Hôm nay, kể từ lúc cô nhận thức được sự hồi sinh của mình, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng cao độ, đến tận lúc này cô mới thả lỏng mình một chút. Kiểm soát không được những suy nghĩ cứ nhảy loạn trong đầu, những việc đã xảy ra cả ngày hôm nay.
Nghĩ đến, Lục Dĩ Thừa....
Hình ảnh ở trong thang máy đó thật sự đã dọa chết cô rồi.
Ngoài Lục Dĩ Thừa ra, những người khác đều không có gì khác biệt so với trong kí ức. Chẳng lẽ, là bởi vì cô đã vượt qua sự hãm hại của Cố Minh Tuyết, trước khi gặp được Lục Dĩ Thừa, đã thay đổi được điều gì?
Nếu như, kiếp trước cô không bị Cố Minh Tuyết hãm hại, thì có phải là cô và Lục Dĩ Thừa không phải đi đến kết cục như vậy......
Cố Nhất Nặc ngay lập tức ngồi dậy, đưa tay lên gõ mấy cái vào đầu mình.
Cô đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao còn có thể ôm hi vọng đối với Lục Dĩ Thừa! Kiếp trước còn chưa đủ thê thảm hay sao? Kiếp này của cô, nhất định phải cách Lục Dĩ Thừa xa ra một chút!
Đồng hồ báo thức reo đúng 6 giờ, Cố Nhất Nặc bỗng nhiên tỉnh giấc, hôm nay là thứ hai, cô còn phải đi học!
Vội vã thu thập sách vở một chút, thay đồng phục, bước xuống dưới lầu dưới. Người giúp việc mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
"Nhất Nặc tiểu thư! Tiên sinh và thái thái đến bệnh viện thăm tiểu thư Minh Tuyết rồi, cô mau lại đây ăn sáng đi."
"Vâng." Cố Nhất Nặc gật đầu, yên lặng ăn sáng.
Đi học, đối với cô ấy mà nói đã là một việc rất xa lạ, nhiều năm trôi qua như vậy, chắc chắn là cô không có cách nào theo kịp khóa học hiện tại, còn cả việc thi đại học, ngoài ra còn có những dự định khác.
Trường trung học phổ thông của G thị tọa lạc ở một vùng ngoại ô yên tĩnh, Cố Nhất Nặc đi tới trước cổng trường, ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, vẫn có thể tìm được một ít bóng dáng quen thuộc.
Đang chuẩn nhấc chân đi về phía trước, vai cô bỗng nhiên trầm xuống, bị ai đó đánh.
"Tiểu Nặc"
"Hứa Thụy?" Cố Nhất Nặc giật mình, hét lên cái tên đó, có chút không chắc chắn.
"Cậu sao vậy? Nhìn như thể không quên biết mình ấy!"
Hứa Thụy, bạn học cấp ba của Cố Nhất Nặc, không chỉ đẹp trai mà còn học giỏi toàn diện, đặc biệt là có nụ cười đẹp như nam thần phim ngôn tình, chính là một mặt trời nhỏ biết đi, có tiếng là cho cậu ấy một chiếc tàu vũ trụ, anh ấy có thể làm ấm cả dãy ngân hà.
4 năm sau, Hứa Thụy sẽ mở một công ty trò chơi, làm ăn phát đạt, chỉ có Cố Nhất Nặc biết Hứa Thụy còn là hacker hàng đầu trong nước.
Được gặp lại Hứa Thụy, trong lòng Cố Nhất Nặc có chút chua xót, Cố Minh Tuyết coi Hứa Thụy là một trong những người mà cô đã đi nɠɵạı ŧìиɧ.
"Tiểu Nặc, cảm ơn cậu nha, công ty ba mình mới tránh được một trận thua lỗ."
Cố Nhất Nặc rối trí một lúc mới nhớ ra là có một lần cô đã từng giúp Hứa Thụy.
Công ty của ba Hứa Thụy gặp phải một chút khó khăn, vốn lưu động không đủ xoay sở, vừa hay công ty của ba cô có một dự án đầu tư, cô liền tạo quan hệ cho họ, thúc đẩy sự hợp tác lần này.
Cẩn thận hồi tưởng lại một chút, sự việc này hình như là mới phát sinh trước ngày sinh nhật của cô mấy hôm.
" Việc này không đáng nhắc tới, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà."
" Đối với cậu mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với mình lại là đại ân đại đức, hay là, mình gả cho cậu, lấy thân báo đáp nha?" Hứa Thụy nháy mắt với Cố Nhất Nặc.
Đám bạn học đi ngang qua, nhìn thấy một màn này, ganh tỵ muốn chết đi được.
Hứa Thụy rất xứng đáng là mỹ nam vườn trường, từ khi Cố Nhất Nặc bước chân vào cổng trường Nhất Trung của G thị đã được công nhận là hoa khôi vườn trường, chỉ cần hai người đứng chung một chỗ thôi là cũng khiến người khác ăn đủ cẩu lương.
Vốn dĩ chỉ là đùa thôi, Cố Nhất Nặc có chút bối rối. Hứa Thụy từng tỏ tình với cô, chính là đoạn thời gian đau khổ nhất khi cô sống ở Lục gia. Rất nhiều lần, lúc mà cô cần sự giúp đỡ nhất, đều là Hứa Thụy ra tay giúp đỡ cô.
"Cậu đã không muốn gả cho mình, vậy tan học chúng ta đi ăn đồ nướng đi, mình mời."
"Được đó." Cố Nhất Nặc cười gật đầu.
Hứa Thụy dắt xe đạp cùng Cố Nhất Nặc đi vào trong sân trường, ánh nắng ấm áp, một cơn gió nhè nhẹ thổi tới mang theo hương vị thanh xuân đẹp đẽ lướt nhẹ qua mặt.
"Tiểu Nặc, cậu thật sự đính hôn rồi sao? Mình thấy Lục đại thiếu gia đó hình như lớn hơn cậu nhiều tuổi, có phải là do ba cậu sắp đặt hay không, bắt cậu gả cho một tên già như vậy".
Tên già....Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Nhất Nặc nghe có người gọi Lục Dĩ Thừa như vậy, "Cậu tham gia tiệc sinh nhật của mình? "
"Là bên hợp tác mới với ba cậu, cả nhà mình đều được mời dự tiệc, nhưng lại không có dịp gặp cậu." Hứa Thụy đã chuẩn bị xong quà sinh nhật, cũng không có cơ hội gặp mặt tự tay tặng quà.
"Vậy mọi chuyện xảy ra ở đó, cậu cũng thấy hết rồi?"
" Ý cậu nói là em gái cậu Cố Minh Tuyết?"
"Ừ!"
"Thấy hết rồi, cô ta thường ngày giao du với đám người đó, việc này cũng khó tránh khỏi, chỉ cần cô ta không gây ra việc gì ảnh hưởng đến cậu thì tốt rồi." Khẩu khí của Hứa Thụy có chút căm ghét.
Cố Nhất Nặc đờ người ra, hóa ra Hứa Thụy vẫn luôn biết, Cố Minh Tuyết là người như thế nào!
Ở kiếp trước, Cố Minh Tuyết chụp ảnh cô bị sốc thuốc trong tiệc sinh nhật, sau đó đăng lên trang mạng của trường, chỉ trong một tiếng đồng hồ đã lan ra toàn trường, cô không còn mặt mũi nào đi học, chỉ có thể ở nhà ôn tập. Ngay cả việc ra khỏi nhà cũng cảm giác như có người ở sau lưng chỉ trỏ cô.
Sau này, cô mới nghe nói mấy bức ảnh đó, tất cả đều bị xoá. Trang mạng của trường bị hacker tấn công làm ngưng trệ, phải sửa chữa mất một tuần.
Chẳng lẽ, việc này là do Hứa Thụy làm.
"Cậu có chụp ảnh lại không?" Cố Nhất Nặc nhìn Hứa Thụy. Hứa Thụy cười bối rối, "Tiểu Nặc, cậu coi mình trở thành loại người gì rồi! Chuyện này, mình có thể làm vậy sao?"
Cố Nhất Nặc tiếp tục nhìn cậu chằm chằm, không nói một lời.
"Cái đó, trong bữa tiệc có nhiều người như vậy, người ta có khi chụp còn nhiều hơn."
"Thừa nhận rồi?" Cố Nhất Nặc cười.
"Chẳng chụp được là bao."
"Đưa điện thoại cho mình!" Cố Nhất Nặc chìa tay ra, Hứa Thụy cầm điện thoại mở khóa rồi đặt vào trong tay của Cố Nhất Nặc.
Mở album ảnh ra, trong đó có hàng tá ảnh chụp Cố Minh Tuyết. Mỗi một bức đều chụp cận cảnh rõ nét như nhau, không trùng lặp, vậy mà Hứa Thụy còn nói là chẳng chụp được bao nhiêu?
"Tiểu Nặc, mình biết, Minh Tuyết là em gái cậu, mình chụp mấy cái này, cũng chỉ là...." Chỉ là phòng bị một chút, cậu ấy luôn cảm nhận được, Cố Minh Tuyết đối với Tiểu Nặc có tâm địa không tốt.
"Mấy tấm ảnh này gửi qua cho mình đi."
"Hả, ờ, mình gửi ngay đây." Hứa Thụy rối trí một chút, mở wechat trên điện thoại ra, gửi toàn bộ qua cho Cố Nhất Nặc.
Mặc dù trường học nghiêm cấm, không được mang theo điện thoại nhưng vẫn có rất nhiều học sinh lén lút đem điện thoại đến trường, có cấm cũng vô dụng.
Nghỉ ngơi giữa giờ, không ít học sinh lén lút lấy điện thoại ra, lên web của trường thấy có một bài viết mới đăng, mở ra xem một chút, một lát là đã lan ra khắp trường rồi.
Đấy chẳng phải là Cố Minh Tuyết sao?
Từng bức ảnh rõ nét, không một góc chết hiện rõ trước mắt mọi người. Càng kéo xuống, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thật sự là quá nóng bỏng.
Thật không ngờ, Cố Minh Tuyết thường ngày cao quý thanh bạch, lại có thể phóng túng đến như vậy!
Hứa Thụy cầm điện thoại, cũng đọc được bài viết này, đây chẳng phải chính là mấy tấm ảnh mà cậu ấy chụp sao? Xoay đầu nhìn về phía Cố Nhất Nặc, phát hiện cô đang điềm tĩnh ngồi trên ghế, ánh nắng chiếu lên người cô, dịu dàng đẹp đẽ đến mê người.
Là cô phải không? Là cô đăng những bức ảnh này lên web của trường?
Cậu ấy lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn.
[ Tiểu Nặc, bài viết đó là cậu đăng phải không?]
Ngay lập tức, tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên.