Chương 2
Tiếng trống trường vừa điểm hồi thứ 3, cô gái nhỏ bước khỏi cổng với bao nhiêu gánh nặng được trút bỏ. Ánh nắng ban mai cứ thế soi thẳng qua những tán cây, sân trường tấp nập áo dài thước tha. Đám người ôm nhau khóc lóc chụp hình đủ các kiểu. Ký tên lên áo, lưu số điện thoại nhau, riêng Nha Tú Kì thì không.
Nha Tú Kì chẳng có một người bạn thân nào trong trường cả, suốt 12 năm giảng đường, mong ước nhỏ nhoi của cô là có thể theo đuổi đam mê họa sĩ của mình. Ước mơ vẫn còn xa vời lắm, nhưng cầm trên tay cái bằng tốt nghiệp là tất cả ước mơ của cô liền một lần nữa hực cháy. Học viện mỹ thuật hoàng gia đang chờ cô, tương lai đang chờ cô, tạm biệt ngôi trường cuối cùng, cô cúi đầu chào và quay lại.
Không cần ký tên lên áo, không cần khóc lóc bù lu bù loa lên, chắc gì họp lớp đã nhớ nhau?! Xem kìa, vừa chụp hình bạn bè, ký tên lên áo mà vài người bước ra cổng trường đều thay áo và ném đi, như trút bỏ được gánh nặng giam cầm.
Ai cũng có ước mơ, ai cũng có niềm đam mê của mình, luyến tiếc quá khứ để làm gì? Quá khứ để chúng ta trưởng thành, chứ không phải quá khứ để chúng ta tiếc nuối.
Nha Tú Kì quay lưng bước đi, chợt, một dáng người thấp thoáng bên kia đường, đứng dựa vào chiếc xe mui trần màu đỏ lửa gây sự chú ý với mái tóc màu vàng ánh kim. Gương mặt pha chút tây âu xinh đẹp đến bức người.
Vừa thấy cô, Trịnh Bố Lam đã vẫy tay chào như hai người bạn thân, nét lạnh lùng băng lãnh trên gương mặt liền vụt tắt, để lại cụ cười tròn trên môi có thể đánh đổ gục bao người.
- Kì... Tôi đến đón em đây~
Nha Tú Kì thở dài, kéo túi xách cúi đầu đi mà chẳng nói gì. Tiếng xì xầm bàn tán xung quanh.
-Trời ơi... đó là Trịnh Bố Lam -chị đại đó mày. Bà đó hung dữ lắm. đừng có mà lơ bả như nhỏ kia nhen... bả gϊếŧ mày đó. Mẹ bả là mafia bên nước ngoài. Ông to bà lớn đó."
-Nhà giàu đúng là hóng hách ha...
Ánh mắt rắn liếc ngang khiến mấy tên nhiều chuyện cúi đầu lơ đi. chị nhanh chóng nhảy chân sáo chạy theo Nha Tú Kì. Đi phía sau từ từ chậm rãi, choàng tay sau đầu vô tư bước chậm theo Nha Tú Kì.
- Kì à... em chờ tôi đi với...
-.......
không gian im lặng của buổi chiều tà, ánh hoàng hôn rọi xuống vùng đất vàng. Tú Kì đưa người xoay về phía chị run thở dài.
-Cô Trịnh... sao cô... luôn đi theo tôi vậy... Tôi không có gây thù chuốc oán với cô, lại càng không thân với cô...
-thì... tôi thích em, thế thôi.
Gương mặt lạnh lùng nghiêng sang một bên, mái tóc vàng phất phơ trong ngọn gió chiều, nụ cười tuyệt đẹp hiện lên.
Mặt Nha Tú Kì đỏ gắt lên rồi lại cắm đầu đi thật nhanh về nhà. Chỉ đến khi nhỏ vào nhà thì cái con người hóng hách kia mới chịu quay người đi bộ ra khỏi con hẻm.
Lúc nào cũng vậy, hằng ngày Trịnh Bố Lam thường đi theo cô mỗi lúc cô tan trường, "vì dạo này hay xuất hiện ấu da^ʍ." Đó là lý do Trịnh Bố Lam nói với cô.
Cứ theo như thế tận ba mươi phút đồng hồ, từng có ý chở Nha Tú Kì về, nhưng nàng từ chối nên Trịnh Bố Lam mới dùng cách đó.
Nhỏ thay đồ rồi nằm dài trên giường chắp tay trên trán thở dài, cuộc sống yên ổn của nhỏ đang trôi rất đỗi bình thường... và nó đã kết thúc từ ngày đó. cái ngày mà "lỡ" cứu chị.
Một ngày trời mưa, nhỏ đang cố chạy về thật nhanh khi vừa trễ chuyến tàu đêm, ngang qua ngỏ vắng thì thấp thoáng bóng dáng ai đó nằm dài thều thào dưới đường mưa. Bản tính tốt bụng nên mới lại giúp người ta. Không quen không biết, đưa vào bệnh viện thì lại sợ phải làm thủ tục kê khai này nọ nên sẵn tiện dìu người ta về nhà luôn, chăm sóc vì thấy người ta cũng là con gái như mình. Tưởng là không sao, nào ngờ sao nhiều không tưởng.
Và đó cũng là lúc nhỏ rước cái bà độc tài kia vào cuộc sống của mình. Lấy cái lý do là để trả ơn khi cứu mạng của mình nên Trịnh Bố Lam luôn đeo bám Kì Kì để bảo vệ cô. Mặc kệ Nha Tú Kì có bao lần tuyệt tình từ chối, Trịnh Bố Lam vẫn cứng đầu bám theo sao.
"Kì à, tôi đói bụng quá... nấu gì đi, giờ tôi qua nhà em nè"
Dòng tin nhắn chợt vang lên, nhỏ thờ dài rồi vào bếp. Dù cho nhỏ có từ chối thì cái con người độc tài kia cũng chẳng nghe lời đâu. Thay vì để bả nằm dài trong giường của mình đòi ăn thì nấu cho bả một bữa cũng chẳng mất gì, dù sao đi chẳng nữa thì... ăn hai mình vẫn ngon hơn một mình.
Rất nhanh chóng chị ta đến nhà nhỏ, cùng thưởng thức món ăn đạm bạc. Cái bà chị mà người ta gọi côn đồ đanh đá kia, thiệt ra cũng chỉ là một cô gái như bao người thôi. cũng biết cười, biết làm nũng.
-Kì à... mai em rãnh không?
-Mai... hm... dù gì thì cũng thi xong rồi. có lẽ... có lẽ... Mai sẽ rãnh.
-Vậy hả!!!?? hihi... thế mai đi chơi với tôi nhen...
Lâu lâu giải tỏa chút chắc cũng không sao, Nha Tú Kì cúi đầu rồi gật cái nhẹ. cái con người này bị gì vậy trời... dù mặt thì hiện lên hai chữ không muốn nhưng hành động lại ngược lại. nhỏ chỉ đang rối bời trong tâm trạng thôi... cảm giác... kỳ lạ quá. không lẽ... trong mấy tháng chị đeo bám nhỏ.. nhỏ đã... thích chị rồi hay sao?
-----------------
-Trịnh Bố Lam... chị không được... không được bỏ tay ra...
-Kì... Kì...
-Tôi nói... chị không được bỏ tay ra... nếu... nếu chị bỏ ra... tôi sẽ không... không bao giờ nhìn mặt chị nữa...
-Em sẽ rơi nếu...
-CHỊ KHÔNG ĐƯỢC NÓI GÌ CẢ!!!
trên độ cao hai trăm mét kia. Cái vòng mặt trời trong công viên giải trí đã phát nổ 2 tiếng rồi. Mọi người đang mắc kẹt trong buồng và la hét cứu trợ. Nhưng trong mấy trăm phòng, thì chỉ duy nhất một buồng bị hỏng đó là vòng của Trịnh Bố Lam và Nha Tú Kì. Cả hai đang trong tình thế ngàng cân treo sợi tóc. Lam bị rơi khỏi buồng và Kì nhanh tay nắm lấy tay chị. Buổi hẹn hò đầu tiên... gặp nạn.
- Kì...
Gương mặt nhỏ đang mồ hôi đầm đìa. Cánh tay mất cảm giác chỉ còn biết nắm chị không được buông. Tay đau như muốn rời ra rồi.
Ánh mắt chị buồn rầu thở dài và nở nụ cười.
- Kì à... em biết không... Dù kiếp trước em là một thường dân, là nữ tặc, Hay là công chúa đi chẳng nữa, em vẫn nắm lấy bàn tay tôi rất chặt. Ắt hẳn kiếp trước chúng ta nợ nhau một cái Duyên, kiếp này chưa trả kịp rồi. Kì Kì... kiếp này vận chúng ta đã tận, hẹn gặp em... kiếp sau...
Chị thả bàn tay mình vào hư vô... cơ thể chị hòa cùng gió rơi thẳng xuống vùng trọng lực. Kì Kì hét tên chị trong vô vọng...
-TRỊNH BỐ LAM!!!
-KÌ KÌ??!!!!!
nắm chặc lấy bàn tay chị một lần nữa. chị hốt hoảng khi cả hai đang rơi cùng nhau
-EM BỊ ĐẦN À??? SAO LẠI NHẢY XUỐNG!!!
-TRỊNH BỐ LAM... CHỊ LÀ ĐỒ NGỐC... TÊN ĐẠI NGỐC NHÀ CHỊ... TÔI KHÔNG MUỐN KẾT THÚC NHƯ THẾ... KIẾP NÀY KIẾP SAU CÁI GÌ CHỨ... TÔI KHÔNG PHẢI LÀ MỘT TIỂU THỤ ĐỂ CHO CHỊ SAI KHIẾN ĐÂU, BỘ CHỊ NGHỈ LÀM CÔNG LÀ CÓ QUYỀN TỰ MÌNH QUYẾT ĐỊNH SỰ SỐNG CHẾT SAO?... NẾU TÔI CÓ THỂ TRỞ VỀ KIẾP TRƯỚC... TRỊNH BỐ LAM... TÔI NHẤT ĐỊNH KHIẾN CHỊ THÀNH TIỂU THỤ CỦA TÔI... KHIẾN CHỊ PHẢI NGHE LỜI PHỤC TÙNG TÔI, CUỘC SỐNG CỦA CHỊ PHẢI THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA NHA TÚ KÌ NÀY !!!!!!!!
-AH... CON NHỎ ĐẠI NGỐC KIA... CHÚNG TA SẮP CHẾT ĐẤY....
-TUI KHÔNG QUAN TÂM... ĐỒ TIỂU THỤ NHÀ CHỊ !!!! ĐỒ TIỂU THỤ...
..............................