Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 85: Chương cuối (Thượng)

Thân thể của Lương Lương đang từ từ khôi phục, mấy ngày nay ta đều hầu ở bên người nàng chăm sóc, mắt thấy tình trạng của nàng càng ngày càng tốt, thấy đấy, mới vừa uống thuốc xong, thì không chịu được muốn so bì khoa tay múa chân với ta một hồi.

Ta thì tùy tiện chơi với nàng chút, cuối cùng vẫn là lấy ta bị treo lên đánh mà kết thúc.

"Tiểu Khê, gần đây ngươi có phải là lười biếng hay không!"

"Nào có! Rõ ràng là ngươi quá lợi hại rồi!"

Lương Lương bĩu môi, một mặt không tin, đưa tay kéo ta lên.

"Khà khà." Ta vỗ vỗ bụi bậm trên người, cười ngây ngô.

"Trước đây hành quân đánh trận, luôn muốn có thể yên ổn, sống tháng ngày bình thản chút, nhưng bây giờ.. Lại có chút hoài niệm cuộc sống chinh chiến giục ngựa khi đó, khoái ý ân cừu."

Ta cười cười, tỏ ra là đã hiểu, gần đây cả ngày ở tại trong cung nuôi béo, ta cũng cảm thấy rất nhàm chán.

"Đúng rồi, mấy ngày nay làm sao không nhìn thấy mấy người các nàng?"

"Phốc.." Lương Lương vừa nhắc tới mấy đám nhóc khác, ta liền muốn cười!

"Làm sao vậy?" Lương Lương chớp chớp mắt, một mặt không rõ.

Ta nhanh chóng lôi kéo nàng ngồi xuống, "Mấy ngày nay ngươi dưỡng thương, ta cũng quên nói cho ngươi biết."

"Trước đó vài ngày Ngu quốc không phải phái sứ đoàn để cầu thân sao, a nương không muốn phật ý mặt của Ngu vương, liền đồng ý."

"Ngươi có thể đoán xem, nàng đem ai giao cho Ngu vương?"

"Ngươi cũng đừng thừa nước đυ.c thả câu, nói mau a."

Ha ha, ta đập bàn cười điên cuồng một hồi, đem mặt vỗ lên, làm mặt tròn lớn cho Lương Lương xem.

Lương Lương ngẩn người, nhướng mày, "Tiểu Mãnh?"

"Ha ha ha ha! Nếu không phải vì chăm sóc ngươi ta cũng đi đưa tiểu Mãnh, ta thật muốn nhìn thử, khi Ngu vương nhìn thấy tiểu mập mạp này, nên là vẻ mặt gì ha ha ha ha!"

"Này ngươi nói, Mục Khuynh Tuyết và Lạc Tử Y, Ngu vương sẽ đem ai gả cho tiểu mập mạp? Ha ha ha ha!"

M*á n*ó cười đến ta đều không đứng lên nổi rồi.

Lương Lương một mặt vẻ mặt khó xử, "Ạch.. Mẫu thân cũng thiệt là, làm sao có thể trêu người ta như vậy."

Ôi chờ chút!

"Không phải, nghe ngươi ý này, ngươi còn muốn đi hòa thân hay sao?"

"Ạch không không không.." Lương Lương nhanh chóng lắc lắc đầu.

Ừm, lúc này mới ngoan nè!

"Không phải.. Không phải còn ngươi nữa sao.." Con mắt Lương Lương bốn phía liếc nhìn.

Cái gì?

"Ta?" Như vậy ta một mặt đứng hình, "Ngươi muốn cho ta đi hòa thân hả?"

Lương Lương bĩu môi, "Khi ở Ngu quốc, ngươi không phải cùng Mục Khuynh Tuyết kia kết bạn thật vui sao.." Chu mỏ nói một câu.

Ta..

Ta suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc!

Ta cẩn thận liếc nhìn dáng dấp của Lương Lương, quệt mồm nghiêng đầu, con mắt thỉnh thoảng nhìn ta, thấy ta nhìn nàng, liền lại dời mắt đi, chậc.. Chuyện này làm sao nhìn đều giống như.. Ngạo kiều a!

"Này này," Ta đưa tay chọt chọt nàng, "Ngươi chắc sẽ không phải.. Ghen chứ?" Cười xấu xa đem đầu nhích qua.

"Phi." Lương Lương phun ta nước bọt, nàng còn đỏ mặt!

Ôi, ta đây liền muốn làm vài việc gì đó mà!

Ta chống cánh tay nửa nằm nhoài trên bàn, một tay bóp lấy cằm của nàng.

"Tên gia hỏa ngươi đây, lại đối với ta vừa hôn vừa sờ vừa câu dẫn, hiện tại ăn sạch rồi, thì muốn trở mặt quỵt nợ?"

"Ta.. Ta lúc nào.."

"Xuỵt.. Đừng nói chuyện.." Ta đưa tay đặt lên môi nàng.

"Đi cảm thụ."

Lương Lương ngẩn người, "Cảm thụ cái gì?"

"Đầu lưỡi."

"Ngươi.. Phi!" Lương Lương tức giận, đẩy ra tay của ta, đè ta ở trên bàn.

"Ha ha ha ha!" Lương Lương khuôn mặt nhỏ này đỏ như để người nấu rồi, vô cùng đáng yêu!

Đại khái là cảm thấy ta đang nhìn chằm chằm nàng, cái tên này lại một mặt mất tự nhiên, đứng lên.

"Ơ Lương Lương, nếu không chúng ta ra ngoài chơi đi, ngắm nhìn sông núi."

"Ra ngoài chơi?" Lương Lương hơi động lòng chút, "Nhưng mà mẫu thân sẽ để chúng ta đi ra ngoài sao?"

Cũng phải, từ khi làm điện hạ ch*ó m*á cái gì này, quy tắc có thể so với trước đây càng nhiều càng rườm rà rồi.

"Ta đi tìm nàng nói một chút thì được rồi." Vỗ ngực một cái, cam đoan, cho ta tự tin nha?

* * *

Hùng hục chạy đi tẩm điện của An Lạc Thành, mới vừa vào sân đã bị hầu gái cản lại, bảo là phải thông báo, em gái a, ta còn cần thông báo?

Đợi một hồi, lúc này mới để ta vào.

"A nương!" Vừa vào điện, nhìn thấy An Lạc Thành đang ngồi ở trên long ỷ xem tấu chương, ta cao giọng thét lên nhào qua.

An Lạc Thành ngẩng đầu liếc ta một chút, "Không quy tắc." Lời tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt vẻ tươi cười không tự giác hiện ra.

"Khà khà, ta khi nào từng có quy tắc." Ta cười cọ qua.

"A nương!" Di chuyển đến bên cạnh người cô nắm vai đấm lưng cho cô.

An Lạc Thành khẽ thở dài, đem tấu chương thả xuống, "Nói đi, lại có chuyện gì."

"Ai ya, nhìn ngài nói lời này, không có chuyện còn không thể tới thăm ngài?"

"Nga."

"Vậy nếu ngươi đã không có chuyện gì, ta ngược lại thật ra có việc muốn nói với ngươi."

"Hở? Chuyện gì?"

An Lạc Thành đem ta kéo đến bên người, để ta ngồi xuống, mẹ của ta, đây chính là long ỷ a!

Lần này ta có thể cảm nhận được cái gì gọi là như đứng đống lửa rồi! Ta ngồi đều cảm thấy cộm cộm cái mông!

"Những ngày tháng nam chinh bắc chiến này, cũng không có thời gian xuất ngoại du ngoạn, chưa từng lãnh hội qua sơn tủy tốt đẹp."

Ơ? Lời nói này, chính hợp ý ta a!

"Đúng đúng đúng, chưa từng lãnh hội qua non nước tốt đẹp!" Ta đây gật đầu như gà con mổ thóc.

An Lạc Thành liếc nhìn ta một chút, "Ngươi cũng là cảm thấy như vậy?"

"Đúng vậy a đúng vậy a, thật vất vả là yên ổn rồi, dù sao cũng nên khao thưởng bản thân chút a."

"Uhm." An Lạc Thành gật gù, ý cười càng sâu rồi.

"Vậy tốt, khoảng thời gian này ta không có ở đây, sự vụ lớn nhỏ trong cung thì giao cho ngươi." An Lạc Thành nói xong, đem tấu chương chồng như ngọn núi nhỏ đẩy lên trước mặt của ta.

"Cái gì?" Ta m*á nó.. Nghe không hiểu!

"Những năm này chưa từng cùng Quyết nhi cố gắng ở chung, hiếm thấy có cơ hội, ta muốn dẫn nàng đi ra ngoài du ngoạn một thời gian."

"Ta.." Cho nên ý của cô nói là cô muốn tự mình ra ngoài chơi, đem cục diện rối rắm này ném lại cho ta?

"Không không không không, chuyện này.. Ta đây đâu làm được!"

"Những thứ đồ này ngươi tùy ý duyệt một chút thì được, nói chung đừng đến phiền ta." Cái tên này một mặt không kiên nhẫn, ta..

"Ta.. Tùy ý.. Ta.. Ngươi chuyện này.." Ta lại không có lời gì có thể nói?

"Nhưng mà a.. A.. A nương a.."

"Hả? Ngươi không phải không có chuyện gì tìm ta sao? Ngươi có thể lui xuống rồi."

"A không phải không phải, có việc có việc a, ta cùng Lương Lương cũng muốn ra ngoài chơi a! Ngươi nói ngươi đi rồi, đem ta lưu lại đây, cái này.. Cái này.. Vật này ta cũng không biết duyệt, chữ ta đều không hoàn toàn biết, ngươi.. Nếu không để sư phụ làm?"

"Nàng cùng Mạc Cửu đã đi rồi."

"Cái gì?" Fu*ck! Bị hai tên này giành trước rồi hả?

"Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy, đi ra ngoài đi, chớ phiền ta." An Lạc Thành vung vung tay, giống như đuổi ruồi, ta..

"A nương tốt, ngươi buông tha ta đi!" Ta ngồi dưới đất ôm chân cô thì không đứng dậy rồi!

An Lạc Thành liếc liếc ta, thưởng ta một cước.

"Nếu ngươi lề mề nữa, ta liền đem Lương nhi cùng dẫn đi."

Cô tiếng nói mới nói xong, ta lập tức câm miệng không gào rồi.

Cô hơi chút cười đắc ý cười cười, "Ngươi cùng Lương nhi ra ngoài du ngoạn, và cùng ở lại trong cung, khác nhau ở chỗ nào?"

Ơ, đúng vậy a, không khác nhau a, An Đạc họ đều đi Ngu quốc rồi, Mạc Cửu Cổ Diễn cũng không ở, An Lạc Thành thì đem An Quyết dẫn đi, vậy không phải còn lại ta cùng Lương Lương trãi qua thế giới hai người sao!

Nghĩ như vậy..

Hắc!

Ta vui vẻ rồi.

A không đúng, chờ chút! An Lạc Thành làm sao sẽ nói ra lời nói như vậy?

Trong lòng ta cả kinh, cảm giác bị cô rình được bí mật gì, "A nương ngươi.. Nói lăng nhăng gì đấy.. Già.. Già không đứng đắn.."

An Lạc Thành kéo lấy lỗ tai của ta đem ta kéo dậy, "Đừng cho là ta không nhìn ra kế vặt này của ngươi, từ nhỏ thì Lương Lương này Lương Lương nọ."

"Hứ, vậy ta vẫn luôn là a nương này a nương nọ đó." Ta xoa lỗ tai nhỏ giọng thầm thì một câu.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ạch không.. Không có gì.." Ta gãi gãi đầu, nói thầm chính mình không đầu óc, An Lạc Thành không nói nữa, trong phòng bầu không khí lập tức cứng ngắt.

Nàng vùi đầu lật lên tấu chương, ta ở bên cạnh đứng một hồi, nhìn gò má của cô, không biết lúc nào, thái dương cô đều có tóc bạc rồi!

Ôi..

Khẽ thở dài, cầm lấy một quyển tấu chương, nhìn qua, cũng không làm sao xem hiểu.

Xẹ dịch đến bên người cô, "A nương dạy ta."

An Lạc Thành sửng sốt một chút, lập tức cười khẽ, gật gù, để ta ngồi ở bên cạnh cô, nhìn lướt qua tấu chương, cầm một nhánh bút chấm đỏ và đen đưa cho ta, một tay ôm hông của ta, một tay nắm tay của ta, ở nơi trống không của tấu chương, mỗi nét vạch mỗi đường viết một chữ "Duyệt".

"Được rồi." Nói qua, liền đem tấu chương kia ném qua một bên.

Ta..

"Thì thì.. Cứ như vậy?"

"Dù sao những thứ đồ này, khi vào triều các nàng vẫn sẽ nói lại lần nữa, tùy tiện liếc mắt nhìn, biết có việc này là được rồi."

Ta..

Phục.

* * *

Theo An Lạc Thành nhìn tấu chương một ngày, cái gì cũng không học được, liền học được viết chữ "Duyệt" này.

Buổi tối, cô lưu ta ở trong điện ăn cơm, ừ, qua đêm, khụ..

Trên giường, ta nằm ở bên trong, nghiêng người gối lên cánh tay của chính mình, nhìn An Lạc Thành nằm ngang.

"A nương, ngươi nói thường thường ta gây sự thêm phiền, lại không nghe lời ngươi, còn thích lười biếng thích tranh luận, ngươi đến cùng thích ta điểm nào hả?"

"Ai nói ta thích ngươi?" An Lạc Thành cả con mắt cũng không mở.

"Ta.. Đúng đúng đúng, đây không phải là thích, đó là yêu!" Một câu không biết xấu hổ, nhưng mà An Lạc Thành cũng không có phản ứng ta.

Được thôi, ngủ.

Nằm thẳng, nhìn chằm chằm đỉnh nhà phát ngốc, nhắm mắt lại vừa mới chuẩn bị ngủ.

An Lạc Thành bên cạnh hình như có động tĩnh, ta còn không đợi mở mắt, cái trán mát lạnh, đυ.ng tới cái vật gì mềm mại!

Nhanh chóng mở mắt nhìn lên, ánh mắt An Lạc Thành nhu hòa, một mặt dịu dàng nhìn ta.

Ai du hắc! Cô ngon rồi! Cô gan lớn rồi! Cô còn biết lén hôn!

Ta đây thì kích động rồi! Thì thì ngủ không được a!

Nhất thời cơn buồn ngủ gì cũng bay đến chín tầng mây rồi, trái tim của ta nhỏ ầm ầm nhảy lên a!

"A.. A nương, ta.. Không buồn ngủ a.."

"Huh?" An Lạc Thành một mặt nghi hoặc.

"Hắc.. Khà khà.."

Chuyện tắt đèn, làm sao có thể nói cho các ngươi nghe đây, ngươi nói đúng không nào?

Tóm lại, ngày hôm sau, ta là bị người khiêng về tẩm điện của mình, trên người xanh một khối tím một khối, còn thêm dấu tay từng mảng từng mảng dấu tay trong đỏ thấu tím.

Tròn tròn, A Ba lòng mệt, không muốn nói.