Minh Tuyết? Cố Minh Tuyết? Trong đầu Lục Dĩ Thừa chỉ hiện ra cái tên trong phần khẩu cung kia.
"Cô không sao chứ? Tôi gọi 120, đưa cô đi bệnh viện."
Cố Minh Tuyết lập tức túm chặt cánh tay Lục Dĩ Thừa, tự mình đứng lên.
Một cơn đau nóng rát làm cô ta nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau. Kéo ống quần đồng phục lên, chỉ thấy một bên cẳng chân bị trầy một mảng da.
"Tôi không sao, chỉ là một vết thương nhỏ, lát nữa trở về tự mình xử lý một chút là ổn rồi."
"Thật sự không sao?" Lục Dĩ Thừa không quá chắc chắn dò hỏi.
"Thật sự không có việc gì." Cố Minh Tuyết gắt gao bắt lấy ống tay áo Lục Dĩ Thừa, thân mình chầm chậm dán vào người Lục Dĩ Thừa, "Anh Dĩ Thừa, anh có thể đưa em về nhà không?"
Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dạng này của cô ta, dù sao hắn không có ở trong trường học tìm được Cố Nhất Nặc, tự mình trở về, cũng không có cách nào báo cáo kết quả công tác với ông nội, vẫn là muốn đi Cố gia một chuyến, đón Cố Nhất Nặc về Lục gia.
"Lên xe." Lục Dĩ Thừa đem cánh tay từ trong tay Cố Minh Tuyết rút ra.
Cố Minh Tuyết trong lòng vui vẻ, cố nén đau đớn trên người, hướng một bên ghế phụ đi đến. Cô ta vừa kéo cửa xe ra, đột nhiên phát hiện, cửa xe còn bị khoá.
"Ngồi ghế sau." Lục Dĩ Thừa mặt không cảm xúc nhắc nhở.
"Này, này như thế nào không biết xấu hổ?"
Cố Minh Tuyết sửng sốt một chút, thấy bộ dáng Lục Dĩ Thừa không có ý thương lượng, cô ta lại dịch ra phía cửa sau, ngồi ở ghế sau.
Lục Dĩ Thừa khởi động xe, chạy về hướng Cố gia.
......
Cố Nhất Nặc cùng Hứa Thụy tìm một nhà hàng phong cảnh không tồi, bây giờ còn có chút sớm, người cũng không nhiều.
"Lần trước mình nghe nói, nơi này đồ ăn rất độc đáo, cũng muốn đến thử xem, không nghĩ tới hôm nay được cùng cậu tới." Hứa Thụy cười rót thêm cho Cố Nhất Nặc một ít nước ấm.
"Hứa Thụy, kỳ thật hôm nay mình còn có một việc, muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì?"
"Cậu có nghĩ tới, lập trình mấy trò chơi linh tinh hay không?"
Hứa Thụy sửng sốt một chút, nhìn Cố Nhất Nặc, sau đó tự giễu cười cười: "Tiểu Nặc, cậu cũng quá xem trọng mình rồi, mình nào có cái bản lĩnh đó, trước mắt ứng phó được kỳ thi đại học liền không tồi."
Cố Nhất Nặc cũng biết, cô đột nhiên nhắc tới cái này, đối với Hứa Thụy hiện giờ mà nói, thật sự là quá đột ngột.
Việc cô rơi xuống nước đã qua lâu như thế, cô vẫn tìm không được cơ hội, cùng Hứa Thụy nói chuyện nghiêm túc một chút, cô biết cậu có lòng tự trọng của mình, Lục gia tạ lễ, cậu cũng không muốn nhận, làm sao sẽ nhận hảo ý của cô.
Nhưng mà Hứa gia rơi xuống bước phá sản thế này, cô không thể trốn tránh trách nhiệm, tuy rằng Hứa Thụy chưa bao giờ nghĩ như thế, trong lòng cô vẫn rất băn khoăn.
Hứa Thụy thấy Cố Nhất Nặc trầm mặc, trong lòng cũng không thoải mái gì, cậu biết, cô vẫn luôn muốn bồi thường cho cậu, nhưng mà cậu không cần, thật sự không cần!
Nếu cậu cầm tiền của cô, cả đời này cậu sẽ xem thường chính mình.
Bất quá theo như lời cô, việc lập trình trò chơi, thật sự cậu có nghĩ tới, đặc biệt là gần đây cậu đi làm công, càng làm cho cậu bắt đầu sinh ra cái ý tưởng như thế.
Cậu ấy không rõ chính là, Tiểu Nặc làm sao lại đột nhiên nói ra như thế? Chẳng lẽ đây lại là trùng hợp? Bọn họ thế nhưng nghĩ đến cùng một đề tài sao?
"Kỳ thật, cậu nói khai phá trò chơi, mình là có cái ý tưởng này, nhưng cũng chỉ là vừa mới bắt đầu sinh ra cái ý tưởng này, cũng không biết bắt đầu từ đâu."
Cố Nhất Nặc lộ ra một tia ý cười, cô chính là liệu định, tương lai một người phải làm cái gì, nhất định không phải là đột nhiên khởi xướng, có lẽ đã sớm có ý nghĩ như vậy.
Quả nhiên, bị cô đoán trúng.
"Mình tin tưởng cậu, Hứa Thụy, cậu nhất định sẽ làm rất tốt!"
Hứa Thụy ngơ ngẩn, "Tiểu Nặc, cậu tin mình nhất định sẽ làm tốt sao?"
"Mình tin cậu!"
Hứa Thụy có chút thẹn thùng, cô nói như thế, đột nhiên làm cậu càng thêm kiên định với cái ý niệm này.
Cố Nhất Nặc từ trên người, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, "Hứa Thụy, trong này có một trăm vạn, là mình tích góp được từ nhỏ đến lớn, cậu cầm trước, làm vốn khởi đầu đi."
"Một trăm vạn? Tiểu Nặc, này cậu cũng quá, quá......" Hứa Thụy không biết hình dung như thế nào.
"Này đó tiền, đặt ở chỗ của mình cũng không có cái gì dùng, từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt của mình đều ở đây, coi như là chúng ta hùn vốn, mình chính là muốn chia hoa hồng."
Hứa Thụy biết, đây là Cố Nhất Nặc đổi phương pháp hồi báo với cậu.
"Được, chúng ta nói trước, sau này thật sự có lợi nhuận, liền cậu bảy mình ba."
"Không, 50 50, mình không có làm gì hết, còn ngồi mát ăn bát vàng nhiều như vậy, không hợp lý."
"Vậy được, nghe theo cậu!" Hứa Thụy cất chiếc thẻ.
Cố Nhất Nặc rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô mặc kệ Hứa Thụy có thể thành công hay không, tiền này coi như là cô tạ lễ với cậu.
Kiếp trước, số tiền đó của cô bị Trình Thi Lệ biết được, sau đó tất cả đều bị tịch thu, cô chính là không một xu dính túi.
......
Xe của Lục Dĩ Thừa ngừng ở biệt thự Cố gia, Cố Tùng Bác cùng Trình Thi Lệ đều đi ra, lúc nhìn thấy Cố Minh Tuyết từ trên xe bước xuống, đều cả kinh.
Cố Minh Tuyết khập khiễng đi đến trước mặt Trình Thi Lệ.
"Tiểu Tuyết, con đây là xảy ra chuyện gì? Bị thương chỗ nào sao?"
"Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ." Cố Minh Tuyết quay đầu, nhìn Lục Dĩ Thừa, "Anh Dĩ Thừa, cám ơn anh đã đưa em về."
Trình Thi Lệ nhìn Lục Dĩ Thừa, mặt mày hớn hở, "Thì ra là Lục Đại thiếu đưa Tiểu Tuyết về, mau vào ngồi đi."
"Tôi đυ.ng xe vào Cố tiểu thư, nếu còn có cái gì cái khác không khoẻ nói, mời mau chóng đi bệnh viện, tôi không vào, Cố Nhất Nặc đã trở về chưa? Ông nội để cho tôi tới đón cô ấy đến Lục gia." Lục Dĩ Thừa nói thẳng ra mục đích bản thân đến đây.
"Tiểu Nặc nó còn chưa có trở về, trước lúc Lục thiếu tới, không có liên lạc với Tiểu Nặc sao?" Cố Tùng Bác thuận miệng hỏi.
Lục Dĩ Thừa căn bản không biết, số điện thoại cô là bao nhiêu! Nếu không phải nguyên nhân do ông nội, hắn sẽ không lại chủ động xuất hiện ở trước mặt Cố Nhất Nặc.
Cố Tùng Bác lúc này mới nhớ tới, Cố Nhất Nặc đã đổi số di động mới.
"Tiểu Nặc đổi số điện thoại mới, đây là số mới." ông ta lập tức đem dãy số đưa cho Lục Dĩ Thừa xem.
Lục Dĩ Thừa chỉ nhìn lướt qua là liền nhớ kỹ, "Nếu cô ấy không ở đây, tôi đi trước."
"Lục thiếu, Tiểu Nặc hôm nay hình như nhận lời mời đi xem triển lãm tranh của Bạch Duật." Cố Tùng Bác nhắc nhở một câu.
"Được, tôi biết rồi."
Cố Minh Tuyết nhìn chiếc xe dần dần chạy xa, tâm cũng bay đi theo, hôm nay cô ta cùng anh Dĩ Thừa tiếp xúc gần gũi như vậy, thật sự giống như là nằm mơ.
Cô ta nhất định sẽ đem người đàn ông này cướp tới tay, nhất định!
Lục Dĩ Thừa thả chậm tốc độ xe, cầm lấy di động, bấm số Cố Nhất Nặc.
Di động Cố Nhất Nặc vang lên, cô mở ra vừa thấy là một dãy số xa lạ, cô là số điện thoại mới, hẳn là không có vài người biết, sao lại có số điện thoại lạ như thế gọi đến?
"Ai gọi?" Hứa Thụy hỏi một câu.
"Số lạ."
"Số lạ không cần nghe, không phải quảng cáo chào hàng thì chính là bảo hiểm."
"Cũng phải." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, đem điện thoại di động ném tới một bên.
Chỉ là, cái số lạ này, reo một hồi lâu, lúc cô chuẩn bị nhấc máy thì lại tắt, cô lại đem di động bỏ vào trong cặp sách. Mặc kệ nó, nếu là thật sự tìm côcó việc thì sẽ gọi lại nữa.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta từ nơi này đến đó cũng phải nửa tiếng, ăn nhanh lên." Hứa Thụy thúc giục.
"Được!"
Hai người thanh toán xong, đi xe đạp, thẳng tiến đến triển lãm tranh của Bạch Duật.
Lục Dĩ Thừa lúc này, đúng giờ cao điểm, đây là là con đường gần nhất đến cái nơi triển lãm tranh kia, nhưng mà lại tắt đường.