Tân Sinh

Chương 41

Nhìn thấy sắc mặt u ám của Nhan Dịch Trạch, Hàn Tư Nghê nghĩ rằng anh đã nghe lọt tai và hoàn toàn đồng tình với những gì mình vừa nói, vì vậy cô không nói thêm gì nữa mà xoay người đi tới chiếc ghế sofa trong phòng nghỉ ngồi xuống bắt đầu viết kỳ cuối của bài đăng về Nhan Dịch Trạch, việc cô cần làm bây giờ là để Nhan Dịch Trạch có đủ thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ khác thường giữa anh và Quan Hiểu Ninh.

Còn Nhan Dịch Trạch thì đang ngồi trước bàn làm việc và nghĩ có lẽ Quan Hiểu Ninh thực sự đã không còn yêu mình nữa rồi, sở dĩ cô nhận lời làm bạn gái anh chỉ vì cô còn lưu luyến cái cảm giác của 6 năm trước mà thôi, hoặc có thể là trong khoảng thời gian 6 năm này đã khiến cô không thể tin tưởng anh nữa, bất luận là cái nào thì anh cũng không thể nào chấp nhận được.

Rồi anh ngẩng đầu lên nhìn Hàn Tư Nghê đang ngồi ở phía xa hết sức tập trung viết bài, Nhan Dịch Trạch đã đưa ra một quyết định, anh không muốn chơi loại trò chơi hư tình giả ý vô bổ này nữa: “Tư Nghê, sau khi viết xong kỳ cuối của bài viết thì em không cần phải đến Trung Hiểu nữa, việc ra sách em tự quyết định là được.”

Vốn đã đặt tâm tư sang một bên nhưng khi nghe Nhan Dịch Trạch nói vậy Hàn Tư Nghê lập tức để laptop xuống rồi vội bước đến bên cạnh Nhan Dịch Trạch: “Anh nói vậy là có ý gì, vì một người phụ nữ vô dụng như vậy mà anh định bỏ em ư? Dịch Trạch, anh có thể nhìn thẳng vào suy nghĩ trong nội tâm của anh không, không lẽ sự ăn ý và niềm vui giữa hai chúng ta đều là giả ư! “

Nhan Dịch Trạch ngồi dựa vào lưng ghế: “Người mà em nói vô dụng đó là bạn gái của anh, cho nên em hãy chú ý cách dùng từ của mình và đừng nói xấu cô ấy nữa, còn nữa ý nghĩ thật sự của anh đó chính là không thể để cô ấy phải chịu tổn thương vì lời đồn giữa anh và em nữa.”

“Lời đồn? Em cho rằng cảm giác giữa hai chúng ta gọi là tình yêu.” Khóe mắt của Hàn Tư Nghê đã bắt đầu dâng lên một tầng hơi nước.

“Ngoài trừ bạn gái của anh ra, anh chưa từng nãy sinh tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào, tốt nhất là em nên học cách tôn trọng cô ấy, đương nhiên sau khi bài đăng kết thúc thì cơ bản là hai chúng ta cũng không cần thiết gặp nhau nữa.”

Lúc đầu Hàn Tư Nghê không tin mà nhìn chằm chằm Nhan Dịch Trạch, sau đó từ trong ánh mắt anh cô dần hiểu ra thì ra những gì mà tối qua Quan Hiểu Ninh nói đều là thật, từ đầu tới cuối đều là bản thân cô tự đa tình làm trò cười trước mặt người khác.

“Nhan Dịch Trạch, thì ra từ đầu tới cuối anh luôn gạt tôi, để tôi nói tốt về anh trong bài viết, khiến tôi làm trái với đạo đức nghề nghiệp của mình mà biến anh thành một người hoàn mỹ trước mặt công chúng!”

Nhan Dịch Trạch cười nói: “Tư Nghê, lúc anh mời em về thì em đã biết lần hợp tác này là chúng ta đôi bên đều có lợi, nếu như danh tiếng của anh và Trung Hiểu không bị chịu sự công kích ác ý, thì anh có cần tìm em viết mớ bài này không? Mỗi ngày em đều đi theo bên người anh, anh chỉ là thể hiện sự hiếu khách của mình mà tiếp đãi em thôi, tự bản thân em nảy sinh cảm giác sai lầm thì anh cũng không còn cách nào, hơn nữa ngoại trừ thu được lợi ích từ việc viết bài dùm anh, thì anh cũng đã trả lương cho em, vậy thì sao có thể nói là anh lừa em được?”

Hàn Tư Nghê vừa tức giận vừa đau lòng mà run rẩy cả người, cô quay về chỗ ghế sofa lấy lại cái laptop của mình rồi nhìn Nhan Dịch Trạch với ánh mắt lạnh lùng: “Không ai có thể trêu đùa tôi như vậy đâu!” Nói rồi Hàn Tư Nghê bước nhanh ra khỏi văn phòng Nhan Dịch Trạch.

Nhan Dịch Trạch vốn dĩ không để ý đến lời đe dọa của Hàn Tư Nghê, bây giờ anh chỉ muốn gặp Quan Hiểu Ninh và nói với cô ấy rằng mình đã xử lý ổn thỏa việc này rồi, đồng thời cũng muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc cô có còn tình cảm với mình nữa không.

Cuối cùng cũng đợi được đến giờ tan ca, Nhan Dịch Trạch từ chối hết các cuộc gặp mặt khách hàng lập tức quay về nhà, khi nhìn thấy Quan Hiểu Ninh vẫn như mọi ngày đang làm cơm trong nhà bếp thì lòng anh mới nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Hiểu Hiểu.”

Quan Hiểu Ninh quay đầu lại nhìn: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”

“Sau khi tan ca không có việc gì nữa nên anh đã bảo Trương Côn trực tiếp lái xe đưa anh về.”

“Em vẫn chưa nấu cơm xong, anh đi nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Nhan Dịch Trạch đi đến bên người Quan Hiểu Ninh nhìn cô nấu cơm: “Hiểu Hiểu, anh đã nói rõ ràng với Hàn Tư Nghê rồi, hôm nay cô ấy cũng đã rời khỏi Trung Hiểu, sau này trừ những lúc thật sự cần thiết thì anh cũng sẽ không gặp cô ấy nữa.”

“Em không bảo anh làm vậy, anh không cần phải……”

Lúc này Nhan Dịch Trạch ôm lấy eo của cô từ phía sau và tì cằm lên vai cô nói nhỏ: “Hiểu Hiểu, em nghe anh nói hết đã. Anh biết em sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy với anh, là tự bản thân anh đang mất bò mới lo làm chuồng. Anh không nên lại đối xử với em như trước kia, sáu năm trước anh cho việc em ngồi tù thay anh là việc đương nhiên, trong khoảng thời gian sáu năm này anh lại cố tình quên đi em, vì anh không muốn mình trở thành người bị tình cảm chi phối, anh cũng không dám đi nhớ lại những gì chúng ta đã từng trải qua, anh sợ mình sẽ vì vậy mà tự trách vì vậy mà đau khổ và hối hận, sợ mình sẽ phải chịu tổn thương. Sau sáu năm em ra tù anh lại ích kỷ mà cho rằng người có công danh tiền tài như mình chỉ cần tỏ ra ân cần một chút thì em sẽ lại ngoan ngoãn quay về bên cạnh anh như trước kia, cho dù anh có làm gì đi nữa thì em cũng sẽ không oán trách. Nhưng sự thật đã chứng minh, trong thời gian 6 năm này, em đã trưởng thành, nhưng còn anh lại không hề trưởng thành tí nào, vẫn khốn nạn như vậy, nhưng sự trưởng thành và thay đổi của em đồng thời khiến anh cảm thấy sợ hãi, anh sợ em đối với anh không còn là tình cảm thật lòng nữa, mà là sau khi sự nhớ nhung và lưu luyến của ngày xưa bị tiêu hao hết thì em sẽ không chút do dự mà rời khỏi anh!”

Quan Hiểu Ninh nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt rơi xuống bàn bếp rồi tan biến của mình, Nhan Dịch Trạch đã nói ra ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm của cô, từ khi xuất hiện tin tức của Hàn Tư Nghê, cô đã dần đưa ra quyết định triệt để rời khỏi Nhan Dịch Trạch, cho nên cô đã cố gắng hết sức để xem nhẹ sự đau đớn trong lòng, buộc bản thân tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Nhưng những lời thổ lộ hôm nay của Nhan Dịch Trạch đã khiến cô cảm nhận được sự chân thành của anh, cuối cùng anhấy cũng hiểu được sự oán hận trong lòng mình bấy lâu nay.

“Hiểu Hiểu, hãy nói cho anh biết là em có còn yêu anh không, còn muốn ở bên cạnh anh không? Nếu không trong lòng anh cứ nghĩ về điều này mãi cũng không còn tâm trí mà làm việc nữa.” Sự im lặng của Quan Hiểu Ninh khiến Nhan Dịch Trạch cảm thấy lo lắng.

Quan Hiểu Ninh hít hít mũi rồi tắt bếp nhưng vẫn đứng đưa lưng về phía Nhan Dịch Trạch và nói: “Anh đừng nói với em là anh hỏi như vậy vì anh thiếu cảm giác an toàn.”

“Đúng là anh không có cảm giác an toàn, từ nhỏ anh đã bị cha mẹ ruồng bỏ, cho nên mới không muốn thể hiện tình cảm thật của mình sợ bị người ta bỏ rơi.” Nhan Dịch Trạch nói vậy để tranh thủ sự đồng tình của Quan Hiểu Ninh.

Tâm trạng của Quan Hiểu Ninh cũng xem như tốt hơn nhiều, cuối cùng cô cũng nở nụ cười: “Ai có thể bỏ anh chứ, hồi nào tới giờ đều toàn là anh bỏ người khác trước thôi.”

“Anh chưa từng phụ lòng em, không tin em có thể đi hỏi người ta trong 6 năm này anh có quen ai không, từ đầu đến cuối trong lòng anh chỉ công nhận một mình em là người phụ nữ của anh mà thôi, vả lại anh cũng có thể đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không khiến em đau lòng vì những chuyện này nữa, cũng tuyệt đối không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa !”

“Thôi được rồi, đừng mè nheo ở đây nữa, 6 năm nay anh sống như thế nào ngày đầu tiên ra tù em đã nghe Đinh Nạp nói rồi. Mau đứng lên đi, em phải múc đồ ăn ra đĩa nữa.”

Nhan Dịch Trạch đứng thẳng người lên cầm lấy chiếc xẻng trong tay Quan Hiểu Ninh giúp cô múc đồ ăn ra đĩa, anh vẫn không từ bỏ mà tiếp tục truy hỏi cô: “Hiểu Hiểu, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

Quan Hiểu Ninh đứng trong cự ly gần mà quan sát khuôn mặt đẹp trai khiến người ta si mê lại khiến người ta hận đến đau lòng này, cuối cùng thở dài một tiếng: “Dịch Trạch, em đối với anh không thể nào không có tình cảm được, nếu không thì đã không đồng ý ở chung một chỗ với anh rồi, nhưng sau khi trải qua nhiều việc như vậy em cũng rất sợ sẽ lại phải chịu tổn thương nữa. Nhưng mà xét về mặt thành khẩn ngày hôm nay của anh, em sẽ tin anh một lần nữa, hy vọng anh có thể làm được những gì mà anh đã nói ngày hôm nay.”

Sau khi đã xác nhận được tình cảm của Quan Hiểu Ninh dành cho mình, Nhan Dịch Trạch vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vô cùng, đồng thời cũng cảm nhận được tình cảm mà mình dành cho Quan Hiểu Ninh càng sâu sắc hơn 6 năm trước, ít nhất là việc nói chuyện thẳng thắn với nhau như vậy đã khiến cho lòng anh có sự vui mừng không nói lên lời.

“Vậy tối nay em sẽ quay về ngủ chung với anh đúng không?” Sau khi giải quyết xong mối nghi ngờ giữa hai người, đây là một trong những câu hỏi mà anh quan tâm nhất.

Quan Hiểu Ninh nhịn không được mà liếc anh một cái: “Anh đàng hoàng một chút có được không?”

“Đây là việc đàng hoàng nhất rồi, tối hôm qua anh không hề chợp mắt được tí nào, em phải bồi thường cho anh đấy.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa cười xấu xa hai tiếng bên tai Quan Hiểu Ninh, sau đó cầm lấy đĩa thức ăn chạy trốn ra ngoài.

Lúc này Quan Hiểu Ninh cũng cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, cũng nói với bản thân mình lần nữa là phải có lòng tin đối với tương lai.

Sau khi trải qua sự việc của Hàn Tư Nghê, mối quan hệ của Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh càng thêm tiến triển hơn, hai người ngoại trừ việc sớm đã quen thuộc với cuộc sống và thói quen hàng ngày của đối phương thì càng thêm ăn ý về cách nghĩ.

Nhan Dịch Trạch hết sức mãn nguyện mà nghĩ, nếu như cứ thế mà cùng Quan Hiểu Ninh chung sống bên nhau thì cũng được xem là chuyện vui lớn trong đời.

“Nhan tổng, báo đây ạ.” Hứa Hướng Dũng gõ cửa bước vào đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ về tương lai của Nhan Dịch Trạch.

“Đem qua đây đi.”

Động tác của Hứa Hướng Dũng thoáng chút do dự, mỗi ngày cậu đều phải đưa báo chiều đến cho Nhan Dịch Trạch, để anh xem nội dung bài đăng của Hàn Tư Nghê, hôm nay là kỳ cuối rồi, đưa luôn tờ báo hôm nay nữa là ngày mai cậu không cần phải làm công việc này nữa rồi, nhưng mà khi cậu đọc xong bài đăng của kỳ cuối cùng thì khuôn mặt cậu lập tức nhăn lại, tại vì nội dung bên trong quả thật là khiến người ta quá bất ngờ rồi.

“Cậu đem qua đây đi chứ.”

Hứa Hướng Dũng vội vàng đưa tờ báo qua.

Nhan Dịch Trạch nhận lấy tờ báo từ Hứa Hướng Dũng rồi lại kỳ lạ mà liếc nhìn cậu ta một cái, chỉ có điều sau khi anh xem xong nội dung của tờ báo thì lập tức xé rách nó tả tơi.

Hàn Tư Nghê quả thật đã giở trò, vì kỳ cuối của bài đăng cô ta đã đem chuyện Quan Hiểu Ninh từng ngồi tù nói ra, bao gồm ngồi tù vì tội gì và ngồi bao nhiêu năm cũng đều nói rõ ra, hiển nhiên là hai ngày nay cô ta đã dựa vào các mối quan hệ của mình mà đi điều tra Quan Hiểu Ninh nên mới biết rõ như vậy.

Nhan Dịch Trạch ngoài tức giận ra thì còn lo lắng phản ứng của Quan Hiểu Ninh, có khi nào cô ấy cho là mình vì muốn có được sự đồng tình của mọi người mà đã đem chuyện đời tư của cô ra nói cho Hàn Tư Nghê biết không.

Anh vội vàng bảo Trương Côn lái xe đưa mình về nhà, khi nhìn thấy ngôi nhà vắng lặng không một bóng người và những đồ vật của Quan Hiểu Ninh cũng biến mất, anh hiểu được bản thân cuối cùng cũng vẫn không thực hiện được lời hứa, khiến Quan Hiểu Ninh phải chịu tổn thương vì sự ngông cuồng tự đại của mình!

Anh lấy di động ra gọi cho Quan Hiểu Ninh.

“Alo.”

“Hiểu Hiểu, em đang ở đâu?”

Tiếng của Quan Hiểu Ninh có chút khàn: “Em đang ở chỗ của Nạp Nạp, em đã xem báo rồi em sợ sẽ có nhiều phóng viên đợi ở đó nên em đã vội rời khỏi.”

“Anh đã về nhà rồi, và không có nhìn thấy phóng viên.”

“Nhưng em đã nhận được rất nhiều cuộc gọi của họ.”

Mặc dù hơi khó mở miệng nhưng Nhan Dịch Trạch vẫn nói: “Hiểu Hiểu, em có trách anh không? Em phải tin anh, anh chưa từng đem chuyện của em nói với Hàn Tư Nghê.” Nhưng không thể phủ nhận việc là tại anh nên Hàn Tư Nghê mới điều tra Quan Hiểu Ninh.

Quan Hiểu Ninh có vẻ như không muốn nói nhiều thêm nữa: “Dịch Trạch, bây giờ em không có tâm trạng để mà đi bàn về việc đúng sai đâu, em ở nhà của Nạp Nạp, anh không cần đến tìm em nếu không đám phóng viên nhất định sẽ tìm đến đây, còn nữa phần lớn thời gian điện thoại của em sẽ tắt máy, anh cũng không cần phải gọi điện cho em đâu.” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.

Để di động xuống, Nhan Dịch Trạch với vẻ mặt tràn đầy mất mát mà đi xuống lầu và quay về Trung Hiểu.

Vừa ra khỏi thang máy trợ lý Triệu Tịnh đã bước lên nghênh đón: “Nhan tổng, giám đốc Tiêu Tuyết đến tìm ngài, tôi đã nói là ngài không có ở đây rồi nhưng cô ấy vẫn cứ khăng khăng đòi đợi anh trong văn phòng.”

“Tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi.”

Bước vào văn phòng Nhan Dịch Trạch nhìn thấy Tiêu Tuyết với vẻ mặt cứng đơ đang ngồi trên ghế sofa.

“Tìm tôi có việc gì?”

Tiêu Tuyết đứng lên bước tới trước mặt Nhan Dịch Trạch, trong tay đang cầm tờ báo: “Chúc mừng, kỳ cuối của bài đăng đã hoàn thành, còn tiện thể dùng Quan Hiểu Ninh để làm tăng sự tiêu thụ nữa.”

Nhan Dịch Trạch nheo mắt lại: “Tiêu Tuyết, ngoại trừ việc công ra giữa chúng ta không có gì đáng để nói cả.”

Tiêu Tuyết khoa trương mà cười lớn tiếng: “Không nói cũng phải nói, tôi cũng không muốn nhắc đến kẻ xúi quẩy như Quan Hiểu Ninh, vì để thành toàn cho cái hình tượng tốt đẹp của anh mà ngay cả việc ngồi tù cũng bị đem ra tiêu thụ. Bài đăng này tôi theo dõi từ kỳ đầu đến ngày hôm nay, tôi luôn tưởng rằng đợi tới thời cơ thích hợp anh sẽ nói chuyện của chúng ta ra, kết quả là ngay cả một chữ anh cũng không hề đề cập đến, anh nói thử xem?”

“Chúng ta thì có chuyện gì chứ, mối quan hệ giữa hai chúng ta tôi đã nói rõ ràng lắm rồi, vả lại nếu không phải tại cô tung tin đồn khắp nơi thì cũng sẽ không có bài đăng như vậy đâu, hay là cô muốn tôi đem chuyện cô làm tổn hại đến lợi ích của Trung Hiểu nói ra ngoài? Tiêu Tuyết, không phải là tôi không biết những chuyện mà cô đã làm, tôi có thể cho cô một cơ hội, nhưng tôi sẽ không nhịn cô thêm nữa đâu.”

Lời nói của Nhan Dịch Trạch đã triệt để chọc giận Tiêu Tuyết: “Là tôi đã nói chuyện của anh ra, nhưng sao anh lại phải cho tôi cơ hội? Đó chẳng phải là vì bản thân anh cảm thấy mắc nợ tôi ư, tôi chỉ muốn hỏi anh là các bài đăng này đều chỉ viết những chiến tích huy hoàng của sự nổ lực phấn đấu của anh mà thôi, ngược lại tôi thật sự muốn hỏi, chỉ dựa vào một mình anh mà không có tôi thì anh có thể gầy dựng được Trung Hiểu ư?”

“Rốt cuộc là cô muốn nói gì?” Nhan Dịch Trạch đã không còn kiên nhẫn nữa.

Tiêu Tuyết trợn to mắt lên: “Nói cái gì ư? Đương nhiên là muốn anh nói ra sự thật, nói cho mọi người biết rằng tôi mới thật sự là người có công đối với Trung Hiểu!”