Tảo Luyến Thành Hôn

Chương 1: Gọi video cho chồng (H)

Hà Kham vừa nhậu với khách hàng xong, khi hắn trở về khách sạn đã là mười giờ tối rồi. Sau khi tắm xong, hắn quấn quanh eo một cái khăn rồi đi ra khỏi phòng tắm. Điện thoại ném trên giường đúng giờ reo lên, là một cuộc gọi video, gọi chính là vợ của hắn -- Tống Liên.

"Ông xã, anh đang ở đâu vậy? Nãy đang làm gì thế? Có nhớ em không?" Bên kia video là một tiểu mỹ nhân tóc hơi dài, sau đầu cột một bím tóc nhỏ lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt màu hổ phách thoạt nhìn rất dịu dàng, trên người mặc một bộ đồ ngủ gấu trúc, khi cười lên còn có hai lúm đồng tiền, lúc này nói chuyện nũng nịu, giọng nói vừa ngọt vừa mềm.

"Ở khách sạn, vừa mới tắm xong, anh nhớ em." Hà Kham trả lời không chút do dự, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn vào Tống Liên trên màn hình điện thoại.

Không có lảng tránh hay ậm ờ, trong lòng Tống Liên sợ hắn ở bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ cuối cùng cũng đã vững vàng. Tống Liên chỉ vào bộ đồ ngủ gấu trúc trên người cho Hà Kham xem: "Ông xã anh xem, bộ đồ ngủ em thích cuối cùng đã mua được rồi nè, dễ thương không?"

"Đã giặt chưa?" Hà Kham nhíu mày, Tống Liên đối với những vấn đề này không có quan tâm lắm, chỉ cần thích là sẽ mặc lên người, bình thường khi cả hai ở nhà, quần áo mới Tống Liên mua sắm trên mạng bình thường đều là Hà Kham mang đi giặt cho cậu.

"Giặt rồi, phơi khô rồi em mới mặc mà." Tống Liên nhanh chóng giải thích với chồng, lại được ông xã quan tâm, trong lòng vui vẻ, cậu cầm điện thoại đi qua bàn quay một cái hộp lớn cho hắn xem.

"Ông xã nhìn này, cái này cũng đến rồi nè."

Hà Kham nhìn, trong hộp chứa đầy đồ chơi tìиɧ ɖu͙© như kẹp nhũ, trứng rung, gậy mát xa... đầy tràn cái hộp lớn. Mắt Hà Kham sẫm lại, tràm giọng hỏi: "Sao mua nhiều vậy, anh cũng không phải không về."

"Anh dám không về!" Tống Liên tức giận khi Hà Kham nói như thế. Hà Kham luôn đi công tác, mỗi ngày đều tiếp rượu khách hàng, dạ dày lại không tốt. Cậu từ lâu muốn thuyết phục Hà Kham thay đổi công việc. "Anh đi công tác suốt, tự anh tính xem năm nay đã đi mười mấy lần rồi,đôi khi còn đi nước ngoài nữa. Vừa đi một phát là mấy tuần liền, em có mua mấy cái đồ chơi cũng không được sao?"

Cái miệng nhỏ của Tống Liên bắn liên thanh,càng nói càng khó chịu,càng nghĩ càng tủi thân, hai mắt đỏ hoe. Cậu quay camera lại về phía mình, nước mắt rơm rớm nhìn người đàn ông trên màn hình một cách giận dữ.

Hà Kham nhìn đôi mắt ầng ậng nước của cậu, cực kỳ đau lòng, hắn nhanh chóng dỗ dành, "Cục cưng đừng khóc, mai anh về rồi, vé máy bay cũng mua rồi. Cuối năm sắp được thăng chức nữa, không cần phải đi công tác nhiều nữa."

Lại thấm thía nói: "Nếu em yêu thích những đồ chơi này, cũng không phải là anh không cho nhưng nhớ phải chú ý vệ sinh cùng an toàn có nghe không?"

Tống Liên dễ tủi thân cũng dễ bị dụ, nghe Hà Kham nói sang chuyện khác, đầu óc hãy theo hắn vòng vo, cảm thấy Hà Kham nói có lý, cậu rút ra một tờ khăn giấy lau mắt, đối với người đàn ông trên màn hình bên kia gật đầu, nói: "Em biết rồi, em sẽ chú ý."

Bởi vì mới tủi thân nên giọng nói hơi khàn. Trong lòng Hà Kham hơi dao động, hận không thể lập tức bay về ôm vợ hắn ngủ, lại hỏi: "Cuc cưng gọi cho anh có chuyện gì thế?"

"Đợi một chút, em về phòng ngủ trước đã." Tống Liên đột nhiên nhớ tới chính sự, vội vàng cầm điện thoại chay về phòng ngủ chính của hai người.

Hai người bọn họ đã sống chung nhiều năm, nhà là hai người cùng mua, rộng 120m2, chủ yếu có bọn họ ở thôi. Trước kia còn nuôi hai con chó, một con Golden Retriever tên là Quai Quai, con Teddy tên là Tiểu Bảo. Tống Liên một mình không nuôi được cả hai con nên để cho cha mẹ nuôi. Bố mẹ Hà Kham nuôi Quai Quai, còn Tiểu Bảo thì đưa cho bố mẹ Tống Liên nuôi, bình thường cả hai đều ở nhà thì mới đi đón hai đứa về.

Tống Liên đến phòng ngủ, cậu chỉ bật cái đèn nhỏ ở đầu giường, màu sắc âm áp làm cho căn phòng ngủ tăng thêm vài phần tìиɧ ɖu͙©.

Tống Liên cởϊ qυầи ngủ ra, trèo lên giường, một tay cầm điện thoại quay xuống hạ thân của mình. Hà Kham thấy rõ ràng, bên dưới cậu chỉ mặc đồ lót tình thú. Cái qυầи ɭóŧ kia chỉ có vài đường ren thôi, khó khăn che dấu cái mông tròn lẳng của Tống Liên. Tống Liên giang rộng đùi ra, thò tay sờ dươиɠ ѵậŧ đã cương lên. Côn ŧᏂịŧ bị buộc lên sợi ruy băng thắt nơ bướm đang phun ra chất lỏng, thoạt nhìn vừa dâʍ đãиɠ vừa đáng yêu."Ông xã, anh có thấy không? Thấy rõ không?"

Tống Liên còn sợ Hà Kham không thấy rõ, cầm điện thoại lại gần dươиɠ ѵậŧ, tay còn tuốt lộng con trym, miệng đầy lời da^ʍ không ngừng nói: "Ông xã không ở nhà, em chỉ có thể tự chơi mình thôi à, muốn chồng về đυ. em."

Màn hình điện thoại bị hai chân cùng cái dươиɠ ѵậŧ của Tống Liên chiếm cứ hết, dươиɠ ѵậŧ dưới háng Hà Kham cứng ngắc, đôi mắt sâu thẳm, du͙© vọиɠ trong mắt cuồn cuộn, hầu kết nhấp nhô hai cái, nuốt xuống một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy tâm đều bị Tống Liên quyến rũ đến nóng cả lên. Giọng nói hắn khàn khàn từ tính, gợi cảm nói: "Cục cưng muốn gọi video chat sεメ với anh sao?"

Tống Liên đã sớm suy nghĩ về ý tưởng này trong đầu rồi, bị Hà Kham chỉ ra mà vẫn làm bộ làm tịch: "Ông xã muốn sao? Nếu anh muốn thì em chiều."

"Đương nhiên ông xã muốn rồi, ông xã muốn nhìn cục cưng dâʍ đãиɠ tự mình sờ con chim nhỏ, tự bóρ ѵú mình, tự chọc ngón tay vào lỗ da^ʍ. Muốn cưng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên màn hình di động, cục cưng có đồng ý không." Hà Kham cho dù là trong miệng toàn nói những lời dâʍ đãиɠ hạ lưu thì trên khuôn mặt vẫn là bộ dáng đứng đắn. Hắn thuận tay cởi khăn tắm ném lên ghế sofa gần đó, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trên giường, một tay vuốt dươиɠ ѵậŧ dữ tợn dưới háng.

"Đồng, đồng ý." Tống Liên đỏ mặt nhỏ giọng trả lời, bên video đầu kia là Hà Kham đang bắn máy bay, ©ôи ŧɧịt̠ bự của Hà Kham vừa thô vừa gân guốc, quy đài chảy nước, thoạt nhìn cực kì mỹ vị.

Tống Liên đặt di động cố định tại giá ba chân, đây cũng là đồ cậu mới mua. Tống Liên hết sức chuyên chú bắt đầu thủ da^ʍ, cậu vươn tay vuốt ve bầu vυ' của mình, cậu là người song tính nhưng cái vυ' cũng không lớn, hai cái núʍ ѵú hồng nhạt bên trên bị cậu dùng ngón tay kẹp lấy vuốt phẳng, kɧoáı ©ảʍ tinh tế dày đặc truyền tới đến toàn thân. Cái núʍ ѵú kia nhanh chóng cứng lên như hòn đá nhỏ.

Hà Kham nhìn chằm chằm vào trong điện thoại xem vợ mình, tay trái hắn vuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình, thoáng một phát lại một đặt bẫy nghịch dưới háng cự vật, trầm giọng đối với Tống Liên nói: "Núʍ ѵú vợ da^ʍ cứng rồi sao?"

Người bên kia video nhanh chóng đáp lại, "A, cứng a.. Bé chim của em cũng cứng ngắc... Phía dưới cũng chảy nước rồi chồng ơi..." Tống Liên dùng sức xoa nắn lấy núʍ ѵú, hai chân kẹp l*и lại không ngừng ma sát, cố gắng mang lại cho mình một ít kɧoáı ©ảʍ, cậu rất dễ ham muốn, từ khi hai người họ yêu nhau đã là thế rồi.

Tống Liên thò tay kéo đầu dươиɠ ѵậŧ trong qυầи ɭóŧ ra, nửa làm nũng nửa bất mãn nói: "Muốn ông xa ngậm cho em. . . Bé chim muốn ông xã ô... Ông xã nhanh trở về đi..."

Trái tim của Hà Kham bị câu đến ngứa ngáy, dụ dỗ cậu: "Cục cưng coi như ông xã đang liếʍ cho em đi... Mau cởϊ qυầи lót cho anh xem l*и nứиɠ có chảy nước không. Bé cưng mau sờ âm đế chăm sóc cho nó đi. Còn hai cái mép l*и nữa, nhìn đáng thương quá, em mau xoa xoa cho chúng đi... Chọc ngón tay vào l*и da^ʍ nữa... Cục cưng không phải sợ, l*и da^ʍ của em lợi hại lắm, chọc thêm hai ngón nữa... Đúng rồi, mau chà xát đi em..."

Bên kia Tống Liên nghe lời một tay tự chơi dươиɠ ѵậŧ, tay mềm không ngừng vuốt ve c̠ôи ŧɧịt̠ đang cứng, một tay khác cắm vào lỗ da^ʍ, ngón tay chơi đùa trong lỗ bướm, lỗ l*и bị đùa bỡn chảy toàn là nước. Cậu bày ra cơ thể dâʍ đãиɠ trước điện thoại, Hà Kham ở đầu bên kia thấy da^ʍ thái của bà xã, ngọn lửa trong mắt càng mạnh mẽ hơn, hận không thể về nhà ngay lập tức ȶᏂασ chết tiểu lẳиɠ ɭơ này.

"Ông xã ơi... a a em muốn bắn... bắn cho ông xã... A..." Ngón tay Tống Liên trong l*и nứиɠ liên tục thọc vào rút ra, kɧoáı ©ảʍ tăng dần, tay kia liên tục di chuyển dươиɠ ѵậŧ, thậm chí còn lột bao qυყ đầυ gảy gảy mã mắt. Cậu tưởng tượng Hà Kham đang bú ɭϊếʍ gậy thịt của mình trong cái miệng ẩm ướt của hắn. Ông xã sẽ đưa cái lưỡi liếʍ mạnh trên ©ôи ŧɧịt̠ ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi của cậu. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn lần lượt xông tới thần kinh của cậu, rốt cục rêи ɾỉ thêm một lần nữa,toàn thân cậu run lên đạt cao triều. Mã nhãn bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thành đường cong bay lên màn hình điện thoại.

Tống Liên thở hổn hển, vẫn vạch lỗ l*и vào camera, kɧoáı ©ảʍ cao trào khiến cậu không nói nên lời, cậu như là làm nũng hoặc cám dỗ mà đưa cái l*и nứиɠ ướŧ áŧ ra trước điện thoại, nói với Hà Kham: "Ông xã xem này... L*и bé đói quá, mau đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho em đi, bắn đầy bụng để sinh bé con cho chồng."

Người yêu da^ʍ ngôn lãng ngữ đúng là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© tốt nhất mà, Hà Kham cầm ©ôи ŧɧịt̠ to bự của mình nhanh chóng tuốt, ©ôи ŧɧịt̠ bự bị thịt trong lòng bàn tay hầu hạ làm Hà Kham tưởng tượng mình đang đút ©ôи ŧɧịt̠ vào trong l*и da^ʍ hấp dẫn của bà xã. Hắn cảm thấy sắp cao trào, nhìn vào màn hình thấy thịt l*и đỏ tươi vừa vuốt ©ôи ŧɧịt̠ vừa nói: "Đều bắn cho em! Bắn vào l*и nứиɠ này... Cục cưng mau há miệng, thè lưỡi ra, ông xã cho em ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙!"

Tống Liên kéo điện thoại ra xa hơn để camera có thể quay hết được người cậu, vui vẻ mở miệng thè cái lưỡi ra, giống như có thể cách không nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà chồng bắn ra.Cuối cùng sau một tiếng rên, Hà Kham đạt đến cao trào, hắn cầm ©ôи ŧɧịt̠ thô to dí vào camera điện thoại, mã mắt vừa mở tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt sệt nóng cháy bắn ra, Hà Kham di chuyển ©ôи ŧɧịt̠ từ từ kéo dài kɧoáı ©ảʍ cao trào, đối với điện thoại nhẹ nhàng nói: "Chờ anh trở lại, anh muốn ȶᏂασ chết em."

Tống Liên cầu còn không được , cười đến mặt mày cong cong , đôi mắt sáng ngời dịu dàng như trăng lưỡi liềm trên bầu trời. Giọng nói dính dính như một chiếc bánh gạo nếp, cậu nói với Hà Kham: "Vậy mau về đi, em đang chờ này. "

Hố mới ~~~ Đảm bảo ngọt sủng (ᇴ‿ฺᇴ)

Phúc lợi ngày lễ nhé. Mau mau còm men tặng sao ủng hộ t đi nào (人ゝω・)