Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 39: (h+)

Thị trấn này là nơi nhiều cộng đồng dân tộc sinh sống, xung quanh đều là núi rừng, nhỏ mà yên tĩnh.

Có lẽ do bị thương, đêm nay Quan Dược ngủ rất say.

Đây là khách sạn gia đình, ít khách nên càng yên tĩnh hơn. Quan Dược bị đánh thức bởi âm thanh tụng kinh bên ngoài, anh rời giường, đi ra phía cửa sổ, trên đường có một đoàn người Tây Tạng đang trở về núi, nhìn ánh mặt trời thì có vẻ đã sắp xế chiều.

Thời tiết khô ráo, nhiệt độ càng cao hơn so với hai ngày trước.

Quan Dược thuần thục thay thuốc, ra ngoài ăn cơm.

Cửa mở ra, thấy có hai túi to đặt ở đó, bên trong có mấy bộ đồ, trên có dán tờ giấy: "Mua thêm vài bộ đồ, phòng trường hợp anh ăn thêm vài nhát đao nữa."

Vừa nhìn đã nhận ra nét chữ của Ngôn Tiêu.

Anh giơ tay sờ mũi, không hiểu sao lại có cảm giác như vừa bị giáo huấn, quay trở lại phòng thay đồ xong mới xuống tầng.

Tầng dưới có một căn bếp công cộng, cửa mở.

Quan Dược cúi đầu đi vào, nhìn thấy Ngôn Tiêu đang quay lưng lại phía anh, trên người cô mặc một bộ váy dài vô cùng phù hợp với dáng người, chiếc váy ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, trên tà váy rộng thêu những bông hoa cánh bướm rực rỡ xinh đẹp, khi người cô hơi nghiêng về phía trước lộ ra bờ mông đầy đặn.

Anh hơi cúi thấp đầu, rời ánh mắt sang nơi khác: "Cô đang tìm gì sao?"

Ngôn Tiêu quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Mất máu thì ăn gì tốt?"

Quan Dược nhìn cô: "Hỏi làm gì? Nấu cho tôi ăn?"

Ngôn Tiêu vỗ vỗ tay đứng thẳng người: "Phải. Thấy anh ngủ một giấc đến giờ, chưa kịp lật đổ Ngũ Gia thì anh đã đi tong rồi, nếu tôi không cứu anh thì lỗ lớn."

Quan Dược buồn cười: "Không đến mức đó, không chết được."

"Ồ." Ngôn Tiêu tự nhủ trong lòng: đồ đàn ông tự phụ.

Trên bếp có sẵn mì sợi, sủi cảo, bánh bao, đều là thực phẩm đóng gói, nấu chín là có thể ăn được. Quan Dược nhìn qua đống đồ: "Cô ăn chưa?"

Ngôn Tiêu lắc đầu.

"Ở trong bếp sao lại chưa ăn cơm?"

"Không biết làm."

"Vậy mà còn muốn làm đồ cho tôi ăn?"

"Thuê bà chủ nhà nấu thôi."

"..." Quan Dược khựng lại: "Muốn ăn gì?"

"Tùy."

"Không có tùy cho cô ăn." Anh chọn một loại đơn giản: "Nấu mì đi."

Lửa trong bếp đã được nhóm lên, anh đun sôi nước, thả mì vào. Vừa bôi thuốc nên vết thương hiện giờ có chút đau, anh rút một điếu thuốc ra cho lên miệng, cúi đầu ghé sát bếp châm lửa.

Vừa mới cúi đầu ghé sát, một bàn tay đưa qua, nắm lấy bàn tay đang cầm củi của anh, Ngôn Tiêu ngồi xổm trước mặt anh, trong miệng ngậm điếu thuốc, cũng ghé lại gần.

Hai khuôn mặt gần kề trong gang tấc, hai mắt nhìn nhau, cây củi vẫn đang được dựng thẳng, ngọn lửa đang rực cháy phản chiếu màu đỏ trong đáy mắt, dường như có chút nguy hiểm, có lẽ là do lửa, hoặc có lẽ là do người.

Điếu thuốc vừa chạm vào thanh củi đã bén, Ngôn Tiêu lùi lại, một hơi thuốc được phả ra, dường như còn phảng phất mang theo mùi hương từ cơ thể cô.

"Nghe nói phía sau anh còn có một ông chủ..." Cô hơi nghiêng đầu, muốn hỏi là ai, lại mỉm cười lắc đầu: "Quên đi."

"Tại sao không nói tiếp?" Quan Dược nhìn thẳng cô.

"Bí mật của anh chắc gì anh chịu nói, tôi cũng không muốn hỏi nhiều, biết càng nhiều liên lụy càng sâu." Ngôn Tiêu nghiêng mặt, chậm rãi hút thuốc.

Ý của cô chính là không muốn liên quan quá nhiều đến anh. Vừa khăng khít, vừa xa cách.

Quan Dược cắn chặt hàm, đột nhiên muốn cười khẩy, giơ tay ra ném miếng củi vào trong lò, khiến

ngọn lửa cháy phừng lên.

"Thật chỉ có cô."

Ngôn Tiêu nghe thấy lời này liền quay đầu.

Mì nấu xong, trong gian phòng tràn ngập khói trắng.

Anh đứng dậy múc một bát mì, đi ra ngoài.

Ngoài cửa sổ mặt trời đang lặn dần, Ngôn Tiêu vẫn ngồi bên cạnh bếp đã tắt lửa, nhíu mi, nhớ lại lời anh vừa nói.

Thật chỉ có cô...

Chỉ vài tiếng sau ngoài trời đã sập tối.

Ăn cơm xong Quan Dược đi kiểm tra lại xe, lúc trở lại phòng trời đã không còn sớm, kiểm tra điện thoại, vẫn chưa có tin tức của Tề Bằng.

Không lâu sau, có tiếng chuông di động.

Người gọi đến là Bồ Giai Dung.

Anh đưa diện thoại lên nghe, cũng đã đoán được cô ấy muốn nói gì. "Quan Dược, hai người rời đội lâu lắm rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì?" "Không có gì, chỉ là tạm thời có việc nán lại thôi." "Vậy.. có cần bọn em đến giúp không?"

Giọng nói phía bên kia rất nhỏ thì thầm, cô gái này là người nhút nhát, làm gì đều rất cẩn thận, đặc biệt trước mặt anh, khác hoàn toàn Ngôn Tiêu. Quan Dược đoán rằng cô ấy phải lấy hết dũng khí mới dám gọi cuộc điện thoại này.

Nghĩ đến đây lại cảm thấy thật vô vị, sao anh làm gì cũng đem cô ấy ra so sánh với Ngôn Tiêu. "Không cần, ngày mai có thể về rồi". Suy nghĩ một lát, anh lại nói thêm: "Cô đừng lo lắng." Vừa nói xong, đột nhiên có dự cảm, Quan Dược dập máy, quay đầu lại. Cửa phòng mở ra, Ngôn Tiêu đang ôm tay dựa vào cánh cửa.

"Cô vào khi nào?"

"Anh không chốt cửa." Ngôn Tiêu như cười như không: "Tôi còn cho rằng có tin tức của Ngũ Gia, qua đây xem thử, hóa ra anh đang bận an ủi người khác."

Quan Dược mím môi: "Ghen sao?"

"Tôi ghen cái gì?" Ngôn Tiêu cảm thấy nực cười: "Không lẽ tôi còn cần một câu an ủi của anh?" Quan Dược nhíu mày, đôi mắt trầm xuống. Cô không sao cả, anh hỏi như vậy giống như tự chuốc

nhục vào mình. Cô rất giỏi những việc này, chỉ cần vài câu nói có thể khiến anh trở nên khẩn trương. Không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy bực bội: "Được, cô đương nhiên không quan tâm, quan tâm

cái này thì trước giờ đã không trêu tôi."

Ngôn Tiêu thu lại vẻ giễu cợt, giọng lạnh xuống: "Phải. Là tôi trêu anh, không phải anh như cao tăng đắc đạo sao?"

Cô buông tay xuống, khóe miệng cong lên vẻ nhạo báng: "Còn nói cái gì "thật chỉ có cô", câu nói này của anh tôi trả lại đấy."

Không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng.

Ngôn Tiêu cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra.

Chưa kịp bước đi, một bàn tay vươn ra kéo cô trở lại.

Vừa quay đầu lại, cả người cô đã rơi và vào một l*иg ngực vững chắc.

"Em đến để gây sự với tôi phải không?" Quan Dược trầm mặc, nhìn cô.

Ngôn Tiêu hất cằm: "Không phải anh đầu têu sao? Đắc ý cái gì? Ngay mai về đội, anh có thể tiếp tục rúc trong cái mai rùa của mình, tôi cũng đâu thể trêu trọc được nữa, không phải sao?"

Quan Dược đột nhiên ôm cô lên tựa lên cánh cửa, cửa bị đóng lại, lưng Ngôn Tiêu dán chặt lên, giọng nói lạnh lùng của anh truyền đến: "Em vừa nói gì?"

"Tôi nói anh muốn rúc trong cái mai rùa..."

Giọng nói bỗng im bặt, Quan Dược đột nhiên ôm cô lên.

Tà váy bị vén đến ngang hông, bàn tay anh lần mò từ bắp đùi lên thắt lưng cô, thô lỗ vuốt ve. Ngôn Tiêu cảm thấy trên đùi truyền đến một trận tê dại, không khí lùa vào có chút lạnh. Cô giãy

giụa.

"Anh làm cái gì thế, không phải luôn mở miệng nói không có hứng thú với tôi?"

Quan Dược cười lạnh: "Quan trọng sao? Là ai nói đàn ông và phụ nữ chỉ cần thích thì làm?" "Vậy anh để tôi đi tìm người khác..."

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Quan Dược đột nhiên dùng thân thể va mạnh vào cô, lưng Ngôn Tiêu bị va vào cửa có chút đau.

Anh vòng tay ra sau lưng cô, kéo khóa váy, chiếc váy bị tuột xuống rơi trên mặt đất, thân hình trắng nõn của cô lộ ra.

Ngôn Tiêu thở sâu, không cam lòng phản kích: "Gấp như vậy?"

"Ai gấp?" Tay Quan Dược vuốt ve cơ thể cô, môi ghé sát vào tai cô: "Không phải tối qua em chuẩn bị tốt rồi sao?"

Hơi thở nóng rực phảng phất bên tai khiến Ngôn Tiêu khẽ run rẩy, nhớ đến việc tối hôm qua cô lấy "áo mưa" từ chỗ anh.

Khi đó chỉ muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, không nghĩ bây giờ lại bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cô cắn chặt răng, sau đó buông lỏng, lấy hai ngón tay luồn vào trong ngực, móc ra hai cái túi nhỏ, vuốt nó lên mặt anh: "Được, đến đi~"

Không nghĩ tới cô cất đồ trên người, toàn thân Quan Dược căng cứng, một câu nói này của cô tựa như tiếng yêu nữ quyến rũ, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn văng vẳng trong tai lời mời gọi này.

Đến đi ~

Một giây sau, cơ thể Ngôn Tiêu chợt nhẹ bẫng, cô bị anh bế lấy đặt lên giường.

Anh cởϊ áσ ra, kéo tay cô đặt lên lưng quần. Ngôn Tiêu sờ đến vòng eo săn chắc nóng rực ấy, chậm rãi cởi thắt lưng của anh.

"Đinh" một tiếng, như âm thanh của đoạn dây cung bật ra, Quan Dược cúi đầu, vươn tay vào giữa hai đùi cô.

Cả người Ngôn Tiêu như có một ngọn lửa đang bùng cháy, môi anh ở trên cổ cô gặm cắn, mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhói, lúc đầu có chút mạnh, về sau nhẹ dần. Anh hôn một đường đến rãnh ngực, cởϊ áσ ngực cô xuống.

Trước ngực chợt cảm thấy lạnh lẽo, tiếp đến là cảm giác nóng bỏng từ đầu lưỡi anh.

Trong nháy mắt Ngôn Tiêu cong người lên, mở miệng thở dốc.

Bàn tay anh giật qυầи ɭóŧ của cô xuống, thăm dò vào trong, khuấy đảo vực sâu.

Cô nhấc chân quấn chặt lấy eo anh, quần anh đã cởi xuống, bàn tay kia đưa ra, đan xen với các ngón tay của cô, tay cô bị nắm trọn trong lòng bàn tay anh.

Quần áo trên người đã cởi hết, anh ngồi dậy, màn đêm buông xuống, trong phòng anh đang lõa thể, cúi đầu mặc "áo mưa" vào.

Chân Ngôn Tiêu bị anh nắm lấy, anh bất ngờ áp sát xuống, nâng thắt lưng cô lên, mạnh mẽ đi vào.

Trong nháy mắt, thời gian dường như dừng lại.

Quan Dược thở dốc, Ngôn Tiêu cũng thở dốc, thậm chí còn khẽ run lên.

Sau đó, giống như được triệt để giải thoát, anh nâng mông cô lên, từng cái từng cái va chạm.

Từ chậm đến nhanh dần, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Ngôn Tiêu cắn chặt môi, chống lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn rên lên.

Quan Dược đột nhiên nắm lấy cằm cô, ép cô phải mở miệng.

Một tiếng rên rĩ nhẹ nhàng phát ra, anh nâng người cô lên, cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh quá mức xâm lược, anh ngậm môi cô, lại nhẹ nhàng cắn, một tay đặt sau lưng cô ra sức xoa nắn.

Nơi đó một mảnh trắng mịn, dưới sự vuốt ve của anh dần trở nên nóng bỏng, mồ hôi toát ra. Cả người Ngôn Tiêu đong đưa theo tiết tấu của anh, cảm giác như sắp thở không nổi, muốn lẩn tránh, nhưng lại bị cánh tay anh giam cầm, đôi môi bị đầu lưỡi anh triền miên rong ruổi.

Cũng không có kỹ xảo khiến người ta thoải mái, anh quá mạnh mẽ như thể cố ý muốn chinh phục

cô.

Ngôn Tiêu ôm lấy lưng anh, vô tình đυ.ng phải vết thương trên cánh tay trái, anh khẽ kêu lên, chuyển động hơi chậm lại.

m thanh nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© lọt vào tai càng thêm phần gợi cảm, Ngôn Tiêu liếʍ một cái trên tai trái anh: "Nhẹ một chút, Tiểu Thập Ca."

Quan Dược bỗng nhiên dừng lại, sau đó ra vào mạnh mẽ hơn, siết chặt cô: "Đừng gọi tôi như vậy."

Ngôn Tiêu chút nữa đã khuỵu xuống, ôm cổ anh, thanh âm run rẩy: "Tiểu Thập Ca~"

"Gọi tên tôi."

"Tiểu Thập Ca."

"Gọi lại."

"Tiểu Thập Ca, Thập Ca..."

Quan Dược thở dốc, tức giận bật cười một tiếng, rồi lại mạnh mẽ xông tới như muốn nghiền nát cô. Ngôn Tiêu toàn thân mướt mồ hôi, mau chóng buông vũ khí đầu hàng, chủ động hôn lên môi anh,

lưỡi quét qua yết hầu anh, mυ'ŧ xương quai xanh.

Nhưng Quan Dược không buông tha cô, đè nén thở dốc, mải miết không ngừng nghỉ.

Cả người cô ướt đẫm, chỉ có thể vùi trong vòng tay anh, bàn tay vuốt ve cơ thể anh, cho đến xương cùng.

Quan Dược gầm lên một tiếng rên, đè chặt hai bàn tay cô, giống như phát điên.

Anh cảm thấy bản mình sắp mất hết lý trí.

Trong đầu Ngôn Tiêu ồn ào náo động nổi lên bốn phía, từ da đầu cho đến đầu mũi chân đều tê dại như bị điện giật. Cô muốn nhịn nhưng nhịn không nổi, cuối cùng bỏ cuộc, mở miệng rên lên.

Đến sau cùng tựa như thất thần, như cá mất dưỡng khí.

Chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt như thế này, cực hạn cùng điên cuồng, sảng khoái và vui sướиɠ.

Thể chất của anh khiến cô phải thán phục, cô níu lấy ga giường, cũng quên mất cô và anh tại sao lại triền miên cuốn vào nhau.

Đổi vài tư thế, Ngôn Tiêu mệt không còn hơi sức để cử động.

Quan Dược hôn lên sóng lưng cô, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: "Em đúng là có độc."

Ngôn Tiêu nghiêng mặt, ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng nhạt trong căn phòng tối mờ, lẫn lộn những cảm xúc không tên, anh nhìn cô không chớp.

Cô không trả lời, thực sự rất mệt.