Khương Thấm không nghĩ tới Mạc Liêm sẽ liên hệ với cô. Anh chỉ nói hai câu trong điện thoại, anh đợi em dưới lầu, ngày mai anh bay rồi.
Ý tại ngôn ngoại, anh tới nói lời từ biệt.
Khương Thấm không hiểu, giữa cô và anh chỉ có oán hận, không có giao tình, cần gì nói lời từ biệt.
Khương Thấm suy nghĩ thật lâu. Có thể là do đầu óc chập mạch cũng có thể là do trưởng thành, tư tưởng không còn đơn giản, vô thức nghĩ anh theo hướng xấu xa.
Lỡ anh gọi phóng viên giải trí, chụp lại ảnh cô gặp anh nói chuyện, lúc đó lại một trận gió tang mưa máu.
Trong điện thoại im lặng đến mức ngộp thở.
Khương Thấm cự tuyệt, "Tôi không ở nhà, có việc gì thì nói qua điện thoại đi."
Mạc Liêm nhìn lên lầu, đèn trên nhà của cô vẫn sáng, anh ở ngoài cổng tiểu khu đợi nửa ngày, thấy được xe của cô đã vào nên mới theo sát phía sau.
Lần này từ biệt có thể sẽ không thể gặp lại nữa.
Cô không muốn xuống, anh cũng không thể ép buộc. "Em bận đi, cũng không có chuyện gì."
Khương Thấm âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì cô có dự kiến trước. Hôm qua anh đột nhiên tuyên bố từ chức, cô cảm thấy anh bị Mạc Dư Thâm làm cho bất lực.
Nói không chừng vì thế mà muốn trả thù bạn của Mạc Dư Thâm.
Mạc Liêm: "Có đồ muốn đưa cho em, đã để trong hòm thư của em."
Khương Thấm: "Ừm, khi nào về nhà tôi sẽ đến hòm thư lấy." Cô không hỏi là thứ gì. Có thể nhét vừa hòm thư thì chắc không phải là thứ gì quý giá.
Mạc Liêm đi vào đại sảnh, nhét một phong thư mỏng vào hòm thư của cô.
Lại đứng nhìn hòm thư một lát rồi mới rời đi.
Đêm đó Khương Thấm không xuống dưới lầu, cô không biết anh đã đi hay chưa.
Sau đó cô bận quay phim, người đại diện đều trực tiếp đón cô ở bãi đỗ xe nên cô cũng quên mất chuyện hòm thư.
Lần nữa nhớ lại đã là hai tháng sau khi cô tham gia tuyên truyền cho ở Thượng Hải.
Trong lúc đó phóng viên có đề cập chuyện nửa bức thư tình cô từng nói qua, hỏi cô đã một năm trôi qua, đã tìm được manh mối gì chưa.
Cô cười nói vẫn còn chưa đâu.
MC nói đùa: "Cô thử kiểm tra hộp thư xem, có khi người thích thầm cô đã để lại nửa bức thư tình trong hộp thư của cô rồi đấy."
Chẳng biết vì sao Khương Thấm lại nghĩ tới Mạc Liêm, nhớ lại đêm đó anh nói đặt thứ gì đó ở hòm thư.
Đêm đó sau khi hoạt động kết thúc, Khương Thấm nhờ trợ lý mua vé máy bay chuyến trễ nhất, đi suốt một đêm về Bắc Kinh.
Người đại diện ghẹo cô, "Không biết còn tưởng em đi gặp tình nhân đấy."
Khương Thấm lấy cớ: "Khoảng thời gian này giấc ngủ không tốt, ở khách sạn ngủ không quen." Cô chỉ tò mò không biết liệu Mạc Liêm có phải là chủ nhân của nửa bức thư tình kia không.
Chuyến bay hơn một tiếng, cô suy diễn không ít.
Vẫn không thể tưởng tượng được sao Mạc Liêm có thể thích cô? Rõ ràng cô chán ghét anh như vậy, nói không ít lời độc mồm dèm pha anh.
Về tới Bắc Kinh đã là nửa đêm, về đến nhà là hai giờ. Khương Thấm không có chút mệt mỏi nào, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hiếu kỳ về một chuyện như vậy.
Mở hòm thư ra, bên trong quả nhiên có một phong thư làm từ da trâu.
Khương Thấm đứng xé mở tại chỗ, nhìn thấy một góc lá thư. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý rồi nhưng vẫn rất sốc. Hóa ra anh thật sự là người viết thư tình cho cô.
Phần còn lại của bức thư tình nằm trong phong thư này. Khương Thấm bình ổn lại mấy giây, cầm lên nhà mới lấy hết bức thư ra.
Phần còn lại của bức thư tình chỉ có một câu:
【Hy vọng ước mơ của em sẽ trở thành sự thật, hạnh phúc vui vẻ.
- Mạc Liêm.】
Khương Thấm ghép một nửa sau này với nửa trước đó gấp lại bỏ vào trong phong thư. Có lẽ anh đã xem tiết mục đó, cô nói nhiều năm như vậy vẫn chưa thể phá án, đó là tâm tư của cô.
Năm đó anh xé phần còn lại của bức thư giữ lại hẳn là vì anh cũng biết giữa bọn họ không có khả năng.
Bởi vì cô chán ghét anh.
Cũng bởi vì cô là bạn thân của Mạc Dư Thâm, cô không thể để Mạc Dư Thâm khó xử.
Khương Thấm rót nửa ly rượu đỏ, không bật đèn, người ngả vào lan can.
Gió xuân đầu mùa, ấm áp nhu hòa gợi lên những năm tháng tuổi trẻ và những bí mật xưa cũ giấu ở đáy lòng.
Người đại diện gửi tin nhắn đến: 【Cuối tuần này