Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 5

Edit: Tô, Bế Nguyệt

- --

Kiều Trì cầm kịch bản trở về đại sảnh, liền trông thấy Tống Nhất Tự đang ngồi chỗ ghế sô pha hẻo lánh cúi đầu bấm điện thoại, Kiều Trì thả nhẹ bước chân muốn dọa hắn, lại vừa tới gần ghế sô pha, Tống Nhất Tự liền ngẩng đầu lên.

Thấy là cô, lạnh nhạt trên mặt lập tức trở thành nụ cười ôn hòa.

"Không phải nói đi tới một hai giờ sao?" Hắn từ trên ghế salon đứng lên, Kiều Trì nhìn thoáng qua món điểm tâm ngọt, bánh gatô nhỏ trước mặt hắn đều đã ăn xong, đồ uống ngược lại là không uống bao nhiêu. Cô cũng không bất ngờ, dù sao lúc tác giả viết truyện đã biết lão đại rất thích ăn đồ ngọt.

Cho dù phải tập luyện thể hình bao nhiêu giờ thì hắn nhất định cũng ăn.

"Em tương đối lợi hại." Kiều Trì giơ kịch bản trong tay lên, cô nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trời đã hoàn toàn đen lại, đèn đường cũng đã sáng lên. Kiều Trì đem danh thϊếp bỏ vào trong túi xách, cầm kịch bản nhìn Tống Nhất Tự nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai người sóng vai hướng về một nhà hàng đi đến, bên ngoài tràn vào một nhóm người, đồng loạt mặc âu phục giày da, khí thế hung hăng bước vào trong.

Kiều Trì và Tống Nhất Tự tự giác xê dịch về bên cạnh, nhường đường cho lực lượng bảo an, để bọn họ đi vào trước.

Mấy người kia vừa lướt qua, Kiều Trì ngẩng đầu hướng về phía Tống Nhất Tự nhỏ giọng nói: "Nếu không phải trong số mấy người đó có hai người dáng dấp có chút đẹp trai, em đều cho rằng tất cả bọn họ đều là lực lượng bảo an."

Tống Nhất Tự giơ tay búng lên trán Kiều Trì có chút bất mãn nói: "Anh không đẹp trai?"

Má ơi! Lão đại đẹp trai, online ăn dấm!

Kiều Trì nội tâm hò hét, cô sờ lên cái trán bị búng vội vàng nói: "Đương nhiên là đẹp rồi, anh là người đẹp trai nhất!"

Tống Nhất Tự lúc này mới hài lòng, đi về phía trước mấy bước gọi xe taxi.

Hai người không phát hiện mấy người chạm mặt ở đại sảnh chợt ngừng lại, hai người cầm đầu xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng bọn Kiều Trì một hồi, một trong hai người nói: "Đại ca, tại sao em cảm thấy bóng lưng kia có chút giống với Tống Nhất Tự nhỉ?"

Một nam nhân khác đeo mắt kính khé đẩy gọng kính lên, mắt phượng sau mắt kinh híp lại, thật lâu sau hắn mới xoay người, lạnh lùng nói: "Không giống."

**

Hai người ở bên ngoài ăn lẩu xong mới về đến nhà. Vừa về đến, Kiều Trì đem kịch bản cùng túi xách quăng trên ghế, cả người nhảy lên ghế salon nằm, thập phần thỏa mãn.

Tống Nhất Tự đi sau nên đóng cửa hắn nhìn chỗ trước cửa bị Kiều Trì vứt giày lộn xộn. Do dự một hồi, xoay người đem giày cô sắp xếp vào tủ, sau đó lấy dép của mình mang vào.

Hôm nay Kiều Trì thật sự rất hài lòng, có công việc không nói còn ăn được nồi lẩu thơm ngon, nếu ở đời trước mơ cũng không có!

Khóe mắt thoáng nhìn thấy Tống Nhất Tự đang đi đến, cô từ trên ghế salon ngồi nghiêm chỉnh lại, Tống Nhất Tự đi vào phòng bếp rót hai ly nước ra, một ly đặt ở trước mặt cô một ly mình cầm. Hắn ngồi một mình trên ghế sa lon, hai tay khớp xương rõ ràng nắm ly nước, hắn do dự một chút, ôn hòa kêu: "Bảo bối."

Trải qua hai ngày bị "bảo bối" công kích, đối với xưng hô này Kiều Trì đã miễn dịch.

Cô cầm uống một ngụm nước ấm, liếc mắt nhìn qua hắn.

Tống Nhất Tự chần chừ một chút, mở miệng nói: "Anh cảm thấy anh nên đi làm."

Hiện tại, những thứ hắn sử dụng đều là dùng tiền của Kiều Trì, chuyện này khiến hắn phi thường không thoải mái, làm gì có đạo lý đàn ông dùng tiền của phụ nữ!

Tâm càng thêm kiên định, hắn muốn làm việc! Hắn muốn làm một người đàn ông có trách nhiệm! Kiếm tiền nuôi gia đình!

Kiều Trì bị sặc nước một cái, vội vàng đặt ly nước xuống, nghiêng mặt ho khan một trận, đợi cô bình ổn lại, mặt đã đỏ lên, trong mắt cũng có nước mắt chảy ra.

"Em vẫn ổn chứ bảo bối?" Tống Nhất Tự lập tức ngồi vào bên cạnh, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.

Lưng Kiều Trì cứng ngắc, đẩy tay Tống Nhất Tự ra, lấy hơi nói: "Không sao."

Tống Nhất Tự nhìn tay mình bị đẩy ra, không biết có phải là ảo giác của hắn không, hắn luôn cảm thấy Kiều Trì trừ lúc đầu ở chỗ khám bệnh thể hiện sự thân mật với hắn, thời gian khác đều cực kỳ có chừng mực, luôn có cảm giác bọn hắn vốn không phải là người yêu của nhau, mà là bạn bè bình thường.

Bất quá rất nhanh Tống Nhất Tự liền đem cái này ý nghĩ ném ra sau đầu, bảo bối chỉ là sợ đυ.ng đến miệng vết thương của hắn!

Kiều Trì không biết suy nghĩ của Tống Nhất Tự, cô nói: "Mới nghỉ ngơi một ngày, sao lại nghĩ đến chuyện đi làm lại rồi?"

Lão đại thật sự muốn đi làm tài xế cho người khác? Anh dám làm người khác cũng không dám ngồi a! Kiều Trì yên lặng ở trong lòng oán thầm một câu, nhưng mà trên mặt vẫn nóng bỏng như cũ: "Vết thương của anh chưa tốt còn giả vờ cái gì chứ? Không phải anh có thẻ ngân hàng sao?"

Tống Nhất Tự lắc đầu, "Anh không nhớ mật khẩu."

Kiều Trì nghẹn lời, nhưng rất nhanh lại nói: "Ở nhà không tốt sao? Ở nhà dễ chịu hơn, lỡ như anh đi làm đυ.ng tới vết thương, em biết làm sao, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em thương tâm sao!"

Kiều Trì vừa nói xong nước mắt lại chảy xuống, Tống Nhất Tự vội vàng dụ dỗ nói: "Anh chẳng qua cảm thấy đàn ông nên ở bên ngoài phấn đấu, vậy mới có tương lai."

Phấn đấu cái gì, tương lai sớm đã là của anh.

Kiều Trì cảm thấy sau khi lão đại mất trí nhớ, hành động và suy nghĩ đều trở nên quỷ dị, nhân vật chính trong những tiểu thuyết khác lúc mất trí nhớ vẫn một bộ dáng điểu tạc thiên(1) như cũ, làm sao đổi thành lão đại, lại trở thành tiếp địa khí(2) giản dị như thế?

(1)Nguyên câu là Cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên (狂拽酷炫吊炸天): ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, dùng để hình dung một người rất giỏi về phương diện nào đó hay sự việc nào đó khiến người khác kinh ngạc. => Có thể hiểu là rất lợi hại, thiên phú kinh người. (Từ một bạn trên mạng)

(2) Cùng nằm trong câu Cuồng duệ suất khí điểu tạc thiên, lãnh diễm cao quý tiếp địa khí (狂拽帅气屌炸天,冷艳高贵接地气). Còn nghĩa thế nào thì mình cũng không rõ lắm.

Kiều Trì có thể nghĩ ra được sau này khi Tống Nhất Tự khôi phục ký ức, biết cô để hắn làm những chuyện này khẳng định đem cô ném xuống biển cho cá ăn.

Kiều Trì rùng mình một cái, càng hối hận mình không chọn làm người qua đường.

"Em đang suy nghĩ gì đấy?" Tống Nhất Tự giơ tay lên ở trước mặt cô vẫy mấy cái.

Kiều Trì lấy lại tinh thần, có chút lo lắng mà hỏi: "Nếu như sau này anh phát hiện em lừa anh, anh có giận em không?"

Tống Nhất Tự lập tức lắc đầu, hắn ôn nhu xoa đầu Kiều Trì: " Anh sao có thể giận bảo bối chứ?"

"Chuyện rất nghiêm trọng cũng sẽ không tức giận sao?" Kiều Trì tiếp tục hỏi, cô phải để lão đại cam đoan trước mới được!

Tống Nhất Tự hứng thú, hắn ồ một tiếng, hỏi: "Em lừa anh chuyện gì sao?"

Kiều Trì ấp úng nói: " Thật ra cũng không có gì chuyện lớn."

Chỉ là lừa gạt một chút sắc mà thôi.

"Ừm." Tống Nhất Tự giả vờ tự hỏi, ánh mắt lại một mực đặt ở trên gương mặt khẩn trương của Kiều Trì, hắn bị Kiều Trì chằm chằm đến có chút bất đắc dĩ, thuận miệng nói: "Em sẽ không lửa anh là, thật ra em không phải là bạn gái anh chứ?"

Đúng đúng đúng, cô lừa hắn chính là chuyện này.

Kiều Trì chấn kinh, lão đại mặc dù mất trí nhớ, nhưng là đầu óc vẫn rất thông minh!

Chờ ánh mắt dò xét của Tống Nhất Tự nhìn qua, Kiều Trì mới phản ứng, cô đang muốn mở miệng phản bác nghe thấy Tống Nhất Tự nói ra: "Được rồi, anh đi tắm, không đùa em nữa."

Kiều Trì yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Tống Nhất Tự kỳ thật có chút khó hiểu với phản ứng Kiều Trì, nhưng hắn không muốn Kiều Trì đáp lại, thế là cho cái đề tài này một lối đi, bỏ qua nó.

Phòng tắm vang lên tiếng nước, Kiều Trì xụi lơ trên ghế sa lon, nghĩ thầm, chờ vết thương lão đại lành hẳn, cô tìm thời gian cùng lão đại nói rõ ràng, nhất định phải nói trước khi lão đại khôi phục ký ức! Nếu không chờ lão đại khôi phục ký ức, Kiều Trì có thể chết như thế nào cũng không biết.

"Ai, tại sao mình lại chọn một vai diễn khó như vậy?" Kiều Trì nhìn trần nhà thở dài.

Điện thoại di động ở trong túi vang lên, Kiều Trì mò lấy điện thoại di động ra, người gọi tới là La Tuyết, đoán chừng là hỏi kết quả như thế nào. Kiều Trì nhận điện thoại, đặt ở bên tai, còn chưa mở miệng bên kia liền không kịp chờ đợi hỏi: "Kiều Trì, bữa tiệc kết thúc rồi à?"

"Ừ." Kiều Trì cầm lên một lọn tóc dài quấn ở trên ngón tay mình, nhẹ xoay chuyển.

"Thế nào? Có giành được vai diễn nào không?" La Tuyết lại hỏi, lúc này bên cạnh cô còn vang lên một giọng nữ khác, Kiều Trì đoán hẳn là nữ phụ ác độc Ôn Quả.

"Có." Tôi giành được vai nữ tổng tài cho mình. Kiều Trì ở trong lòng bổ sung.

Bên kia tựa hồ truyền đến tiếng hoan hô, nhưng rất nhanh liền biến mất, lúc La Tuyết mở miệng nói chuyện vẫn còn có thể nghe ra âm thanh, tâm tình vui sướиɠ của cô ta.

"Cô làm tốt lắm Kiều Trì, phần chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang Q tôi tặng cho cô."

"Không cần." Kiều Trì trực tiếp cự tuyệt, loại tạp chí gà rừng kia để Ôn Quả tự chụp thì tốt hơn.

La Tuyết cũng không dây dưa, lại nói vài câu sáo rỗng, liền tắt máy.

Kiều Trì đoán là cùng Ôn Quả đi ăn mừng, cô gãi gãi cằm, gương mặt mang theo chút vui mừng, các người cứ vui đi, sau này các người sẽ không cười được nữa đâu.

Cô từ trên ghế salon nhảy xuống, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô nhìn về phía cửa, trong trí nhớ nguyên thân hình như người đại diện La Tuyết mật khẩu cửa nhà cô, thường xuyên không chào hỏi đã mở cửa đi vào.

Không nói đến việc lão đại hiện tại đang ở trong nhà, La Tuyết tùy ý ra vào nhà mình, cô không chấp nhận được.

Đời trước nếu có người dám trực tiếp vào nhà, cô tuyệt đối có thể đánh đối phương đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra.

Cô nghĩ nghĩ, lên tra làm cách nào đổi mật khẩu, sau đó mang dép lê chạy đến cửa thiết lập lại mật khẩu mới, làm xong hết thảy, Kiều Trì một lần nữa vào phòng, liền trông thấy lão đại nửa trần từ trong phòng tắm đi ra.

Kiều Trì có thể thấy rõ ràng mấy giọt nước chưa được lau khô từ trên người hắn thuận theo đường cong cơ thể trượt xuống, sau đó trượt vào bên trong quần.

Kiều Trì:?!

Kiều Trì nuốt một ngụm nước bọt, cô vội vàng đóng cửa lại, dịch chuyển tầm mắt, dự định một đường đi thẳng về phòng.

Vừa đi ngang qua ghế sô pha lại nghe thấy Tống Nhất Tự có chút lo lắng nói:" Em giúp anh nhìn xem vết thương sau lưng có phải là đang chảy máu không?"

Kiều Trì dừng lại, nhìn Tống Nhất Tự ngồi trên ghế sa lon, phần lưng quả nhiên có một chỗ đang chảy máu.

"Đã nói anh đừng có tắm rồi." Kiều Trì nói lầm bầm, buông xuống những ý nghĩ kỳ quái, đi đến ghế sô pha bên cạnh kéo ngăn kéo bàn trà ra lấy ra cồn cùng tăm bông, cô ra sau lưng Tống Nhất Tự, tỉ mỉ giúp Tống Nhất Tự khử trùng miệng vết thương.

Cũng may không quá nghiêm trọng.

Chỉ là vết thương ngâm nước thời gian dài mà hơi trắng bệch.

Kiều Trì nhìn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, dùng giọng thương lượng nói: "Anh mấy ngày sau cũng đừng tắm rửa nhé? Ngày nào anh cũng tắm, vết thương phía sau nhất định lành càng chậm hơn, dáng người rõ ràng cực kỳ tốt a, lại bị anh chà đạp thành thế này."

Kiều Trì vừa mới trông thấy cơ bụng tám múi với cơ ngực của Tống Nhất Tự! Cực kỳ OK! Thậm chí còn muốn sờ một chút.

Tống Nhất Tự lại xem thường, cảm nhận được lực tay người phía sau tăng thêm chút, đáy mắt hắn mới nở rộ một chút ý cười, mím môi đồng ý.

Kiều Trì thay Tống Nhất Tự đem vết thương chăm sóc cho tốt, một lần nữa ngồi lại trên ghế sa lon, cẩn thận đắn đo một hồi mới nói: "Em muốn hủy hợp đồng."

Tống Nhất Tự một bên nhe răng trợn mắt mặc quần áo một bên nhìn về phía cô, Kiều Trì nói: "Chờ hủy hợp đồng xong em nghĩ mình sẽ mở phòng làm việc hoặc tới một công ty quản lý lớn hơn chút"

"Sau đó thì sao?" Tống Nhất Tự thật vất vả mặc quần áo vào, Kiều Trì một mực không nói cụ thể công việc của hắn, nhưng hôm nay không biết sao, lại tự động nói.

"Đến lúc đó ta khẳng định sẽ gặp phải đủ loại người tốt người xấu." Kiều Trì nghiêm túc nói, cô đã làm tốt quyết định, lão đại đã muốn đi làm, vậy liền để cô sắp xếp! một mực nắm chặt nắm chặt lão đại!

Tống Nhất Tự lẳng lặng mà nhìn cô, Kiều Trì đột nhiên có chút sợ, bất quá cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi nghiêm túc nói: "En cần một trợ lý nhỏ, chăm sóc và bảo vệ em, anh nguyện ý không?"

____