Căn phòng nhỏ của anh đã không còn lộn xộn như trước kia nữa. Từ khăn trải bàn, thảm trải sàn nhà hay khăn trải giường đều là Chiêu Đệ tự mình lựa chọn.
Vân Tranh vốn sẽ không xem loại phim điện ảnh cũ được lưu trong đĩa CD nhưng Chiêu Đệ lại rất thích xem. Anh vì cô mà cố ý đi mua kệ đựng những đĩa CD cô thích xem 《 Tâm trạng khi yêu 》, 《 Thiên thần sa đọa 》, 《 Bá Vương biệt Cơ 》·····
Nhiều đêm không có lớp dạy, hai người sẽ cùng nhau xem những bộ phim điện ảnh xưa, cô nằm trong lòng anh, hai người sẽ dùng lập luận của mình mà giải thích các tình huống trong phim, lý luận đến cuối cùng thì đường nào cũng về đến La Mã, mỗi lúc như vậy Vân Tranh đều hôn cô.
Chiêu Đệ thích thổi harmonica bên cửa sổ đôi khi cô còn hát cho anh nghe. Vân Tranh vô cùng hưởng thụ cuộc sống ở chung với cô như thế này.
Tình yêu cô dành cho anh rất nồng cháy cũng rất thẳng thắn, cô giống như một bảo tàng không đáy mỗi lần đều làm cho anh vô cùng bất ngờ.
Đêm Đông chí, Vân Tranh đưa cô trở về nhà cũ ăn cơm, lúc đi về, Vân Tranh uống say, Chiêu Đệ đẩy anh đi rửa mặt cho tỉnh táo hơn.
Khi bước ra, anh thấy Chiêu Đệ đang nói chuyện điện thoại cùng ông bà nội của cô, giọng nói rất nhẹ nhàng, tay cô nghịch bức màn hạc giấy trên cửa sổ, ánh trăng soi sáng mặt cô trông như tiên nữ hạ phàm.
Sau khi cúp máy, Vân Tranh từ đằng sau ôm lấy dọa cô giật mình, quay đầu lại thấy anh đang trần như nhộng, tóc còn nhỏ nước, thân hình tam giác ngược thon dài mạnh mẽ. Vân Tranh hôn làm cô không chống đỡ được.
Anh cởϊ áσ trên người Chiêu Đệ, cô sợ hãi nhìn đôi mắt đỏ rực của anh, "Chiêu Đệ, em đừng sợ, tin tưởng anh được không?"
Đôi tay Vân Tranh lần mò đến bầu ngực phía trước, đôi mắt thâm tình nhìn cô, đầu lưỡi len vào lỗ tai khiến Chiêu Đệ mềm nhũn người dựa vào ngực anh.
Cô bị đưa đến phòng ngủ, nằm trên chiếc giường do chính tay mình thu xếp mỗi ngày, xúc cảm mềm mại từ mặt trên của chăn đệm truyền vào người cô.
Cô muốn đem lần đầu tiên của mình giao cho anh sao? Chẳng lẽ đêm đầu tiên của cô cứ như vậy mà diễn ra?
Cô vuốt ve gương mặt anh, "Vân Tranh, em là ai? Anh biết bây giờ anh đang làm gì không?
Vân Tranh hôn tay cô, "Anh biết em là Chiêu Đệ, là người anh yêu. Đêm nay là đêm đầu tiên của em."
"Vân Tranh, em có thể tin tưởng anh sao?"
"Anh mỏi mắt mong chờ."
Trước kia Chiêu Đệ nhiều lắm cũng chỉ cho anh sờ sờ mà anh cũng không có bước đến bước cuối cùng. Cô biết anh mỗi sáng tỉnh lại đều cương đến khó chịu, những chuyện này cô khi còn ở đại học đã biết qua. Khi đó nhìn thấy bạn cùng phòng có bạn trai thì buổi tối tắt đèn cả nhóm nữ sinh chụm đầu lại đều bàn về nó.
Chiêu Đệ chỉ nghĩ sẽ đem lần đầu tiên của mình trao cho người mình yêu. Vân Tranh yêu cô mà cô cũng yêu anh.
Cũng không biết vì cái gì nhưng Chiêu Đệ luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Cảm giác trống trải của cô từng có trước khi được Vân Tranh bày tỏ dường như đã trở lại.
"Đừng tránh né đôi mắt anh." Vân Tranh hôn cô, hơi thở hai người hòa vào nhau, "Chiêu Đệ, thời gian ở bên em là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời anh." Trong ánh mắt anh là sự chân thành không hề che giấu.
Chiêu Đệ tin, cô biết lời nói của đàn ông ở trên giường không đáng tin, nhưng Vân Tranh sẽ không lừa cô.
Toàn bộ quần áo cô bị anh cởi sạch, hôn lên từng tấc trên da thịt cô như một dấu chỉ tôn thờ. Ánh trăng nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ, Chiêu Đệ trần trụi nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cô đột nhiên xoay người đem Vân Tranh đổi chỗ.
Vân Tranh hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy trước mặt là hai bầu ngực trắng đong đưa, anh kiềm lòng không được đưa tay lên xoa nắn. Chiêu Đệ đưa tay xoa ngược lại cơ thể anh, từ trên ngực, cơ bụng, bên hông, đến phần đang ngẩng cao đầu kia.
"Đáng sợ quá!" Cô to gan lấy tay vuốt ve nó, ngón tay cong lại thành một vòng, "Lát nữa cái này sẽ ở trong người em phải không?" Chiêu Đệ tự sờ đến huyệt nhỏ của mình, ngoại trừ nhúm lông đen nhánh, cô còn sờ được một chất lỏng ướŧ áŧ, dinh dính nhưng không phải nước.
Cô động tình.
Cô cảm thấy nếu cái thứ to lớn này đi vào, cơ thể mình chắc chắn sẽ bị nứt ra.
"Vân Tranh, nếu anh yêu em, thật lòng yêu em thì đừng lừa dối em." Chiêu Đệ nắm chặt lấy cội nguồn mạng sống của anh, biểu cảm giống như chiến sĩ sắp ra trận.
Vân Tranh đã quên mất mình là ai chỉ biết ôm chặt lấy cô, "Em không rời thì anh sẽ không bỏ."
Đây là lần đầu tiên anh nói ra những lời âu yếm như vậy, một phần tính cách nào đó của anh như đã thay đổi vì cô.
Chiêu Đệ nằm xuống, tách hai bắp đùi ra, cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, "Vân Tranh, anh nhẹ chút."
Vân Tranh dùng ngón tay đẩy ra hai cánh môi đầy đặn, chơi đùa với hạt đậu đỏ đang sung huyết kia, "Hồng nhạt, nhỏ thật!"
Anh kiên nhẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ để cho cơ thể cô trở nên đủ ướŧ áŧ mà Chiêu Đệ bởi vì căng thẳng nên nhiều lần cào tay anh đến rướm máu.
Mặc dù đã cứng đến sắp không thể nhịn được thì anh cũng không muốn vì nóng vội mà làm tổn thương cô. Cảm thấy đã chuẩn bị đủ rồi, anh dang hai chân cô rộng ra, nằm trườn lên thân hình mềm mại phía dưới, liếʍ láp qua lại hai bầu ngực đến khi quả anh đào cứng lên.
Chiêu Đệ cảm thấy bản thân như đang treo lơ lửng, không chịu được liền cọ vào Vân Tranh, "Em cảm thấy rất lạ, còn có hơi ngứa."
Vân Tranh hôn cô, "Chút nữa sẽ hết ngứa."
Cô còn ngây thơ nên cái gì cũng không biết làm cho anh đột nhiên cảm thấy hành vi phóng đãng của bản thân trước kia là đáng khinh bỉ.
Mang đầu rồng đặt trước cửa động, Vân Tranh lại dang hai chân cô rộng ra một chút, hôn lấy cô, "Anh sắp vào, sẽ đau một chút."
Chiêu Đệ ôm chặt lấy anh gật đầu.
Vân Tranh đổ mồ hôi đầy đầu, chậm rãi tìm kiếm, của cô rất chặt cũng rất nhỏ, "Chiêu Đệ, em thả lỏng một chút."
Chiêu Đệ nắm lấy cái gối, "Lớn quá, em đau." Nước mắt chảy ra.
"Chút nữa sẽ hết đau, chút nữa sẽ hết." Anh đẩy mạnh một nửa chạm đến lớp màng mỏng manh kia, cắn răng tranh thủ lúc cô đang thất thần mà đánh một tiếng trống cổ vũ tinh thần, đâm thẳng vào.
"A ····" Chiêu Đệ sắc mặt trắng bệch, cảm thấy dưới thân giống như có đinh đóng xuyên qua, những động tác trong phim cấp 3 mà bạn cùng phòng cho cô xem đều là giả, không ai cho cô biết sẽ đau đến như vậy.
Vân Tranh đau lòng cực kỳ, vừa ôm vừa hôn cô, "Chiêu Đệ, ngoan đừng khóc, em đừng khóc nữa. Anh đã vào hết rồi."
Chiêu Đệ cúi đầu xem huyệt nhỏ của mình thấy nơi vốn dĩ đã nhỏ bị gậy thịt to lớn kia cắm đến căng ra, trên khăn trải giường còn lưu lại tơ máu nhìn như một đóa hồng mai đỏ rực.
"Vân Tranh, em cảm thấy đau quá." Cô không kiềm được nước mắt, không biết là vì đau đớn, hay là vì lần đầu tiên của mình.
Vân Tranh hôn cô một hồi lâu, "Chiêu Đệ, anh muốn cử động được không? Anh sẽ làm nhẹ thôi."
Chiêu Đệ xoa nơi hai người giao nhau, gật đầu.
Anh bắt đầu chuyển động, mỗi một chút đều giống như dao cứa vào, Chiêu Đệ đau đến chịu không nổi.
Vân Tranh thấy cô phải chịu đựng như vậy cũng đau lòng rút ra, "Anh không làm nữa, không làm nữa."
Anh lấy khăn giấy giúp cô lau sạch thân dưới, hôn lên nước mắt của cô.
Cô ôm lấy anh khóc thút thít.
Vân Tranh lần đầu tiên thấy cô khóc, tay anh đặt sau lưng cô vỗ về an ủi.
Nhìn thấy dấu vết trên khăn trải giường, anh chỉ vào nói, "Chiêu Đệ, em là của anh."
Chiêu Đệ nhìn dấu tích xử nữ mà trong lòng ngũ vị tạp trần.