– Em… Em còn muốn uống… Thêm ly nữa…
Mặt Giản Dịch lúc này đỏ ửng lên, đầu óc quay cuồng, chân cũng không đứng vững, miệng không ngừng lẩm bẩm.
– Không cho phép uống nữa!
Vân Hân ôm eo của nàng, lôi lôi kéo kéo, hai người lảo đảo đi về phòng ngủ.
Nhiều năm như vậy, Giản Dịch tửu lượng cũng không thấy tốt hơn. Nếu để cho nàng uống nhiều hơn hai ly, Vân Hân đoán chừng nàng đêm nay đều muốn không nhận ra mình là ai.
Giản Dịch biết tửu lượng của mình kém nên những lúc bình thường nàng cũng sẽ không uống như vậy. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt… ngày nàng và Vân Hân kết hôn. Trong lòng vui vẻ, mặc kệ ai mời rượu nàng đều không cự tuyệt. Nếu không phải Vân Hân vừa rồi thay nàng cản không ít rượu, nàng hiện tại đã sớm say thành một bãi đống bùn nhão.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, màu đỏ lãng mạntràn ngập phòng cưới, ánh đèn mập mờ mà u ám. Trong không khí tràn ngập mùi thơm của hoa hồng cùng với mùi hương của hoa cỏ, ngay cả trên giường lớn mềm mại, đều trải lên một tầng cánh hoa hồng. Cái này là để cho người ta tình mê ý loạn, dễ dàng “phạm tội” .
– … Không phải vẫn còn sớm sao…
Giản Dịch hơi vểnh cánh môi, chóng mặt nói. Lúc này mới hơn mười giờ đêm, nàng vừa rồi mới còn cùng Trì Gia cùng nhau uống rượu. Vân Hân mạnh mẽ đem nàng lôi đi, đến mức Trì Gia phải gọi cô là “Thê quản nghiêm” .
Vân Hân đóng cửa lại, ép nàng vào tường, khẽ vuốt ve gò má nàng đến nóng bừng lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng ra sau, cúi đầu cắn một cái lên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, lưu lại một dấu răng không quá sâu cũng không quá cạn. Vân Hân quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt của nàng.
– Mới ngày đầu gả cho chị đã không nghe lời rồi?
– Ưm…
Giản Dịch có chút đau, đầu óc mới thanh tỉnh một chút lại bị cái bầu không khí lãng mạn đến ngộp thở này khiến cho thần trí nhiễu loạn. Nàng lắc đầu, vừa mỉm cười vừa nhẹ cọ gò má Vân Hân
– Về sau… tất cả em đều nghe theo chị…
– Kia…
Vân Hân nâng mặt Giản Dịch lên, áp sát tới mức chỉ còn cách nhau không đến một cm, môi các nàng liền hòa vào nhau. Vân Hân thở dốc, cố ý lướt nhẹ hơi thở trên gò má Giản Dịch, ngữ khí âm trầm vang lên giữa màn đêm thanh tĩnh, cực điểm dụ hoặc.
– Em muốn rượu… hay là muốn chị đây?
– Em… n…
Bầu không khí ám muội này, những cử chỉ này, Giản Dịch đã không chịu nổi rồi, nàng thoáng khẽ dựa gần, liền quấn lấy môi Vân Hân. Hai tay Giản Dịch ban đầu buông lỏng, nhưng lúc này đây lại ôm chặt lấy Vân Hân không rời, ngậm lấy bờ môi ấy, nhẹ quấn lấy nhau, ngọt ngào mυ'ŧ vào. Nhiệt khí trong người dần tăng lên nhưng lại không đến mức vội vã mà không nhịn nổi. Tựa hồ có vô tận kiên nhẫn đi trấn an đối phương, chờ đối phương chấp thuận.
Bởi vì đêm nay là của riêng hai người các nàng.
– Em muốn chị…
Bị Vân Hân câu dẫn, cái gì tiệc tối, cái gì uống rượu… Giản Dịch đều đã sớm quăng ra ngoài chín tầng mây. Kết thúc một nụ hôn sâu thoảng hương rượu, Giản Dịch duỗi tay cởi khóa kéo sau lưng Vân Hân. Một mặt chậm rãi kéo xuống, một mặt nhẹ giọng thở dài: “Hiện tại… Liền muốn…”
Khoảng cách từ cửa đến phòng ngủ cũng đủ để cho các nàng cởi sạch tất cả quần áo trên người, từng thứ to to nhỏ nhỏ bị tùy ý ném xuống đất. Giản Dịch hôn Vân Hân, dùng lưng chống đỡ mở cửa phòng tắm, thậm chí còn đến không kịp bật đèn. Giản Dịch đặt tay lên hông Vân Hân, bế cô đặt ở một bên bồn rửa tay, nóng bỏng mà hôn sâu, quấn lấy không rời, dung túng cho dụ̶c̶ vọng lan tỏa.
– Ưm ~~
Vân Hân một tay ôm lấy cổ của nàng, một tay lần mò tìm công tắc đèn. Phòng tắm bị ánh đèn vàng ấm áp lấp đầy, trong gương phản chiếu hai thân ảnh quang lõa mềm mại mà tinh tế đang không ngừng quấn quýt lấy nhau.
Cảm nhận được thân nhiệt của đối phương, cảm nhận sự nóng bỏng của đối phương trên thân thể mình, từng tấc da thịt trắng nõn, bóng loáng chạm vào nhau tinh tế, tỉ mỉ. Cả hai cùng thở dốc, trong phòng tắm rộng rãi, thanh âm vang lên tựa hồ khiến bất cứ ai nghe được cũng phải đỏ mặt.
– Ưm ——
Vân Hân ôm chầm nàng, cúi đầu ngậm lấy vành tai của nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc. Thân thể của các nàng hòa vào nhau, tiểu phong cũng càng thêm thẳng tắp. Các nàng nhẹ nhàng ma sát hai khỏa mềm mại của mình với đối phương, một đợt nối một đợt thỏa mãn cùng không vừa lòng, đồng thời xông lên đầu.
“Ưm ~~” mang theo ẩn nhẫn rêи ɾỉ, là thanh âm êm tai nhất, cũng là dụ người nhất.
Giản Dịch hôn khóe môi của cô, hôn cổ của cô, hôn đầu vai của cô, hôn cô rất tự hào mềm mại, tại ái che chở hạ, phảng phất càng thêm động lòng người. Giản Dịch khom người, đầu tựa vào một mảnh xuân – sắc, có hương thơm khí tức, cảm xúc hoàn mỹ, đến mức khiến lưỡi cùng môi của nàng lưu luyến đến mức quên về.
– Tiểu Dịch ——
Vân Hân vịn đầu của nàng, cảm thụ nàng nhiệt tình di chuyển một đường xuống dưới. Cô vẫn thế tựa mình cạnh bồn rửa tay, chỉ là Giản Dịch đã nửa như ngồi xuống, hôn đến bụng của cô
– Ưm ——
Giản Dịch sau mỗi lần uống rượu, lá gan tựa như lớn gấp mười, so với bình thường cũng phải nhiệt tình không ít, cũng không trách được Vân tổng thích cho nàng cho ăn chút rượu trợ hứng. Có lẽ trong lòng một mực cất giấu ý nghĩ như vậy, chỉ là chờ lấy một cái cớ như dịp này để uống say. Giản Dịch hôn lấy cánh hoa đang nở rộ kia, nhẹ ngậm lấy nhụy hoa, bên tai còn có Vân Hân thỏa mãn rên nhẹ, khiến Giản Dịch hưng phấn vịn hai chân của cô, càng thêm ra sức.
“Tiểu Dịch, đừng làm rộn ——” so với dạng này, Vân Hân càng muốn đi vào chủ đề.
Giản Dịch ngồi thẳng lên, không chờ đợi liền ngậm lấy môi Vân Hân, mang theo một ít dịch óng ánh. Đây là mùi của cô.
– Ưm…
– Tắm rửa trước…
– Ưm…
Vặn mở vòi hoa sen cho thứ chất lỏng ấm áp kia chảy dọc xuống hai thân thể xích͙ ɭõa đang quấn lấy nhau phía dưới. Các nàng như hòa với những giọt nước trong suốt, hôn mυ'ŧ vào thân thể của đối phương. Giản Dịch không nỡ buông cô ra. Nước nóng giống như một chất xúc tác khiến cho dụ̶c̶ vọng dần chiếm lấy các nàng.
Giản Dịch đột nhiên bị lật người lại, trước người là bức tường lạnh lùng, phía sau là thân thể nóng bỏng của Vân Hân. Nàng cảm giác tay Vân Hân đang tìm kiếm nơi địa phương ướŧ áŧ nhất đồng thời cũng khô khốc nhất của nàng. Giản Dịch bất an mà mơ hồ gọi tên cô..
– Vân Hân…
– Ngoan. Nghe lời, đừng nhúc nhích…
Vân Hân từ phía sau lưng ôm nàng, hơi cong thân người lại, ôn nhu hôn tai của nàng cùng phần gáy, đầu ngón tay đυ.ng phải hoa nhị đã hoàn toàn bị mật dịch ướt nhẹp.
– Đều ẩm ướt thành như vậy…
– Ưm ~~~
Giản Dịch bất giác khép hai chân lại, cắn cắn môi dưới, chân mày nhíu chặt.
– Đồ ngốc này, thả lỏng ra chút nào…
Vân Hân duỗi đầu gối, chen giữa hai chân của nàng.
– Mở ra thêm chút nữa…
– A —— Vân Hân ——
Giản Dịch ban đầu rất ẩn nhẫn mà rêи ɾỉ, về sau thanh âm thoát ra chậm rãi dần lớn hơn, nhàn nhạt mà hưởng thụ thật sâu, làm cho nàng đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, không cách nào tự kiềm chế được, vào những lúc hưng phấn cực độ nàng đều gọi tên của người phụ nữ mà nàng yêu nhất.
– Vân Hân… Vân Hân ——
Một trận vui thích, Vân Hân vẫn như cũ ôm nàng từ phía sau. Tay trái đặt lên nơi mềm mại của nàng mà xoa nắn, tay phải vẫn lưu luyến tại khu vực nguy hiểm, cố ý tại biên giới “không quan hệ đau khổ” vỗ về chơi đùa.
– Muốn nữa không?
– Muốn ~~~
Giản Dịch chống tay lên tường. Nếu không phải sau lưng còn có thể dựa vào Vân Hân, nàng đã sớm đứng không vững.
– … Muốn cái gì?
Vân Hân cười hỏi nàng. Mái tóc ướt của Giản Dịch càng khiến cho nàng có vẻ điềm đạm đáng yêu.
– Muốn chị… sâu một chút… Đúng rồi, sâu thêm một chút…
– Tiểu Dịch…
Vân Hân dùng thân thể ấm nóng của mình cọ vào lưng nàng.
– Vậy chị sẽ không dừng lại…
– A ~~ ân ~~~ Vân Hân ~~~
Giản Dịch bám chặt tay vào mặt tường trơn bóng, đồng thời từ miệng phát ra thứ âm thanh vô cùng gợϊ ȶìиᏂ. Nàng cảm giác tim của mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Trải nghiệm được cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng như vậy làm cho Giản Dịch có vẻ như không thể chịu đựng thêm được nữa…nhưng mà nàng lại khẽ cắn môi tự nhủ là bản thân mình vẫn có thể chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia thêm một lần nữa… Giản Dịch đã hối hận.
– … Được rồi… Em chịu thua…
Dù đã cùng Vân Hân trải qua nhiều lần như vậy, Giản Dịch vẫn phải lên tiếng cầu xin. Vân Hân vừa nghe nàng nói câu này liền nghĩ ra hết tất cả biện pháp “tra tấn” nàng.
– Nhiều thêm một chút có được hay không?
– Không cần… n…
Mặc kệ Giản Dịch cầu xin tha thứ ra sao, Vân Hân cũng không “bỏ qua” cho nàng.
– A ——
Mãi đến khi Giản Dịch sức cùng lực kiệt, thân thể hoàn toàn đứng không vững, bị “tra tấn” mà thỏa mãn đến mức đạt cao triều không biết bao nhiêu lần. Vân Hân mới để yên cho nàng lau khô mình rồi dìu nàng ra khỏi phòng tắm.
Thân thể Giản Dịch mềm nhũn ngã xuống giường, nằm đè lên những cánh hồng đỏ tươi. Thân thể của nàng phảng phất lộ ra trong ánh sáng mập mờ. Vân Hân chậm rãi bước đến, lại không có vẻ gì là vừa trải qua phóng túng. Giản Dịch lập tức mở mắt ra khi thấy bóng lưng cô. Mái tóc rối tung bám trên tấm lưng trần hoàn mỹ, đôi chân thon dài thẳng tắp, từng đường cong cơ thể tuyệt hảo khiến nàng không thể nào rời mắt được.
Vân Hân ngược lại vô cùng bình thản, nhấp một ngụm rượu vang đặt ở cạnh giường. Cô nằm nghiêng mình cạnh Giản Dịch, gác chân lên đùi Giản Dịch, ôm lấy nàng, cũng không nói một lời nào, chỉ là nghênh tiếp môi… đút cho nàng uống.
– Ưm ~
Giản Dịch đón lấy một ngụm rượu thuần vị ngọt. Hai người uống rượu thế này xong cũng vẫn chưa thỏa mãn.
– Vân Hân…
– Không phải muốn uống rượu?
Vân Hân tiếp tục mang theo mùi rượu mà hôn nàng.
– Dễ uống sao?
– Dễ uống…
Giản Dịch chống tay nâng người lên, xoay mình áp đảo Vân Hân, vuốt ve gương mặt cô. Nụ cười của Vân Hân vẫn luôn đẹp như vậy, so với rượu còn khiến lòng người say đắm hơn.
– Em còn muốn uống…
Giản Dịch đưa tay cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, cúi đầu đút trả lại cho Vân Hân. “Uống rượu” kiểu này thì có lẽ Giản Dịch có thể uống một bình. Cho dù rượu không có thì vẫn còn hôn, làm sao mà đủ với nàng.
Nhìn Giản Dịch thở hổn hển, Vân Hân cười.
– Muốn nghỉ ngơi một chút sao?
– Không cần…
Giản Dịch thuận tay trườn xuống dưới bụng của cô mà sờ soạng. Nơi đó cũng đang ươn ướt một mảnh dính dính. Nàng lấy tay xoa xoa quanh khu vực tam giác này, mãi đến khi thứ chất lỏng ấm áp dính đầy lòng bàn tay.
Giản Dịch vừa chạm nơi đó, hơi thở của Vân Hân liền rối loạn, thân thể phập phồng uốn éo.
– Tên bại hoại em muốn làm cái gì…”
– Muốn giúp chị thấy dễ chịu…
Giản Dịch biết cái tư vị khi có kɧoáı ©ảʍ nhưng không được thỏa mãn nó thật sự khó chịu như thế nào.
– Tốt. . . Đêm nay chị sẽ mặc cho em xử trí.
Vân Hân vòng tay ôm chặt lấy cổ nàng, dùng ánh mắt mềm mại đáng yêu, sau đó ướŧ áŧ áp vào bên tai nàng thì thầm.
– Nếu em không biết thì để chị chỉ cho…
– Vân Hân!
“Thực lực” của Giản Dịch lại bị giễu cợt như thế dù cho Trì Gia có không ít lần phổ cập cho nàng. Cũng không thể nói là không thể thành công được. Chỉ là nàng cảm thấy không ổn khi chủ động làm theo những yêu cầu kia, nói cho cùng vẫn là không làm cho Vân Hân thoải mái được. Vân Hân rõ ràng là một người rất đứng đắn nhưng mà sao trên giường lại có thể thay hình đổi dạng như vậy.
Bất quá Giản Dịch ngoài miệng mặc dù không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn rất muốn xem bộ dạng “không đứng đắn” của Vân Hân. Thấy Vân Hân trêu chọc mình, nàng “xù lông”, một lát sau vẫn phải thừa nhận.
– Vậy chị… muốn em làm gì?