Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 21: Không phải tới đón người sao?

Tin tức tốt? Còn có thể có cái tin tức gì tốt?

Cố Nhất Nặc trong lòng, đã biết kế tiếp tin tức tốt này rốt cuộc là cái gì.

"Em Cố Minh Tuyết thành tích nổi trội, bài kiểm tra vừa rồi, thành tích cao hơn bạn xếp thứ hai 20 điểm, xếp hạn nhất, em Cố Minh Tuyết là học sinh duy nhất đạt được thành thích như vậy ở thành phố G của chúng ta." Giáo viên nói xong, vỗ tay trước tiên, bạn học phía dưới cũng sôi nổi vỗ tay theo.

Cố Minh Tuyết ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, nhận lấy sự hâm mộ của bạn bè.

Cô ta nhìn sang Cố Nhất Nặc, phát hiện Cố Nhất Nặc giống như không có nghe thấy mấy cái này, biểu tình nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ, cô ta âm thầm nắm chặt đôi tay, không tin Cố Nhất Nặc không ghen ghét! Bất quá, ghen ghét cũng không làm gì được cô ta, Cố Nhất Nặc tuyệt đối không có khả năng đạt được thành tích như cô ta.

Giáo viên vừa đi, bạn học lập tức vây quanh Cố Minh Tuyết, hướng qua cô ta ăn mừng.

Cố Minh Tuyết trong lòng âm thầm đắc ý, mẹ nói không sai, Cố Nhất Nặc tồn tại, chính là làm nền cho cô ta, Cố Nhất Nặc trừ bỏ lớn lên có vẻ ngoài xinh đẹp, có chỗ nào so được với cô ta!

"Minh Tuyết." Lý Tư Tư đi đến trước mặt Cố Minh Tuyết, nhỏ giọng kêu.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Cậu có thể nói với chị cậu một câu, không cần truy cứu những lời mình vừa nói lúc nãy được không?" Lý Tư Tư khẩn cầu nhìn Cố Minh Tuyết, cô ta nghĩ nghĩ, hiện tại có thể giúp cô ta, cũng chỉ có Cố Minh Tuyết.

"Tư Tư, cậu yên tâm đi, chị của mình không phải cái loại người keo kiệt này, cậu vừa mới nói những lời đó, nhất định cũng là vô tâm, đúng không?" Cố Minh Tuyết đột nhiên đứng dậy, cố ý cất cao giọng nói.

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh xuống, đột nhiên nhớ tới xung đột lúc nãy. Khi nãy Lý Tư Tư còn nhục nhã Cố Nhất Nặc, bút ghi âm này Cố Nhất Nặc còn chưa có tính đâu!

Bình thường, Cố Nhất Nặc tính tình cũng tương đối nhu nhược, chuyện gì cũng không thích quá so đo, lúc này đây, hẳn là cũng sẽ không thật sự làm thế với Lý Tư Tư đi?

Lý Tư Tư lo lắng đứng sau lưng Cố Minh Tuyết, thỉnh thoảng nhìn qua Cố Nhất Nặc, trong lòng vẫn là không khỏi ghen ghét, Cố Nhất Nặc xuất thân tốt không nói, còn có thể gả vào Lục gia hào môn như vậy! Bằng cái gì, chuyện tốt đều bị Cố Nhất Nặc chiếm hết!

"Chị, chị sẽ không thật sự muốn tố cáo Tư Tư chứ? Sắp tới liền phải thi đại học, chị nói như vậy, Tư Tư liền xong rồi! Nhìn vào mặt mũi đứa em này, chị sẽ không cần so đo như thế với Tư Tư được không?" Cố Minh Tuyết đáng thương thỉnh cầu Cố Nhất Nặc.

Cố Nhất Nặc đứng dậy, thu dọn đồ đạc bỏ vào cặp sách, đi đến trước mặt Cố Minh Tuyết lạnh lùng cười, "Mặt mũi em đáng giá sao? Còn nói là chị so đo với Tư Tư, hay là cậu ta không hơn được chị?"

Cố Minh Tuyết sửng sốt một chút, có chút xấu hổ, từ khi nào thì Cố Nhất Nặc lại trở nên hùng hổ dọa người như thế?

"Đúng vậy, rõ ràng là Lý Tư Tư làm trò ở trước mặt toàn bộ bạn học vũ nhục Tiểu Nặc và Hứa Thụy, hiện tại trái lại thế nhưng lại thành Tiểu Nặc làm khó Lý Tư Tư?"

Lý Tư Tư vừa thấy tình hình trước mắt, lập tức tiến lên trước, nắm tay Cố Nhất Nặc.

Cố Nhất Nặc nhăn mày lại, đem tay Lý Tư Tư hất ra.

"Nhất Nặc, thật xin lỗi, mình xin lỗi cậu, là mình nghe được những cái lời đồn đó, mới ở trước mặt mọi người nói ra mấy lời này, xin cậu tha thứ cho mình đi!"

"Ngày mai, cậu ở bãi đất trống trước khu dạy học, ở trước mặt mọi người xin lỗi tôi và Hứa Thụy, tôi mới suy xét có đem bút ghi âm xoá đi hay không." Cố Nhất Nặc nói xong, xoay người rời đi.

Lý Tư Tư trong lòng nảy lên một cỗ khuất nhục, đây là muốn làm trò ở trước mặt mọi người, kêu cô ta đi xin lỗi Cố Nhất Nặc sao? Vậy cô ta ở trong trường, làm sao còn có thể ngẩng đầu lên được! Các thầy cô trong trường sẽ nhìn cô ta như thế nào?

"Đây vẫn là Cố Nhất Nặc mình quen biết sao?"

"Đính hôn xong, cả người cũng thay đổi!"

"Cậu không thấy, khí thế của Lục lão gia kia sao, nghe nói người của Lục gia đều là như vậy, cái tên Lục Dĩ Thừa kia càng lãnh khốc hơn, Cố Nhất Nặc và Lục gia định hôn rồi, cũng bị ảnh hưởng đi?"

Các bạn học, lại bắt đầu bàn tán, Lý Tư Tư hoàn toàn bị coi thường, cô ta nhìn sang Cố Minh Tuyết, "Minh Tuyết, cậu giúp mình đi, nếu như ngày mai mình thật sự làm theo mấy lời Cố Nhất Nặc nói, như vậy mình ở trong trường sẽ không dám ngẩng đầu lên."

Cố Minh Tuyết vẻ mặt khó xử, "Tư Tư, mình cũng không có cách nào, cậu cũng vừa mới nghe rồi đó, cô ta hoàn toàn không nhìn đến mặt mũi mình."

"Minh Tuyết, mình chính là vì cậu mới nói như thế......" Lý Tư Tư nóng nảy, ngay cả Cố Minh Tuyết cũng không giúp cô ta, vậy thật sự cô ta cũng không có cách nào!"

"Tư Tư, cậu nói cái gì?" Cố Minh Tuyết hỏi lại một câu, nhìn bộ dạng Lý Tư Tư sửng sốt, tiếp tục nói: "Cậu không muốn giúp cậu, cậu cũng không thể như vậy? Chúng ta là bạn bè không tồi, cậu chửi bới chị mình, mình còn muốn đi xin xỏ giúp cậu, hiện tại làm sao cậu lại đổ lên người mình?"

"Minh Tuyết, cậu cũng không cần tức giận, cùng với loại người này, không đáng giá."

"Đúng vậy, Lý Tư Tư, vẫn là cậu nên suy nghĩ ngày mai làm thế nào đi xin lỗi Cố Nhất Nặc đi!"

Lý tư cảm giác bản thân thật là tức nghẹn muốn chết!

......

Ở cổng trường, Hứa Thụy dắt xe đạp chờ Cố Nhất Nặc, bạn học đi một bên nhìn hai người, nhỏ giọng bàn tán, trong thời gian ngắn, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, biến hoá bất ngờ, đến hôm nay mới tính là hoàn toàn bình ổn, hai người ở trong trường học xem như là không ai không biết.

"Phỏng vấn làm xong rồi?" Cố Nhất Nặc cười dò hỏi.

"Làm xong rồi, trong lòng không thể nói tới là có cái cảm giác gì, sợ muốn run luôn." Hứa Thụy cười gật gật đầu.

"Sợ cái gì chứ, cậu cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm?" Cố Nhất Nặc đẩy vai Hứa Thụy một chút.

Hai người nhìn nhau cười, đi về phía trước. Ánh hoàng hôn vàng rực ấm áp chiếu lên hai người.

"Hôm nay, không có người tới đón cậu sao?"

"Mình đi đến trạm gần đây, ngồi xe bus."

Hứa Thụy nâng xe đạp, chắn ở trước mặt Cố Nhất Nặc, "Đi thôi, mình đưa cậu đến trạm xe bus."

"Cậu đưa mình đi?"

"Khinh thường cái xe hai bánh này của mình à?"

Cố Nhất Nặc ngồi ở sau xe, "Đi thôi! tài xế Hứa!"

"Ngồi yên, đi này!" Hứa Thụy leo lên xe đạp, dọc theo vỉa hè đạp xe tới trước.

Dọc theo vỉa hè bên đường, trồng những cây liễu, đúng là mùa tơ liễu, gió thổi qua, tơ liễu theo gió tung bay như lông ngỗng.

Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp rơi xuống, nâng tay lên, đón được một mảnh tơ liễu bay qua trước mặt cô, cô cúi đầu, đem tơ liễu trong lòng bàn tay thổi đi, nụ cười so với ánh mặt trời còn muốn rạng rỡ hơn.

Một chiếc Maybach màu đen chậm rãi chạy trên con đường này, không nhanh không chậm đi theo Hứa Thụy và Cố Nhất Nặc đang đạp xe.

"Đại thiếu, chúng ta có nên đuổi theo Nhất Nặc tiểu thư không?" Tiểu Lưu thật sự là nhịn không được, đại thiếu không phải tới đón Nhất Nặc tiểu thư tan học sao? Như thế nào nhìn thấy người lại không tới chào hỏi? Trơ mắt nhìn Nhất Nặc tiểu thư cùng tên bạn học kia đi rồi.

Lục Dĩ Thừa không lên tiếng, cách cửa sổ, nhìn Cố Nhất Nặc vừa nói vừa cười với Hứa Thụy. Tiểu Lưu rùng mình một cái, cảm giác trong xe nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, không khí có chút không hợp lý.

"Về Lục gia!" Lục Dĩ Thừa phân phó một tiếng, xoay mặt qua một bên cửa xe khác, không nhìn bóng dáng hai người kia nữa.

Về Lục gia? Tiểu Lưu trong lòng tuy rằng nghi hoặc, không dám làm trái mệnh lệnh của Lục thiếu, tăng tốc chạy tới trước, chiếc Maybach màu đen bóng nhanh chóng vượt qua chiếc xe đạp, chạy về phía trước.