Sổ Ước Luân Hồi

Chương 246: Đặc Thù Tu Luyện. Vật Thề (3).

“Nguyệt Dạ. Em muốn mình mạnh lên tới vậy sao? Em muốn mình luôn là nhất trong mọi người như vậy sao? Em không sợ đau à? Em thật khờ” Nhiễm Nam dường như cảm động sắp khóc. Tuy ở cạnh với nàng không nhiều nhưng sự ngây thơ của cô, sự chấp nhận làm người thứ ba dù là trong tính cách nàng rất thích tranh giành, không thích chia sẽ với người khác Nhiễm Nam rất rõ ràng. Nhìn Dạ đau đớn trước mặt, Nhiễm Nam nghĩ ngay đến sự cố chấp của cô. Trong nhóm hiện tại, ngoại trừ Niệm thì nàng là yếu nhất. Tính tình tranh đấu hẳn là đã làm Dạ muốn mình mau chóng mạnh lên bất chấp khổ cực.

“Hà hà hà… Đau thật. Dù em không thích anh xem Ni là người quan trọng nhất trong lòng anh, dù em không thích Ni là vợ cả chính thống trong suy nghĩ của anh. Nhưng mà bây giờ mọi người cùng nhau thành lập biệt đội siêu anh hùng là vì tìm kiếm cô ấy. Thậm chí sau này còn phải lộ ra Tà chính là Nhiễm Nam anh để dụ dỗ tên Chân Tâm đó xuất hiện khiến anh sẽ gặp nhiều nguy cơ hơn nữa. Em không mạnh lên làm sao giúp được anh chứ. Anh có biết vừa rồi bọn em không giúp gì được, nhìn anh bị những viên bi sắt đánh gần 10 ngàn lần, tàn tạ te tua, em sót lắm không?” Nguyệt Dạ nhăn nhó ngồi trên mặt đất, hai tay cô run rẩy dữ dội. Đôi bàn tay cầm một lá bài hơi thay đổi hình dáng, rất sắt bén, cứa từng nhát lên đùi mình. Vết cắt đã sâu từ mặt trên đùi đến chỉ còn nữa phần thịt bên dưới. Tủy xương trắng nhởn lộ ra trong vết thương. Máu chảy lênh láng.

“Đau thì cứ hét thoải mái. Không cần kìm nén a.” Nhiễm Nam biết. Tự tàn để tăng nhanh tu vi mệnh lực là một cách làm tắt tàn khốc. Nếu dùng thuốc để giảm đau đớn thì hiệu quả của tự tàn sẽ giảm rất nhiều. Cho nên mới phải chấp nhận đau đớn kinh khủng. Nếu thoải mái thể hiện đau đớn thì cơn đau có thể giảm bớt phần nào. Đau như vậy mà Dạ lại cắn răn chịu không la hét, Nhiễm Nam không ngờ rằng cô nàng này lại có ý chí cứng cỏi như vậy.

Nhiễm Nam đến cạnh Dạ, tay vuốt ve mái tốc cô, tay vươn ra định ngăn cản cô nàng tiếp tục cưa chân mình. Nhìn hơn chục ngón chân con gái trắng ngần gồm cả trái lẫn phải nằm đầy đất. Lòng hắn có chút nhói đau. Không hiểu Meow Meow đã dạy dỗ các nàng thế nào mà vì Ni, Dạ lại chấp nhận hy sinh như vậy? Hay đúng hơn nàng chấp nhận đau khổ này là vì thành toàn cho Nhiễm Nam mới đúng. Điều này cậu ta vừa nhìn đã hiểu, lòng rung động không thôi.

Nhìn thân thể Dạ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cực kỳ xinh đẹp trước mắt. Nhìn cô tự cưa chân mình. Tự tàn hại cơ thể mình để rồi đổi lấy khi hồi phục, mệnh lực có cơ hội tăng tiến. Nhìn thân thể mảnh mai của nàng run lên theo từng nhát cứa. Nhiễm Nam xúc động, quỳ sau lưng nàng, người nhào lên ôm chặt lấy cô.

“Anh đừng cản em. Em nghe chị Meow Meow nói. Hồi trước Ni còn mạnh mẽ hơn em nữa kìa. Tự tàn chính mình không biết bao nhiêu năm tháng trong này chỉ vì muốn có đủ sức mạnh đi cứu anh, giúp anh. Em không chịu thua chị ấy đâu. Đây chỉ mới là chặt mấy cái chân, đã đáng là gì so với Ni đâu chứ” Cảm nhận ấm áp từ sau lưng truyền đến, cảm nhận đôi tay Nhiễm Nam ôm chặt ngực mình vào lòng. Dạ ngồi dưới đất, cắn răng nhịn đau. Cô vừa nói, vừa hất tay định cản lại của Nhiễm Nam ra, tiếp tục dùng là bài cưa đứt rời cái chân đang cắt dỡ. Cơn đau thông qua thần kinh truyền về não bộ khiến nàng rên rĩ qua kẻ răng.

“Em cũng mệnh tu giống anh. Anh không sợ đau đớn. Ni không sợ đau đớn. Em nhất định cũng có thể như hai người. Đau đớn không là gì với em hết.”

“Nhưng cách tự tàn này rất khó tăng nhanh, không bằng chiến đấu sống chết bên ngoài. Chiến đấu có kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới khiến cơ thể sản sinh lực lượng, kích cho mệnh lực mau chóng tăng mạnh, nhảy cấp. Tự tàn vừa hành hạ bản thân, vừa lại tăng cấp từ từ. Em muốn mạnh lên, phải mất rất nhiều thời gian. Em chịu nổi sao? đau đớn kéo dài gần như vô tận không ngừng đó” Nhiễm Nam khổ sở nói. Dạ càng quyết tâm như vậy, cậu càng đau lòng, càng khó chịu với sự vô dụng của mình. Vì mình không đủ mạnh mẽ mà các nàng mới phải cố gắng như vậy.

“Hà hà… ” Dạ đau đớn hít hà. Từ phần còn lại của cái chân bị chặt. Mệnh lực của nàng mau chóng xuất hiện bao lấy, chữa trị cho nó. Tu vi cô còn thấp, tốc độ tái sinh lại cái chân rất là chậm. Không mất vài ngày tới một tháng là đừng hòng. Trở tay, lá bài thần khí tiếp đặt lên bẹn bên chân còn lại chính mình, nhấn mạnh, bắt đầu cắt bỏ phần chân này. Máu đỏ xịt ra, bắn cả vào mặt Dạ. Gân xanh bên trong đứt lìa. “Không có cách nào a. Một năm cũng được, mười năm cũng được, sẽ có lúc em đủ mạnh mẽ để cùng mọi người chiến đấu mà không phải chỉ là con “buff” trong nhóm. Em có thể thua Ni về mặt tình cảm của anh nhưng em sẽ không thua cô ấy về mặt có ích đối với anh đâu. Hi hi. Ai biểu anh hồi xưa trộm vào nhà em, da^ʍ ô em chi. Anh phải chịu trách nhiệm với em. Em cũng thế, phải chịu trách nhiệm với anh. Là nghiệt duyên mà em và anh cùng nợ nhau. Là con nhà gia giáo phải làm”

“Ặc… Cái lý luận sai trái này là cha mẹ dạy em hả?”

“Ừ. Cha em nói. Gặp nhau là có duyên, quan hệ với nhau là có nợ. Do duyên nợ mà cha mẹ em mới đến với nhau. Hồi đó cha và mẹ đi chơi với bạn xấu, bị bỏ thuốc rồi hai người quan hệ xá© ŧᏂịŧ với nhau bị chúng quay lại đe dọa đòi tiền. Anh với em cũng giống họ lắm nha. Ngày đó chúng ta quan hệ xá© ŧᏂịŧ đã định hai ta có duyên nợ này rồi. Nếu không, em không còn trinh trắng, sau này ai còn thèm em nữa. Đã đi theo anh, vậy em cũng phải hết lòng với người đàn ông của mình mới phải đạo nữ công gia chánh.” Dạ kiên cường nói. Cơn đau từ dưới người truyền lên khiến mặt nàng dúm dó.

“Nữ công gia chánh thì liên quan gì chứ? Anh không cản được em. Nhưng mà đừng cố quá. Vị trí của em là hỗ trợ chứ không phải chiến đấu trực diện. Không cần em phải quá mạnh đâu.”

“Hứ. Anh nói gì thế. Hỗ trợ của em, theo tu vi tăng cao thì cũng mạnh hơn. Anh đừng có dụ em. Anh sợ có ngày em mạnh hơn Ni, chèn ép cô ấy hả?”

“Thôi, em lỳ quá. Anh không cãi lại em.”

“Buông em ra đi. Anh đi thăm người khác đi. Có anh ở đây em không tập trung tự tàn được. Còn phải vừa tự tàn vừa cố gắng tĩnh tâm vận chuyển mệnh lực đi vòng chu thiên nữa. Anh phá rối em quá hà” Dạ ngước đầu lên, nhìn mặt Nhiễm Nam. Khuôn mặt nàng tái nhợt nhưng đầy sự cố chấp.

“Được rồi. Anh ở lại dây một chút. Nhìn em chút nữa thôi” Nhiễm Nam thả Dạ ra không ôm nữa. Cậu ta đi đến một tảng đá gần đó, từ sau lưng nhìn nàng. Ánh mắt có yêu thương lớn dần.

Dạ như cảm nhận được nó. Tinh thần phấn chấn. Tiếp tục cắt chân mình. Muốn thông qua sự khôi phục mà nâng cao tu vi. Đó là đặc điểm của mệnh tu giả. Tu từ sức khôi phục của sinh mệnh.

Nếu nói linh tu cần cả tu vi và cảm ngộ đi kèm thì mệnh tu lấy tu vi làm chính, cảm ngộ làm phụ. Cảm ngộ có thể giúp thủ đoạn chiến đấu đa dạng hơn nhưng nó không trực tiếp tăng lên chiến lực. Cũng là cảm nhận năng lượng tự nhiên trong đơn vị không gian nhưng mệnh tu không mượn lực nó để chiến đấu. Mà là chuyển đổi mệnh lực có thêm thuộc tính áp vào mệnh lực của bản thân. Theo Nhiễm Nam thấy, mệnh tu chính thống là cân bằng và mạnh mẽ nhất. Nếu thêm vào cảm ngộ khiến mệnh lực biến dị sẽ không còn cân bằng nữa, được cái này mất cái kia. Giống như Ni vậy. Mệnh lực của nàng ấy biến dị thành nhiệt lực băng hỏa. Tuy sát thương tăng rất mạnh nhưng khi vận dụng để chiến đấu thì phòng ngự thụt lui thảm thương. Nếu một chiêu không hạ được địch là tới lượt mình “lên bản đếm số”.

Mùi hương trên người Nhiễm Nam biến mất. Dạ tò mò ngoái đầu nhìn lại. Không thấy cậu ta đâu. Không biết đã đi tự bao giờ. Ở nơi đó chỉ còn một khối rubic kỳ lạ mà thôi. Cô nàng mỉm cười hạnh phúc. Trước mắt cô, Bên trong khối rubic bán trong suốt có hình ảnh video được chiếu lại ở định dạng VR 720 độ. Giống như là game thực tế ảo vậy, có thể nhìn thấy mọi góc nhìn. Trong video vang lên tiếng mọi người, chiếu lên hình ảnh lúc Nhiễm Nam cầm tay Dạ cùng nhau cắt bánh sinh nhật.

Đó là một khối rubic trò chơi. Khi sắp xếp đúng sẽ trình chiếu hoạt cảnh 3D mà người sỡ hữu thu vào.

“Nhiễm Nam. Cảm ơn anh. Món quà này, Rubic tình yêu, em sẽ giữ mãi bên mình” Nhìn thấy Khối rubic đã được sắp xếp thành dạng hoàn hảo. Nàng biết Nhiễm Nam đã ngồi đó, chăm chú, âu yếm xoay nó để nó phát ra phần thưởng là đoạn video đó. Đoạn video lặp đi lặp lại vô số lần như lời hứa, trái tim cậu ta sẽ vĩnh cửu có nàng.

---[1]---

Nhiễm Nam đi tới hành tinh của Niệm ở khu vực trung tâm Thời Không Giới nhưng không có ai ở đó. Đoán liền biết là Niệm đã về khu tinh không mà Nhiễm Nam đã phân chia ra cho tộc nhân Bất Nhân Hình. Ở đó có Demon Monkey khiến Nhiễm Nam e ngại không muốn đến. Cậu ta đành ra khỏi Thời Không Giới, đến đảo Ẩn Viện tìm Hoa. Cô nàng tiểu thư này đã chạy về nhà, bảo là muốn tìm một vài thứ trang bị công nghệ để sử dụng, tăng chiến lực của mình cho những trận đánh sắp tới.

Nhiễm Nam trên đường bay đến nghĩ tới sự tinh nghịch của Hoa thì bất giác cười cười. Nhân tiện lần này cậu cũng muốn gặp lão Quách Phong nói chút việc mà ngày trước Tà Nam và lão đã bàn bạc khi đi thực hiện hứa hẹn, trao cho lão công pháp quần tu dành cho quân đội, ngay sau trận chiến ở đảo hoang Nhật Bản.

Đó là lần đầu tiên, Tà Nam đại diện Nhiễm Nam nói chuyện ngang hàng với lão, thậm chí lão còn e dè mình nữa. Chắc là ấn tượng mạnh mẽ khi đánh nhau với tên ngoài hành tinh do Chân Tâm kéo tới đã làm lão thấy sợ mình. Nghĩ lại thì tới bây giờ vẫn chưa rõ được mối liên quan giữa Chân Tâm và tên ngoài hành tinh đó, có liên quan gì đến thế lực mà từ khi còn học trung học đã đuổi gϊếŧ mình mấy lần không nhỉ?

Nhìn đảo Ẩn Viện xa xa. Nhiễm Nam cảm khái vô cùng. Đây là lần thứ ba tư trở lại đây rồi a. Lần đầu là bị bắt tới, lần hai là mình tới dụ dỗ cháu chắt của lão là Hoa, lần thứ ba là Tà Nam đến. Lần này là đích thân mình. Thật là có duyên với Quách Gia nha.

Nhiễm Nam vừa đáp xuống đảo, cổng vào khu nghiên cứu tự động mở ra. Giống như nhà mình, Nhiễm Nam thông dòn đi vào sâu bên trong. Trên đường đi không ít nam nhân sáng mắt lên nhìn vẻ đẹp do dị năng Mẫu Hoàng biến đổi lên người Nhiễm Nam mà si mê. Cảnh giác lạnh lùng tỏa ra mới khiến đám nam nhân này e ngại không dám tiếng lên xin số điện thoại.

Trong phòng làm việc tư nhân. Quách Phong nhăn nhó nhìn Nhiễm Nam bước vào.

“Tà hay là Nhiễm Nam. Ta gọi cậu với cái tên nào đây? Có biết từ lúc thay cậu, phối hợp với Lục Hồng Huấn, tung ra tin tức thành lập học viện tu tiên công khai. Quách Gia phải chịu áp lực lớn thế nào không? Ta đang sợ khi học viện chính thức thành lập, Quách Gia sẽ phải đối đầu với cả tu tiên giới đây. Sai lầm một chút là sẽ bị xóa sổ ngay. Chưa kể việc này cũng đẩy Quách Gia đối lập với toàn bộ các thế lực ở Out Planet đó”

“Há. Out Planet chừng nào chính thức mở ra? Tới lúc đó tôi cũng phải tham gia cho biết. Có trong tay công pháp quần tu, dù là thời gian gấp gáp nhưng cũng mang tới lợi thế cực lớn. Quách Gia sợ cái gì chứ.”

“Hừ. Cậu cũng tham gia. Phe Ngũ Đại Quốc Vệ à?”

“Đúng mà cũng không đúng. Nếu bọn họ không có tổn hại tôi thì thôi, giúp họ một chút cũng không có gì. Nhưng nếu dám có ý hại người, tôi sẽ cho họ biết Nhiễm Nam này là con nhím xù lông. Nhất là trưởng bối của năm tên củ hành kia. Hừ hừ” Nhiễm Nam hừ hừ trong lỗ mũi, biểu tình đanh đá. Cậu chàng nói “Thế nào. Công pháp tôi đưa ông tốt chứ. Nó là công pháp cực kỳ thần kỳ đó. Có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong các loại công pháp mà tôi biết rồi. Số người cùng tu càng nhiều thì tốc độ thăng cấp càng nhanh. Thậm chí về mặt cảm ngộ, chỉ cần một người cảm ngộ thì tất cả những người khác đều có thể cảm nhận được cảm ngộ đó, bổ sung thiếu sót của mình”

“Nhưng điểm yếu của nó cũng quá rõ ràng đi. Không thể thi triển đơn độc mà phải phối hợp trận pháp với nhau mới thi triển ra được. Số rần ra tay cũng bị giới hạn. Khi ra tay lại tổn hại sức sống cơ thể người tu luyện nữa.” lão Quách Phong nhìn xăm xoi Nhiễm Nam, ánh mắt nghi ngờ nhìn nhìn.

Nhiễm Nam thấy ánh mắt đó thì chột dạ. Không hiểu sao lại có cảm giác như đã làm lỗi với nhạc phụ vậy. Nhưng ông ta vai vế còn cao hơn nhạc phụ a, phải gọi là tổ phụ. Mà tính ra, con gái người ta mình đã “ăn” thịt rồi mà nhạc phụ thì chưa gặp mặt nói chuyện lại lần nào kể từ cái ngày giải cứu Meow Meow và trốn khỏi đảo năm đó a. Cậu chàng ho khan một cái. “Được cái này mất cái kia thôi. Chuyện học viện tu tiên tôi không tham gia vào. Có gì ông lôi Lục Hồng Huấn ra mà nói chuyện. Tôi đến tìm Quách Tiểu Thư. Với lại ông có tài liệu gì về Out Planet thì cho tôi một phần đi”

“Nhiễm Nam.”

“Hả? Sao?”

“Cậu không thể nói chuyện tôn kính với ta hơn một chút à? NHIỄM NAM” lão Quách Phong bất chợt hét. Uy áp Trúc Cơ trên người lão tràn ra, khuếch tán tràn ngập căn phòng khiến mọi thứ như run lên.

“Hả? Ờ…”

Không đợi Nhiễm Nam nói gì, lão tổ phụ tiếp tục quát lên “CÓ PHẢI CẬU ĐÃ Làʍ t̠ìиɦ VỚI CHẮT CƯNG, HOA CỦA TA RỒI HAY KHÔNG? CÓ HAY KHÔNG?”

“A… Quách lão. Tôi đau bụng quá. Nhà vệ sinh ở hướng kia phải không? Đi xong tôi về trả lời ông. Đi trước” Nhiễm Nam co giò biến mất như một làn gió làm giấy tờ trong phòng bay loạn xạ.

Có mấy tờ giấy bay lên dính trên mặt Quách Phong. Lão âm trầm dùng tay gạt nó sang một bên. Ánh mắt lấp lóe tia sáng lạnh.

“Hừ. Ha ha ha ha… Nhiễm Nam. Với tính cách trước đây của cậu. Thậm chí là tính cách biến đổi lúc trước ở trận chiến ở Nhật Bản ta cảm thấy cậu không phải là người thâm trầm mưu mô, sẽ không có ý gì với Quách Gia nhưng mà cái tên Lục Hồng Huấn âm hiểm kia thì chắc chắn là muốn thông qua cậu nắm lấy Quách Gia a. Nhưng nói lại, nếu Quách Gia ta có cậu trong tay thì sẽ là chìa khóa để trở thành gia tộc độc tôn tu tiên giới. Có cậu thì chẳng gia tộc nào đấu lại Quách Gia ta nữa. Muốn lợi dụng cậu nắm giữ Quách Gia. Nào không phải là Quách Gia nắm giữ cậu? Để xem là ai nắm giữ ai? Hừ. Để xem chừng nào cậu mới gặp cha vợ, đề nghị cưới hỏi. Nữ cưới nữ, xem làm sao cậu mở miệng được. Hừ hừ”

“Hừ”. “Nô ɭệ, nhớ ta hả. Mới cách nhau có chút mà đã nhớ tới mức phải đến tìm ta rồi”

Nhiễm Nam vừa bước vào căn tin tìm Hoa thì cô nàng tinh mắt đã thấy Nhiễm Nam trước. Ở đây có người ngoài, cô nàng liền giở giọng bề trên, chẳng cần biết chồng vợ gì nữa hết. Tay vẫy vẫy, giọng lớn tiếng gọi.

Mặt Nhiễm Nam từ hồng hào chuyển sang đen sậm. Bước chân chạy nhanh tới chỗ nàng ta trước khi nàng ta nói thêm câu gì nữa.

“Hoa. Coi chừng anh trừng trị em bằng gia pháp” Nhiễm Nam truyền âm linh hồn.

“Hi hi, gia pháp gì? Roi thịt của anh còn đâu mà đòi trừng trị người ta. Không thèm sợ”

“Em bị Meow Meow tiêm nhiễm nặng rồi a. Còn đâu một Hoa trong sáng dễ thương lúc xưa nữa. Nói cho em hay, không có roi thịt nhưng anh còn có hai ngón thần công. Móc cho em sống dỡ chết dỡ”

“Hi hi. Lần đó anh và em bị chị Meow Meow bỏ thuốc rồi sau đó đến với nhau, thậm chí em còn bị chị Meow Meow đút cả bàn tay vào còn không sao. Em sợ hai ngón của anh quá đi. Thôi mà. Anh nhớ em đi tìm em mà giờ dọa dẫm em vậy hả?”

Nhiễm Nam vội cầm lấy menu căn teen, gọi vài món ăn vặt để lảng tránh đề tài. Cậu ta sợ quá rồi, chỉ một thời gian ngắn mà Meow Meow đã dạy một Hoa trong sáng trở thành ăn nói da^ʍ dật như vậy rồi. Vội nhìn Hoa, cất tiếng hỏi thăm trước khi nàng ta tiếp tục cái đề tài phòng the “Em về đây định lấy trang thiết bị chiến đấu gì đó. Thế nào rồi?”

“Chán lắm anh ơi” Quách Tiểu Thư dài môi ra. “Lâu ngày không về, tưởng bọn họ nghiên cứu ra được thứ gì mới mẻ. Ai dè cũng như cũ hà. Chiến đao hợp kim thì với cấp độ cở em, búng cái là gãy. Áo giáp động lực khi dùng lại phải bấm nút từa lưa, thà cái thây không còn khỏe hơn, đợi bấm nút chắc em bị kẻ địch đánh nhừ tử rồi, chưa kể còn dễ bị đánh hỏng hệ thống điện nữa, khỏi dùng cũng được… Nói chung là không nghiên cứu được cái gì thực dụng cho dị nhân cao cấp hết. Muốn có đồ tốt chắc em phải chạy tới X-Gen, vào đó ăn trộm mới được a”

“Vậy à. Mà anh thấy còng điện từ trường rất bá đạo với giới dị nhân mà, kể cả tu giả như anh cũng bị nó khóa năng lượng tạm thời nữa là. Sao Quách Gia không nghiên cứu chế ra vũ khí điện từ trường và giáp điện từ trường” Nhiễm Nam nhìn cô nàng dài giọng trề môi thì có chút buồn cười. Hai cô nàng xinh đẹp điều cười khiến người xung quanh như thấy hoa nở mùa xuân. Ai nấy cũng ghé mắt nhìn tới một cái. Khi nhận ra Quách Đại Quậy ở đó thì vội dời tầm mắt đi.

“Nói như dễ ăn của ngoại lắm vậy. Nếu làm được thì học viện X-Gen đã chế tạo hàng loạt bán ra ngoài rồi. Quách Gia nhất định cũng sẽ mua một mớ. Công nghệ điện từ trường cần pin năng lượng nano kết hợp với công nghệ năng lượng phản hạt nhân. Hai loại công nghệ điều mới ở bước đầu được nghiên cứu mà thôi. Chưa có ổn định, làm mấy thứ nhỏ nhỏ như còng tay, còng chân, còng cổ thì còn được. Áp dụng lên mấy thứ như vũ khí, trang bị hay súng ống thì khó lắm. À, làm mấy con dao găm nhỏ nhỏ cũng được nhưng mà vật liệu hợp kim bền dẽo nhất trái đất cũng không chịu nổi lực va chạm cao cấp của dị nhân a. Tuy điện từ trường có thể triệt tiêu lực dị nhân nhưng cũng cần có vài mili giây mới phát huy tác dụng. Va chạm khi chiến đấu lại rất nhanh, gần như tới phạm vi của điện từ trường thì không cần tới một mili giây đã đánh trúng trang bị rồi. Nó sẽ bị đánh vỡ trước khi điện từ trường kịp phát huy. Cho nên làm còng bắt giữ thì được, làm vũ khí, trang bị chiến đấu thì ăn đòn một cái là vỡ hư rồi còn gì.”

“Vậy thôi. Vậy thì kiếm mấy cái hỗ trợ chúng ta như kính hồng ngoại các kiểu đi. Trong Ẩn Viện chắc có hàng xịn a.” Nhiễm Nam truyền âm. Hai người ngồi đó nhìn nhau, vừa ăn vừa cười. Nói chuyện mà không mở miệng làm ai nấy đi ngang qua cũng tò mò. Có phải là một cặp bách hợp không vậy? Nhìn nhau âu yếm như vậy? Ối làng nước ơi, Quách Tiểu Thư - Quách Đại Quậy của Quách Gia là… !

Nhiễm Nam nói tiếp “Tiếc là hiện tại anh chưa giúp em chuyển từ dị nhân sang tu giả được. Mấy cái bảo bối của anh em không tự sử dụng được. A, đúng rồi. Có thứ này chắc là thích hợp với em lắm. Sẽ khiến em thể hiện khả năng của mình thật mạnh mẽ”

“Cái gì? Mau đưa em. Mau đưa đây cho bản tiểu thư, tên nô ɭệ kia” Quách Thị Hoa đứng phắt dậy, kéo lê cái ghế dưới mông mình sang bên cạnh Nhiễm Nam rồi ngồi xuống. Cô nàng nhìn ai cũng có đồ Nhiễm Nam tặng cho nên cũng ghen tị lắm. Cuối cùng thì mình cũng có.

Nhiễm Nam từ Bao Tay Trử Vật lấy ra một vật có màu sắc như là kim loại nhưng nó lóng lánh như pha lê vậy, nhìn vào có cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ. Tuy bị ánh đèn chiếu xạ vào, nó cũng lấp lánh phản xạ lại nhưng không hề chói mắt. Dường như ánh sáng chiết xạ ra đã bị thay đổi kỳ lạ nào đó làm cho nó dịu đi rất nhiều.

Vật này hình tròn, trơn láng, hai bên có hai cánh tay que màu đen mun không biết làm bằng chất liệu gì. Từ người nó có sóng gợn vô hình lăng tăng giúp nó bay lơ lững. Có một cái màn hình ở giữa. Trên màn hình nền xanh lơ là ba dấu hiệu “^”, “^” và “_” xếp theo chủ ý thành một cái mặt cười.

“Dễ thương quá. Nó là cái gì?” Quách Tiểu Thư cười tít mắt, hai tay thò ra kéo vật đó vào lòng. Xoay qua xoay lại xăm xoi.

“Chóng mặt… Chóng mẹt… Cứu… Kíu” Vật đó vang lên tiếng như bị bóp méo, nhe lanh canh va chạm, giống giọng robot vậy. Ba cái ký hiệu trên màn hình của nó thay đổi liên tục thành “- 0 -”, “>0