý đến những chuyện này, anh có văn phòng làm việc độc lập của riêng mình cũng không phải dựa vào Nhan Dịch Trạch mà ăn cơm cho nên nó vốn dĩ không hề gì đối với anh, chỉ là cảm thấy không đáng thay cho Tiêu Tuyết, chia tay thì chia tay tại sao phải ép người ta đến đường cùng như vậy chứ.

Chỉ là trong lúc anh còn đang oán trách Nhan Dịch Trạch không có phong độ không có nhân phẩm, lại liên tục nhận được thông báo cự tuyệt anh tham gia của các show thời trang lớn trong nước, thậm chí có rất nhiều đơn hàng lớn cũng bị hủy bỏ, mất đi rất nhiều khách.

Lần này anh quả thật không thể ngồi yên được nữa, anh biết những việc này chắc chắn là do Nhan Dịch Trạch làm, nhưng lại không biết tại sao anh ta lại có bản lĩnh lớn như vậy chặn hết mọi đường đi của mình trong giới thời trang.

Tiêu Tuyết thấy Vu Diên Danh lo lắng như kiến bò trên đống lửa vậy, thì liền giải thích: “Diên Danh, em đã cho người đi nghe ngóng rồi, Nhan Dịch Trạch đã tài trợ cho tất cả các show thời trang có quy mô lớn, không chỉ có show thời trang mà còn có các cuộc thi nữa, Trung Hiểu đã tốn nhiều công sức dùng giá cao để săn các nhà thiết kế nổi tiếng liên hợp lại với nhau mà tẩy chay anh, bây giờ hiệp hội thời trang cũng sắp có chỗ đứng của anh ta rồi.”

“Tẩy chay anh cũng cần phải có một lý do rõ ràng chứ, không thể chỉ nói là ghét anh thì mọi người đều nghe theo hắn được.”

“Lý do mà anh ta dùng chính là anh bị hủy bỏ tư cách làm giám khảo trong cuộc thi thiết kế thời trang lần trước.”

Vu Diên Danh tức giận mà đấm một đấm xuống bàn: “Tên này quả là bỉ ổi mà, nhưng mà anh xem hắn ta có thể lãng phí tiền được bao lâu, hắn ta không thể nào tẩy chay anh xuất đời được!”

Tiêu Tuyết chau mày: “Nhan Dịch Trạch không bao giờ làm ăn mà không có lời, Trung Hiểu tiến quân vào ngành thời trang cho dù là chống đối anh thì cũng là đã qua nghiên cứu và lập kế hoạch cẩn thận, vả lại kế hoạch này 3 năm trước thì đã vững vàng rồi chỉ là còn chưa khởi động mà thôi, anh đúng lúc đã cho anh ta một lý do để hành động, Trung Hiểu tuyên bố đầu tư vào công ty thời trang miếng bánh lớn như vậy ai mà không muốn chia một phần chứ, đừng nói là trong nước ngay cả thương hiệu nổi tiếng của nước ngoài cũng muốn hợp tác.”

Lần này Vu Diên Danh thật sự cảm thấy tuyệt vọng, những gì Tiêu Tuyết nói rất đúng, cho dù anh có tài hoa đến đâu, có bản lĩnh đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một văn phòng làm việc tư nhân, còn Nhan Dịch Trạch có trong tay lại là một tập đoàn lớn, muốn đối phó với mình quả là quá dễ dàng.

“Diên Danh, anh cùng là vì em nên mới bị liên lụy, nếu không hay là anh đi cầu xin Hiểu Ninh đi, cô ấy chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho anh đâu, đến lúc đó Nhan Dịch Trạch cũng sẽ tha cho anh.” Tiêu Tuyết vô cùng hối hận mà nói.

Vu Diên Danh lập tức lắc đầu: “Nếu anh đã nói là giúp em thì sẽ không hối hận, hơn nữa nếu anh đi tìm Hiểu Ninh thì cũng sẽ khiến cho cô ấy khó xử, không thể để cô ấy vì anh mà đi tìm Nhan Dịch Trạch được. Em yên tâm, anh sẽ không cúi đầu trước Nhan Dịch Trạch đâu, cùng lắm thì đổi nghề thôi sẽ không chết đói được!”

Tiêu Tuyết cảm động mà cười: “Diên Danh, em cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp anh!”

Quan Hiểu Ninh dưới sự khuyên giải của Đinh Nạp quyết định bắt đầu lại cuộc sống mới, việc thiết kế thời trang cô dự định tạm thời từ bỏ, tại vì không có sự ủng hộ và giúp đỡ của Vu Diên Danh với trình độ của cô vốn dĩ không thể nào có được thành tựu gì trong giới này, trước khi mọi chuyện lắng xuống cô tạm thời tìm một lớp học để nâng cao trình độ của mình.

Thời gian lên lớp của khóa học này rất linh hoạt, cho dù không đến lớp thì cuối cùng cũng sẽ lấy được bằng, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc mà theo học, mỗi ngày ở nhà cũng rất chăm chỉ mà xem sách, buổi tối có khi Đinh Nạp về có khi không về, sau 7 giờ cô sẽ xuống dưới tiểu khu mà đi dạo, vì giờ đó tương đối ít người.

Kể từ lần trước Nhan Dịch Trạch nói anh ta luôn đến đây ngồi, nên mỗi lần xuống lầu cô đều theo ý thức mà nhìn xung quanh tiểu khu, mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng của anh ta, không nhịn được mà tự cười nhạo mình đến nước này rồi mình còn bị người này đùa bỡn.

Đi dạo một vòng cuối cùng vẫn là đi đến chỗ công viên ngồi, nhưng không ngờ mới vừa đi đến chỗ hồ phun nước thì đã nhìn thấy Nhan Dịch Trạch đang ngồi trên một chiếc ghê dài, cô không hề nghĩ ngợi gì liền xoay người rời khỏi.

“Em ngồi đây đi, anh đi đây.”

Ánh đèn dưới hoàng hôn làm cô không thể nhìn rõ được biểu hiện trên mặt Nhan Dịch Trạch, chỉ nhìn thấy anh đứng lên và thân hình anh càng trở nên cao to khi đứng trong lối đi nhỏ hẹp này.

“Mấy ngày nay anh đều làm việc đến tối muộn nên không có qua đây, thật ra chỗ này rất tốt vừa có thể ngồi đây nghỉ ngơi vừa có thể nhìn thấy em đi ngang qua.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa nhìn về phía hàng rào cao hơn một người kia.

Quan Hiểu Ninh giờ mới chú ý tới chính giữa hàng rào có một khoảng trống rất lớn, thông qua khoảng trống này có thể quan sát được hết quảng trường ở ngoài kia.

“Chắc em không có xem tin tức nhỉ?” Nhan Dịch Trạch vốn dĩ không hề để ý là cô có nói chuyện với anh không, chỉ là anh vẫn luôn nói như đang nói chuyện phiếm vậy.

Tin tức ư? Kể từ khi xảy ra vụ việc của Hàn Tư Nghê thì cô đã không còn muốn xem tin tức gì nữa, những câu bình luận trên mạng đó thật sự rất đáng sợ, cô không muốn bị ảnh hưởng nữa.

“Anh đã cách chức của Tiêu Tuyết đến vị trí thấp nhất, nếu như có thể anh thậm chí còn muốn cô ta đứng ở ngoài mà gác cổng, nhưng mà bên Nhạc Đông không chịu thu nhận. Vu Diên Danh anh cũng đã hủy hợp đồng với hắn ta và đuổi khỏi Trung Hiểu rồi, hắn ta vốn dĩ là được mời đến để hỗ trợ Tiêu Tuyết dưới danh nghĩa của Trung Hiểu, nhưng lần này hắn ta chọn giúp đỡ Tiêu Tuyết là việc mà anh không ngờ đến, hắn luôn đối xử tốt với em anh còn tưởng là hắn ta sẽ tiếp tục giúp em, nếu hắn đã muốn đi theo Tiêu Tuyết thì anh sẽ thành toàn cho hắn ta. Trung Hiểu cũng đã thành lập một công ty thời trang, kế hoạch này sớm đã có và cũng tương đối vững chắc rồi, cho nên điểm khởi đầu rất tốt không những có sản phẩm thiết kế riêng của mình mà còn có sự ủy quyền của các thương hiệu nổi tiếng quốc tế, tất cả nhà thiết kế đều có thể triển khai tài hoa của riêng mình ở đây mà hoàn toàn không bị hạn chế gì cả, hạng mục này cũng do anh đích thân phụ trách. Lúc trước anh còn đặc biệt để lại một phòng làm việc cho em hy vọng em có thể ít qua lại với Vu Diên Danh, nhưng giờ xem ra em không thể nào tiếp nhận sự sắp xếp của anh rồi, nhưng anh sẽ vẫn giữ lại phòng làm việc đó, cũng mong rằng có một ngày em sẽ đi vào cửa lớn của phòng làm việc này.”

Quan Hiểu Ninh vẫn tiếp tục giữ im lặng, Nhan Dịch Trạch lại nói: “Nhìn thấy em thì anh yên tâm rồi, trời lạnh ngồi một lát thì em nên về nhà đi, hãy nghĩ cho sức khỏe của mình mà ăn nhiều một chút, anh đi đây.” Nói xong thì anh đi ngang qua người cô.

“Vu Diên Danh vẫn luôn thích Tiêu Tuyết, anh đừng làm hại anh ấy.” những người khác cô có thể không quan tâm, nhưng Vu Diên Danh thì không được, anh ấy đối với cô quá tốt rồi.

“Được, anh biết rồi.” Ánh mắt Nhan Dịch Trạch lập tức sáng lên, nhiều ngày như vậy rồi cuối cùng Quan Hiểu Ninh

cũng chịu mở miệng nói câu đầu tiên với anh, bất luận là cái gì anh cũng đều đồng ý càng khỏi nói thì ra người Vu Diên Danh thích là Tiêu Tuyết, thì ra từ đầu đến cuối đều là anh đã hiểu lầm mối quan hệ của anh ta với Quan Hiểu Ninh.

Quan Hiểu Ninh nghe tiếng bước chân của Nhan Dịch Trạch đã đi xa cho tới khi không còn nghe thấy nữa thì cô mới ngồi xuống, những gì mà vừa rồi Nhan Dịch Trạch nói ít nhiều cũng còn chút tác động đến cô, Tiêu Tuyết bị như hôm nay cũng khá là thảm, nhưng mà sao cô ta không chịu tỉnh táo lại, cứ luôn nói xấu cô trước mặt công chúng thì có ích gì chứ, không có được tình yêu của Nhan Dịch Trạch thì tính sổ lên đầu cô, thật không biết tới lúc nào cô ta mới chịu dừng làm những việc như vậy.

Ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời, Quan Hiểu Ninh mệt mỏi mà thở dài một hơi sau đó ngồi tựa lưng vào ghế mà ngẩn ra, không biết thời gian đã qua bao lâu khi nhìn di động thì thấy đã sắp 10 giờ rồi, cô phủi phủi áo khoác thể thao của mình rồi chuẩn bị lên lầu.

Ra khỏi công viên thấy quảng trường bên ngoài sớm đã vắng tanh, cô dựa vào ánh đèn ở quảng trường mà bước đi nhanh hơn, đột nhiên thấy một bóng người ở phía xa, trực giác của

cô mách bảo người đó là Nhan Dịch Trạch, cô ngừng bước và nhìn về phía bóng người đó, quả nhiên nhìn thấy anh ta cười với mình, còn dùng tay để biểu thị bảo mình mau lên lầu.

Không trả lời câu nào, Quan Hiểu Ninh xoay người chạy vào trong tòa nhà, lúc này Nhan Dịch Trạch mới thật sự lái xe về nhà.

Như những gì bộ phận hậu cần nói, Trung Hiểu quả nhiên không mua văn phòng phẩm ở cửa hàng của Tiêu Tông Tín nữa, ngay cả những công ty vì nể mặt Nhan Dịch Trạch nên mới đặt hàng ở đó cũng đổi chỗ khác mua, Tiêu Tông Tín đột nhiên bị cắt đứt nguồn vốn quay vòng, nhưng bao nhiêu năm nay ông ta cũng kiếm chác được không ít nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì to tát, nhưng cũng không thể dựa vào ngành này mà kiếm tiền được nữa.

Tuy Tiêu Tuyết sớm đã chuẩn bị tâm lý về việc này, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được cơn tức, vì vậy đã chặn xe của Nhan Dịch Trạch ở tầng hầm giữ xe.

Nhan Dịch Trạch ra dấu cho Trương Côn ngừng xe lại sau đó anh xuống xe đi tới trước mặt Tiêu Tuyết: “Cô còn muốn sao nữa?”

“Tôi muốn sao ư? Từ đầu đến cuối đều là anh ép tôi, bây giờ ở Trung Hiểu tôi thiếu tí nữa là bị điều đi gác cổng rồi, anh còn muốn làm cho cửa hàng của ba tôi đóng cửa, tôi đến đây là để nhắc nhở anh làm người đừng có tuyệt tình quá, tốt nhất là để lại con đường sống cho người khác cũng như cho mình.”

“Đường sống ư? Tôi cảm thấy những gì mình làm còn chưa đủ đấy, vả lại còn quá nhân từ cho nên cô mới dám đi tìm Hiểu Hiểu.”

Tiêu Tuyết cười lạnh: “Nhan Dịch Trạch, tôi nói cho anh biết, anh và Quan Hiểu Ninh mãi mãi cũng không thể nào ở bên nhau được nữa, mãi mãi cũng không thể!”

Nhan Dịch Trạch cười nhạt: “Vậy ư, vậy tôi cũng có thể nói cho cô biết, cô không những không có được thứ mà mình từng có, vả lại còn mất đi nhiều hơn nữa.”

“Vậy thì chúng ta cứ đợi mà xem, đợi tới khi anh một lần nữa trở thành tên lưu manh đầu đường xó chợ như lúc trước có lẽ tôi sẽ tốt bụng mà bố thí cho anh một chút, để anh không đến nổi phải đói chết!”

Đợi đến khi Tiêu Tuyết đã đi xa, Hứa Hướng Dũng đi tới bên cạnh Nhan Dịch Trạch nói với vẻ hơi lo lắng: “Nhan tổng, dạo này bên đầu tư Hải Dương có rất nhiều hành động, có tin tức nội bộ nói họ đã mua cổ phần trong tay Tiêu Tuyết với giá cao, vả lại họ còn thỏa thuận hiệp ước động viên các cổ đông của Trung Hiểu bán cổ phiếu, chắc là sẽ cho cô ta tiền môi giới cao.”

“Sao cậu biết?” Nhan Dịch Trạch nhìn Hứa Hướng Dũng hỏi.

“Vì lúc trước đã nghe thấy chút tin tức, cho nên tôi đã sắp xếp một người vào trong công ty đầu tư Hải Dương, nhưng chức vị không cao cho nên cũng chỉ nghe được chút tin vặt, nhưng mà người bên đầu tư Hải Dương quả thật đã sớm liên lạc với nhà họ Tiêu, có lẽ cũng đã liên lạc với những cổ đông lớn.”

Nhan Dịch Trạch khen ngợi mà gật đầu một cái: “trợ lý Đổng sự trưởng như cậu cũng xem như là làm tròn chức vụ, cố gắng để được chuyển sang chính thức nhé.”

Hứa Hướng Dũng kích động mà đứng thẳng người: “Cảm ơn Nhan tổng đã đề bạc, ngài xem bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Nhan Dịch Trạch ngồi vào trong xe: “Không cần làm gì cả, đợi hạng mục đầu tư nước ngoài thông qua rồi hãy tính.”

Hứa Hướng Dũng cũng theo anh ngồi vào trong xe, cậu thấy khó hiểu mà hỏi: “Nhan tổng, các thành viên trong Hội đồng quản trị vẫn luôn phản đối hạng mục đầu tư nước ngoài, trong lúc này nếu như khơi lại hạng mục này sợ là sẽ dẫn đến sự bất mãn của rất nhiều người.”

Công ty Hải Dương là một công ty lâu đời một khi mà ra tay thì chắc chắn là đã có sự chuẩn bị đầy đủ về nguồn vốn, nếu không cũng sẽ không xuống tay với loại hình công ty có quy mô to lớn và doanh thu cao như Trung Hiểu, nếu giai đoạn đầu họ dùng thủ đoạn thu mua cổ phiếu với giá cao thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cổ đông nhỏ động tâm, đến lúc đó rất dễ hình thành cục diện cổ phiếu của Trung Hiểu bị bán rẻ, giá cổ phiếu tự nhiên sẽ bị rớt, bây giờ Nhan Dịch Trạch không những không tìm cách để đề phòng mà còn gây thêm tranh chấp với nội bộ của Hội đồng quản trị, như vậy chẳng phải là vừa vặn cho người ta cơ hội thừa nước đυ.c thả câu ư!

Nhan Dịch Trạch nheo mắt lại buông lời nói cay nghiệt: “Lần này ai phản đối, tôi sẽ cho người đó biết tay!”

Hứa Hướng Dũng không dám nhiều lời nữa, nhưng trong lòng hết sức không tán đồng với cách làm cực đoan này của Nhan Dịch Trạch, phương pháp dùng bạo lực để khiến người ta khuất phục là không nên, tới lúc đó không những không thể đạt được mục đích mà vả lại càng dễ khiến cho các cổ đông lớn trong Hội đồng quản trị mất đi lòng tin về tương lai của Trung Hiểu, rồi sẽ nảy sinh ý nghĩ bán cổ phần để lấy tiền mặt, cậu thật sự không hiểu tại sao Nhan Dịch Trạch lại làm vậy!