Vi Tiểu Bảo chuồn ra cửa ngách của kỹ viện chạy về hành viện.
Tên thân binh gác cổng lại quát hỏi:
– Ngươi xông vào đây làm chi?
Vi Tiểu Bảo nói ngay:
– Ta là Khâm sai đại nhân, ngươi không nhận ra ư ?
Tên thân binh kinh hãi nhìn kỹ lại đúng là Khâm sai đại nhân, vội nói:
– Dạ dạ ! Đại nhân…
Vi Tiểu Bảo không chờ gã nói hết lời, rảo về phòng gọi rối rít:
– Hảo Song Nhi! Mau mau giúp ta biến thành Khâm sai đại nhân.
Gã vừa nói vừa cởϊ áσ ngoài.
Song Nhi chầu chực gã rửa mặt, thay áo rồi cười hỏi:
– Khâm sai đại nhân trá hình phỏng đã thám ra được chân tướng chưa ?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Dò được rồi. Bây giờ chúng ta đi bắt người. Cô mặc áo thân binh vào và kêu thêm mười tên thân binh nữa theo ta.
Song Nhi hỏi:
– Có đi kêu bọn Từ lão gia không ?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Trịnh Khắc Sảng đã mê man bất tỉnh nằm ra đất rồi, còn A Kha chắc còn quanh quẩn trong kỹ viện chứ chưa biến đi đâu xa được, mình chỉ việc đến bắt lấy, không phí một chút hơi sức. Hà tất phải đem theo nhiều người. Vả lại bọn Từ Thiên Xuyên lại ngăn không cho hạ sát thằng lỏi con thối tha họ Trịnh càng làm bận cho mình, chỉ kêu mấy tên thân binh đi theo là đủ oai phong hăm dọa má má cùng mụ chủ rùa đen rồi.
Gã tính vậy liền đáp:
– Bất tất phải kêu các vị đó.
Song Nhi mặc xong áo thân binh lại hỏi:
– Chúng ta kêu Tăng cô nương đi có tiện không ?
Trong đội thân binh chỉ có thị và Tăng Nhu là gái giả trai. Hai thiếu nữ này ở với nhau ít ngày đã thành đôi bạn rất thân mật.
Vi Tiểu Bảo tính thầm:
– Muốn ôm A Kha về đây e rằng một mình Song Nhi không làm nổi. Để hai cô đi khiêng là phải. Khâm sai đại nhân dĩ nhiên không thể ra tay, còn bọn thân binh đều là đàn ông thối tha thì để chúng đυ.ng vào cô vợ thơm tho của ta thế nào được ?
Gã liền đáp:
– Được lắm! Cô kêu y cùng đi cho vui, nhưng đừng gọi bọn người phái Vương ốc.
Tăng Nhu vẫn mặc y phục thân binh. Chỉ trong giây lát cô đã ứng hậu.
Vi Tiểu Bảo hướng dẫn hai thiếu nữ và mười tên thân binh trở lại Lệ Xuân Viện. Hai tên thân binh vừa gõ cửa vừa quát tháo:
– Tham tướng đại nhân đã giá lâm, các ngươi mau mở cửa ra nghênh tiếp.
Bọn thân binh đã được Vi Tiểu Bảo căn dặn chỉ được nói la tham tướng đến, vì gã cho rằng một tên tham tướng cũng thừa oai phúc để hăm dọa mụ chủ đến bọn gia nhân trong kỹ viện.
Đập cửa hồi lâu, cánh cửa kẹt mở. Một tên gia nô chạy ra hô:
– Có khách đến.
Vi Tiểu Bảo sợ hắn nhận ra mình, không dám nhìn mặt đối phương.
Một tên thân binh quát lớn:
– Tham tướng lão gia đã giá lâm. Sao không kêu mụ chủ ra nghênh tiếp?
Vi Tiểu Bảo vào tới sảnh đường, mụ chủ ra chào, nhưng không nhìn Vi Tiểu Bảo. Mụ nói:
– Mời lão gia vào hoa sảnh dùng trà.
Vi Tiểu Bảo lại nghĩ thầm:
– Mụ không ngó mặt ta càng hay. Có thế mới khỏi nhận ra ta là ai. Ta cũng không cần gặp má má. Ta chỉ truyền lệnh cho bọn thân binh kiếm A Kha cùng Trịnh Khắc Sảng là xong.
Nhưng mụ chủ nổi tiếng là người tiếp khách khéo léo. Đối với quan nha mụ càng cung kính lịch sự. Bữa nay mụ tỏ ra lãnh đạm, nói năng có điều khác lạ, nên gã hơi kinh ngạc.
Vi Tiểu Bảo tiến vào Cam lộ sảnh thấy tiệc rượu hãy còn bừa bãi chưa thu dọn. Trịnh Khắc Sảng vẫn nằm ngửa hôn mê trên ghế.
Gã lớn tiếng hô :
– Người nhà đâu? Lấy rượu ra đây mau.
Bỗng trong người gã ngấm ngầm lấy làm kỳ, tự hỏi :
– Trong Lệ Xuân viện đã xảy ra chuyện gì? Sao mình gọi mãi mà chẳng thấy ai vào hầu hạ.
Rồi gã tự nhủ :
– Phải rồi! Mụ chủ cùng gia nhân thấy diễn ra cuộc xung đột lại gϊếŧ chết quan binh, nên họ bỏ trốn sạch rồi.
Gã nghĩ tới đây bỗng thấy một tên qui nô cúi đầu đi vào, miệng hàm hồ hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Bọn qui nô trong Lệ Xuân Viện ta đã quen mặt hết. Thằng cha này chắc là mới đến, không biết làm qui nô. Có lý nào qui nô đối với tân khách lại hồ đồ thế? Phải chăng hắn sợ quá đâm ra ngớ ngẩn.
Gã liền quát :
-Mau đi lấy hai chung rượu!
Tên qui nô dạ một tiếng rồi trở gót đi ra.
Vi Tiểu Bảo nhìn bóng sau lưng hắn, bỗng động tâm tự hỏi :
– Ô hay! Thằng cha này là ai? Ta đã thấy hắn lúc ban ngày trong khi thưởng hoa thược dược ở ngoài Chùa Thiền Trí. Sao bây giờ hắn lại đến đây làm qui nô? Trong vụ này tất có điều chi cổ quái.
Gã ngưng thần ngẫm nghĩ, bất giác sợ quá, sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt, bật tiếng la “úi chà!” rồi nhẩy bật lên.
Song Nhi và Tăng Nhu đều giật mình đồng thanh hỏi :
– Chuyện gì vậy ?
Vi Tiểu Bảo khẽ đáp :
– Thằng cha đó là một tên võ sĩ cao thủ dưới trướng Ngô Tam Quế đã cải trang. Vừa rồi chúng ta nói gì nhất định bị hắn nghe hết rồi. Hai cô đừng động thủ vội. Chúng ta cứ lờ đi như không biết gì. Hãy dò xem bọn chúng có bao nhiêu người và sắp đặt ngụy kế gì? Gã nói mấy câu này, thanh âm bỗng run lên.
Nếu tên qui nô này mà là vệ sĩ Ngô Tam Quế cải trang thì gã đã không khϊếp sợ đến thế. Nguyên tên qui nô này chẳng phải ai khác là mà chính là Lục Cao Hiên ở Thần Long Giáo.
Lục Cao Hiên từ đảo Thần Long theo Vi Tiểu Bảo đến Bắc Kinh và ở với gã lâu ngày, nhưng hắn hoá trang khéo quá, tướng mạo khác hẳn khiến hắn không nhận ra nữa. Có điều hắn nhìn bóng sau lưng cảm thấy rất quen thuộc. Ban ngày lúc ở vườn thược dược gã đã ngó thấy mà không nghĩ ra.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo ở Lệ Xuân Viện lại nhìn thấy bóng sau lưng lần nữa liền biết ngay là có chuyện nhiêu khê, phải tĩnh tâm suy nghĩ mới chợt tỉnh ngộ.
Giả tỉ chỉ có một mình Lục Cao Hiên thì không đáng sợ, nhưng Vi Tiểu Bảo đã thấy hắn ở vườn thược dược mà gã lại vô ý tiết lộ nói ra miệng là đến Viện Lệ Xuân nghe hát. Hắn cũng theo đến đây cải trang thành qui nô thì chắc có cả Ủy Tôn Giả và Cao Tôn Giả đi theo. Không chừng cả Hồng Giáo chủ cũng thân hành đến đây nữa.
Gã càng nghĩ càng khϊếp sợ. Trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Bỗng thấy Lục Cao Hiên tay bưng khay gỗ trên đặt hai hồ rượu tiến vào.
Hắn cúi gầm mặt xuống, đặt hồ rượu trên bàn.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi :
– Hắn cúi đầu xuống là sợ ta nhìn ra chỗ sơ hở. Hừ! Không biết còn bao nhiêu người đi với hắn?
Gã liền cất tiếng hỏi :
– Trong viện sao chỉ có một mình ngươi? Mau kêu thêm người đến hầu hạ.
Sau một lúc Lục Cao Hiên đến bốn tên kỹ nữ vào, chia ra ngồi bên bốn người.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy bốn người đều lạ mặt, nhất định không phải là những cô nương trong Lệ Xuân Viện.
Tướng mạo bốn ả kỹ nữ lại cực kỳ xấu xa, ả thì mắt xếch, ả thì méo miệng, nước da vàng khè hay đen nhẻm, chỗ lồi, chỗ lõm hoặc sưng lên như phù thủng, hoặc đầy mặt vết sẹo chằng chịt.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Những vị cô nương ở Lệ Xuân Viện tướng mạo sinh đẹp quá chừng.
Bỗng thấy ả ngồi bên phải mặt đầy vết sẹo nháy mắt mấy cái.
Vi Tiểu Bảo thấy mắt thị linh hoạt, nhãn thần rất tinh nhuệ, liền tự hỏi :
– Bốn người nhất định ở Thần Long Giáo đã cải trang, thị đưa mắt ra hiệu cho ta là có ý gì?
Gã liền cầm hồ rượu Mê Xuân tửu đã có sẵn từ trước còn để đó ró cho bốn ả mỗi cô một chung và nói :
– Chúng ta cùng cạn chung rượu này!
Ở trong kỹ viện nguyên không có lệ khách rót rượu mời kỹ nữ. Hễ thấy khách cầm lấy hồ rượu là kỹ nữ phải đoạt lấy để rót ra chung mới phải lẽ. Nhưng bốn tên kỹ nữ này cứ ngồi yên cúi đầu. Vi Tiểu Bảo rót rượu mà chúng chẳng nói nửa lời.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Bốn tên này giả làm gái điếm còn vụng về quá!
Gã liền hỏi :
– Các cô chầu chực quan khách mà chẳng hiểu lề luật chi hết? Khách đã rót rượu mời cô phải uống đi chứ?
Gã vừa nói vừa rót thêm rượu vào chung cho Lục Cao Hiên và bảo hắn:
– Ngươi mới tới đây thành ra qui nô cũng không biết làm. Khách mời rượu mà các ngươi không uống khiến khách bực mình thì khi nào còn cho tiền nữa?
Lục Cao Hiên cùng bốn ả tưởng trong kỹ viện có lề luật như vậy thật, vội đồng thanh đáp :
– Dạ!
Rồi nâng chung rượu lên uống.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Có thế mới phải chứ?
Gã lại hỏi :
– Trong viện còn qui nô và gái điếm nữa không? Ngươi kêu hết ra đây. Chẳng lẽ tòa Lệ Xuân viện lớn thế này mà chỉ có năm người? E rằng có điều chi cổ quái.
Ả kỹ nữ mặt vàng ửng nhìn Lục Cao Hiên đưa mắt ra hiệu.
Lục Cao Hiên xoay mình đi ra dẫn hai tên qui nô nữa vào. Hắn cất giọng ấm ớ :
– Gái điếm thì hết rồi, qui nô còn hai người này.
Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng :
– Những danh từ “gái điếm”, “qui nô” là để cho người khác gọi lúc vắng mặt.
Chính mình làm qui nô sao lại tự nói ra miệng “Gái điếm và qui nô” được? Cả những quan khách làng chơi cũng không thể bất lịnh sự đến thế. ở trong viện người ta phải gọi kỹ nữ và qui nô bằng cô nương, chú nhỏ. Ta vừa thử một chút, chúng đã bị lòi đuôi. Hừ hừ! Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, thần thông diệu toán cũng chẳng khi nào nghi ngờ đến Vi Tiểu Bảo này lại sinh trưởng ở Lệ Xuân viện.
Gã liếc mắt nhìn hai tên qui nô mới vào thấy chúng thân thể cao lớn, mập ú.
Một tên đúng là ủy Tôn Giả cải trang. Gã vừa nó thấy đã nhận ra ngay. Còn một tên nữa phẳng phất như Cao Tôn Giả.
Gã tự hỏi :
– Cao Tôn Giả biến thành lùn tịt, vì chất thuốc độc của Thần Long Giáo, mà sao bây giờ lại cao thế kia.
Nhưng rồi gã lại nghĩ :
– Phải rồi! Hắn đã kê gót chân cho cao lên. Nếu mình không yên trí từ trước thì chẳng thể nào nhận ra được. Hắn cầm hồ rượu rót vào chung, nhưng chỉ rót một nửa chung thì hồ Mê Xuân tửu đã hết sạch, chẳng còn lấy một giọt.
Gã đành sẻ nửa chung Mê Xuân tửu ra làm hai và rót thêm rượu mới vào nói :
– Khách mời các ngươi uống rượu ô qui. Các người là qui nô hãy uống cạn đi.
Ủy Tôn Giả chẳng nói năng gì nâng chung rượu lên uống liền.
Cao Tôn Giả tính nóng như lửa, thấy Vi Tiểu Bảo dở giọng khinh mạn không nhịn được nữa, cất tiếng thóa mạ :
– Chính ngươi là quân tiểu tạp chủng, quân rùa đen!
Lục Cao Hiên vội kéo tay áo hắn, quát lên :
– Uống lẹ đi! Ngươi dám đắc tội với quan khách ư?
Cao Tôn Giả hóa trang làm qui nô là đã chịu nghiêm lệnh của giáo chủ. Hắn nghe Lục Cao Hiên quát mắng, biết là mình có lỗi, vội nâng chung rượu lên uống cạn sạch.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Đã đến hết cả chưa? Còn người nào nữa không?
Lục Cao Hiên đáp :
– Hết cả rồi không còn ai nữa.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
– Hồng giáo chủ không giả làm qui nô ư?
Gã vừa hỏi câu này vừa đảo lòng trắng mắt ra, ngửng đầu trông lên.
Bọn Lục Cao Hiên bảy người nghe gã hỏi câu này đều giật mình kinh hãi. Bốn tên kỹ nữ nhất tề đứng phắt dậy. Song Nhi đã vận khí chuẩn bị từ trước, vung cả hai tay ra điểm trúng vào huyệt đạo ở sau lưng Cao Tôn Giả và Ủy Tôn Giả.
Ủy Tôn Giả mở bừng mắt ra. Người hắn lảo đảo mấy cái, tuy hắn uống Mê Xuân tửu, thần trí mê man, nhưng võ công hắn vào hạng rất cao thâm, chỉ lực của Song Nhi chỉ làm cho hắn nhói lên mà chưa phong tỏa được huyệt đạo. Hai tay hắn vung lên điểm ra vẫn cực kỳ mau lẹ, nhẹ nhàng trúng vào huyệt đạo của cả Song Nhi lẫn Tăng Nhu hai cô gái rồi hắn mới lảo đảo phóng chạy ra ngoài.
Những người trong sảnh đường nghe tiếng quát tháo của Cao Ủy nhị tôn giả mỗi lúc một xa dần.Vi Tiểu Bảo ở gầm bàn nhìn ra thấy dưới đất một đống người nằm ngổn ngang. Song nhi và Tăng nhu nằm sóng sượt trong góc nhà. Bốn tên kỹ nữ nằm lênh kềnh dưới đất mê man bất tỉnh.
Trịnh Khắc Sảng nguyên trước ngồi gục xuống bàn, sau xảy cuộc đánh nhau loạn xạ làm cho ghế đổ, gã rớt xuống gầm bàn.
Bấy nhiêu người đều nằm yên không nhúc nhích. Người thì bị điểm huyệt, kẻ thì bị Mê Xuân tửu làm cho mê man. Hết thẩy đều như người chết cả một lượt.
Vi Tiểu Bảo rất quan tâm đến Song Nhi, vội lại nâng đỡ thị dậy. Gã thấy thị cặp mắt chuyển động, hô hấp như thường, đã yên tâm được một phần, nhưng gã không biết giải khai huyệt đạo.
Thủ pháp điểm huyệt của Ủy Tôn Giả có chỗ đặc biệt độc đáo. Trên đời ít có người giải khai được huyệt đạo do lão điểm trúng. Vi Tiểu Bảo dĩ nhiên chẳng có biện pháp nào, gã dương mắt lên nhìn Song Nhi, Tăng Nhu và A Kỳ, chẳng biết làm thế nào, đành là thúc thủ vô sách.
Vi Tiểu Bảo đỡ ba người ngồi lên ghế và bảo dạ :
– Các cô đừng sợ gì hết. Cao Tôn Giả và Ủy Tôn Giả đã uống phải Mê Xuân tửu mà bây giờ chúng chạy trốn rồi.
Gã chợt ngó thấy Lục Cao Hiên đang nằm dưới đất bỗng cử động chân tay, liền tự nhủ :
– Thằng cha này nội công cũng ghê gớm lắm. Hắn mà tỉnh lại thì khó bề đối phó. Ta phải tìm cách làm cho gã hôn mê thật lâu.
Gã liền chạy vào phòng mẫu thân trèo lên giường thò vào chăn lấy nửa bình lớn Mê Xuân tửu mà gã đã giấu vào đó từ trước.
Vi Tiểu Bảo trở ra Cam Lộ sảnh, rót một chung rượu thuốc, đổ vào miệng Lục Cao Hiên. Gã lại lắng tai nghe, vẫn chẳng thấy chút thanh âm nào của Cao Ủy nhị Tôn giả trở về, liền nghĩ bụng :
– Âu là ta nhân cơ hội này để điều tra xem mấy tên điếm giả kia là những nhân vật nào?
Gã tự nhủ :
– Trong đám này có một cô đã đưa mắt ra hiệu cho ta, dường như là để ta lưu tâm đến. Cô là người có lương tâm mà ta chưa hiểu là ai?
Gã liền chạy đến bên kỹ nữ giả đó để bóc lớp thuốc cải trang, lớp bùn đất và tro than rớt xuống rồi để lộ khuôn mặt xinh xinh, lau sạch đi, nước da trắng nõn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnVKL.com
Vi Tiểu Bảo nhìn rõ mừng quá, không nhịn được bật tiếng hoan hô. Nguyên kỹ nữ giả là Tiểu Quận chúa Mộc Kiếm Bình.
Vi Tiểu Bảo khẽ cúi xuống hôn cô một cái rồi nói:
– Cô đối với ta còn có lương tâm. Chắc cô bị bọn họ bức bách mà phải hại đến ta.
Đột nhiên trống ngực đánh thình thình, gã tự hỏi :
– Còn ba gái điếm giả kia là ai? Phương cô nương ở trong đám này phải không? Con đượi đó lúc nào cũng nghĩ cách hại ta. Lần này mà y không ở đây thì thật là quái lạ.
Gã nghĩ tới Phương Di vừa cảm thấy êm ái vừa tức mình :
– Vi Tiểu Bảo nhìn kỹ ba người kia thấy một cô mặt vàng ửng, thân hình mảnh dẻ, gã đoán đó là Phương Di, liền đưa tay bóc lớp thuốc hóa trang trên mặt coi.
Bụi đất rớt xuống, một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ lộ ra, xinh đẹp hơn cả Phương Di. Người này còn lớn hơn Phương Di đến chục tuổi thị chính là Hồng Giáo chủ phu nhân.
Hồng phu nhân say sưa Mê xuân tửu hai má ửng hồng như bông hoa đào, nước da bóng bảy tựa hồ sắp chảy nước.
Vi Tiểu Bảo thấy người đẹp không khỏi rạo rực trong lòng. Trước nay gã không dám cử động khinh bạc mà chỉ nhìn thị bằng cặp mắt say đắm. Bây giờ gã thấy thị say mèm không biết gì nữa, liền tự nhủ :
– Đây thật là một cơ hội ngàn năm một thuở.
Vi Tiểu Bảo khiêng hết cả đám bảy đàn bà con gái lên cái giường lớn giăng kín màn lại. Gã tuột dầy, chui tót lên giường bò lại đưa tay ra vuốt má Hồng phu nhân một cái, gã thấy ả hai mắt đờ đẫn, nửa mê nửa tỉnh chẳng biết gì hết, thì mừng rỡ máu da^ʍ càng nổi lên, trống ngực đánh thình thình. Gã lại vuốt má bên kia một cái, mắt liếc vào ngực nàng vun cao phập phồng theo hơi thở. Vi Tiểu Bảo nhiều khi mơ tưởng đến Hồng phu nhân ngồi trên ngai cao bên cạnh giáo chủ ngáp dài một cái, tay trái khẽ giơ lên che miệng anh đào nhỏ bé coi càng hấp dẫn. Lúc này thị đang ngồi sát ngay trước mặt gã chu mỏ hôn lên đôi môi xinh xắn đó, lưỡi gã thò qua miệng nàng tìm đầu lưỡi Hồng phu nhân liếʍ láp. Mũi gã đυ.ng vào đầu mũi nàng ngửi thấy mùi hơi thở thơm tho quyến rũ. Vi Tiểu Bảo đưa tay sờ soạng vào hai gò ngực vun tròn đầy đặn trên ngực người đàn bà, bàn tay gã cảm thấy đôi gò bồng đảo căng tròn hết còn nhịn được lụp chụp cởi khuya áo nàng. Trong khoảnh khắc người đàn bà xinh đẹp đầy quyền thế trong Thần Long giáo bị cởϊ áσ ngoài lẫn áo trong nằm đưa đôi nhũ hoa căng đầy, vừa to vừa săn chắc, hai núʍ ѵú màu hồng rất lớn, rõ ràng là thứ đàn bà rất mạnh tính dục. Vi Tiểu Bảo ngẩn người đưa tay mân mê sờ mó đôi nhũ hoa trong lòng tự nhủ:
– Con đượi mỹ miều vυ' to này mà đến làm ăn ở Lệ xuân viện thì bao nhiêu khách làng chơi thành Dương Châu tất ào ào kéo đến, có khi chen lấn nhau làm vỡ cả cổng lớn.
Gã ngó xuống lỗ rốn trên cái bụng trắng phau nõn nà, không nhịn được nữa kéo dây lưng quần phu nhân. Gã nín thở cởi luôn quần thiếu phụ, trong lòng thầm nghĩ đằng nào dù có ngưng lại không lợi dụng cơ hội làm tới nơi tới chốn thì khi nàng phục hồi công lực tất cũng phải chết chắc. Vi Tiểu Bảo lỡ leo lưng cọp nên rắp tâm đánh canh bạc lớn dở trò chiếm đoạt luôn Hồng phu nhân đầy quyền thế lại kiều diễm mặn mà. Trước hưởng khoái lạc sau là chinh phục được nàng thì mới mong khỏi bị nàng ra tay lấy mạng gã. Hồng phu nhân bị gã kéo tụt cả quần ngoài lẫn trong xuống lộ ra cặp đùi thon trắng muốt, mu động đào nguyên thiếu phụ vun cao lông đen tuyền rậm rạp hơn nhiều so với mấy cô thiếu nữ kia trên giường. Hai cổ chân nàng bị gã nắm kéo banh ra đến độ hai mép thịt hồng ló ra sau đám lông đen mượt mà. Vi Tiểu Bảo ngó thấy được l*и Hồng phu nhân rồi thì xuýt xoa tự bảo:
– Ta lấy được nàng làm vợ bé luôn thì hay lắm.
Bất giác gã cao hứng khẽ cất tiếng hát :
“Một ta sờ, hai ta sờ, Sờ ngay được cô em “
Hồng phu nhân đột nhiên cựa mình mở mắt ra. Mê xuân tửu nhạt bớt nên thị vừa tỉnh lại. Nét mặt thị tựa như cười mà không phải cười. Đầu thị vẫn còn xây xẩm chưa nắm rõ tình hình đã quát:
– Tiểu Bảo! Ngươi thật là lớn mật! Dám trêu ghẹo cả bổn phu nhân ư?
Vi Tiểu Bảo sợ hết hồn buông hai chân nàng ra cho nàng co chân lên khép hai đùi lại, gã làm bộ tươi cười đáp :
– Thưa phu nhân! Thuộc hạ đối với phu nhân có điều gì phạm pháp đâu? Y phục trên mình phu nhân… không phải do thuộc hạ cởi.. thuộc hạ không dám vô lễ…
Hồng phu nhân trong đầu choáng váng nghe nói mới nhận ra mình đang lõα ɭồ thân thể hoảng hồn chụp cái chăn kéo lên mình quát hỏi:
– Ngươi…rõ ràng vừa rồi ngươi đã…làm gì? Ngươi… kéo hai chân ta, còn hát khúc tiểu điệu gì vậy?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Đó là câu hát nhăng trong kỹ viện mà thuộc hạ đã nghe được. Xin phu nhân đừng lấy làm chuyện thật.
Hồng phu nhân nắm tấm chăn khẽ hỏi :
– Ngươi muốn chết hay muốn sống?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Thuộc hạ là Bạch Long sứ, kính chúc phu nhân cùng giáo chủ vinh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề. Phu nhân ra hiệu lệnh, thuộc hạ xin kính cẩn tuân theo.
Hồng phu nhân chẳng ngờ Vi Tiểu Bảo còn nhớ đến Bạch Long sứ của Bạch Long giáo, nhưng gã đang nằm trong cùng một giường với ả, gã nói câu này với vẻ mặt trâng tráo, tia mắt lóe ra những ánh da^ʍ tà khiến ả tự nhủ :
– Điều thiết yếu lúc này là ta hãy tìm cách thoát hiểm rồi sẽ tính.
Nếu trong hoàn cảnh nào khác mà Hồng phu nhân không bị kềm chế chắc hẳn thị đã để mặc coi Vi Tiểu Bảo dở trò gì rồi mới tùy cơ chơi trò mèo vờn chuột với gã chứ không việc gì mà vội. Thực ra thị đã động lòng từ lúc Phương Di bị Thần Long giáo dùng thuốc độc ép dẫn dụ Vi Tiểu Bảo khiến cả hai cùng bị giữ chân lại trên đảo. Khi ấy Hồng phu nhân có lần bắt gặp gã ôm eo Phương Di đi rất thân mật lấy làm kì dùng khinh công âm thầm theo dõi. Thì ra sau khi Phương cô nương đã trao thân cho Vi Tiểu Bảo thì ngày ngày trên đảo gã đều bám theo đòi hỏi chuyện ái ân, Hồng phu nhân đi theo lần đó đã chứng kiến hai người họ đưa nhau ra sau mấy tảng đá lớn ngoài bãi biển bày trò mây mưa. Chẳng mấy chốc áo Phương Di đã bị Vi Tiểu Bảo cởi ra, yếm ngực nàng rơi xuống, đôi nhũ hoa trần trụi đưa ra cho gã nắn bóp bú ɭϊếʍ. Lúc đầu Hồng phu nhân rất kinh ngạc không ngờ thằng nhỏ này lại chinh phục được thiếu nữ xinh đẹp và chững chạc như Phương Di. Hồng giáo chủ vì luyện công đã ngưng chuyện khuê phòng với thị đã lâu, khi Hồng phu nhân xuân tình phơi phới bắt gặp trò nhảy đực của Vi Tiểu Bảo thì chính nàng đâm ra thèm thuồng rạo rực. Sau đó thị đã theo rình rập gã bày trò truy hoan với Phương Di thêm vài lần nữa, vừa coi lén vừa thọc tay vào quần tự thủ da^ʍ, chỉ mong bắt Vi Tiểu Bảo về làm món đồ chơi để thỏa mãn du͙© vọиɠ. Kẹt là bấy giờ Hồng giáo chủ đang cần Vi Tiểu Bảo tìm cho ra Tứ Thập Nhị chân kinh nên thị không ra tay bừa bãi được. Hồng phu nhân chưa thu thập được Vi Tiểu Bảo thì gã đã rời đảo.
Lúc này nhớ lại chuyện cũ ả buột miệng hỏi gã:
– Ngươi đã lấy Phương Di cô nương làm vợ rồi phải không?
Vi Tiểu Bảo giương mắt nhìn vào mặt Hồng phu nhân trả lời:
– Chưa làm bái thiên địa kết nghĩa phu thê nhưng lạc thú ái ân với Phương tỷ tỷ thì tiểu đệ đã may mắn được tận hưởng rồi. Sao cô lại muốn biết ?
Giọng gã dõng dạc ra chiều vô cùng đắc ý, chẳng những Phương Di nằm ngay bên cạnh mặt đỏ rừ mà đám quần thư nằm trên giường đều nghe hết.
Hồng phu nhân cảm thấy như da thịt nóng bỏng lên. Đầu óc ả đã tỉnh táo ra rất nhiều nhận ra trên giường toàn là nữ nhân nằm ngổn ngang áo quần xốc xếch nửa kín nửa hở da thịt lõα ɭồ trắng nõn, cách đó hai cô gái là một thiếu nữ còn bị cởi truồng ra nằm tênh hênh hai đùi trắng nõn, mu hạ bộ đầy lông đen, chính là Tăng Nhu. Hồng phu nhân ở trong địa vị cực cao trong Thần Long giáo, quen thói giáo chúng tâng bốc nịnh bợ không ai dám trái ý thị. Lúc này xuân tình có phần rạo rực nhưng Hồng phu nhân tuyệt không phải là hạng gái điếm dày dạn phong trần, ả không muốn làm trò mây mưa trước đám thiếu nữ chút nào, trong đó Phương Di và Mộc Kiếm Bình đã gia nhập Thần Long giáo là thuộc hạ của nàng. Ả cất giọng ôn nhu:
– Tiểu đệ đệ, chuyện gì hai ta cũng có thể thương lượng được. Ta quyết không để cho đệ đệ phải thất vọng.
Vi Tiểu Bảo bẹo má Hồng phu nhân:
– Đêm nay tỷ tỷ tự dẫn thân vào cửa, chẳng lẽ Vi Tiểu Bảo còn giữ điều lịch sự? Ta thành tâm muốn lấy cô làm bé.
Hồng phu nhân nghe giọng lưỡi gã cảm thấy mình đang bị dồn vào chân tường. Ả lại nói:
– Hảo đệ đệ, chúng ta hẹn gặp nhau ngày mai được chăng ? Ở đâu hoàn toàn tùy ý đệ đệ.
Vi Tiểu Bảo thò tay nắm một góc tấm mền trên mình Hồng phu nhân kéo, ả đang ngấm ngầm vận công mà hốt hoảng chân khí tản đi hêt. Nội lực chưa phục hồi được nên tay ả níu tấm mền không lại sức gã kéo. Một tòa thiên nhiên của tạo hóa từ từ hiện ra trắng nõn nà ngồn ngộn với những đường cong bốc lửa. Hồng phu nhân kiều diễm lập tức nằm lõa thể duỗi dài trên giường. Nàng hứ lên một tiếng, đôi mắt xinh đẹp quắc lên hung dữ thách thức. Hồng phu nhân thường ngày được giáo chúng tôn kính như thần thánh bây giờ hiện nguyên hình là một người đàn bà hấp dẫn đầy sức sống bị gã thiếu niên cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra hết. Hồng giáo chủ thủ đoạn nghiêm khắc tàn độc, trong bao nhiều năm chưa có đàn ông nào trong Thần Long giáo dám tơ hào đến phu nhân xinh đẹp của lão. Lúc trước Vi Tiểu Bảo đã tính đến chuyện cùng Hồng giáo chủ kết nghĩa anh em, nhưng gã tự liệu vụ này khó khăn vô cùng không thể làm nổi. Bây giờ chuyện kết nghĩa anh em với Hồng giáo chủ đã dẹp qua một bên mà phu nhân của lão thì Vi Tiểu Bảo đã lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra như nhộng. Trong khi nàng cắn môi ngoảnh mặt qua một bên, gã nhìn nét mặt kiều diễm nửa xấu hổ nửa phẫn nộ rồi lại nhìn hai bầu vυ' săn chắc mịn màng tặc lưỡi:
– Hấp dẫn quá đi thôi!
Hồng phu nhân mặt đỏ đến tận mang tai cất giọng nũng nịu:
– Oan gia ơi, chúng ta dắt nhau đi chỗ khác bây giờ cũng được, nên chăng? Thϊếp sẽ dâng hiến hết cho chàng.
Thì ra Hồng phu nhân đỏ mặt vì ả vừa xấu hổ trước mắt quần thư vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ không hẳn là phẫn nộ. Vi Tiểu Bảo nhổm dậy kéo dây lưng quần, tình huống trước mắt gã nằm mơ cũng không sao tưởng gã sẽ có ngày được hưởng. Hồng phu nhân đã từng coi lén Vi Tiểu Bảo cụp lạc với Phương Di nên ả đã biết ©ôи ŧɧịt̠ gã rất to. Từ đó đến giờ Vi Tiểu Bảo lại lớn lên thêm, ©ôи ŧɧịt̠ gã vừa to hơn trước vừa ở ngay trước mặt, còn trong quần đã đội lên đến một đống phình ra phía trước. Hồng phu nhân bị cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra hết nằm đó đã rạo rực lắm rồi. Vi Tiểu Bảo móc ra đầu ©ôи ŧɧịt̠ bóng loáng đỏ ửng hình trái nấm cực kỳ to lớn, rồi mới tụt quần xuống phóng thích dươиɠ ѵậŧ đã cương lên dài thòng ngỏng cứng chỉa lên trời.
– Còn phải dắt em đi đâu nữa bây giờ. Ở đây tất cả là các cô vợ của Vi Tiểu Bảo ta.
Hồng phu nhân dán mắt vào ©ôи ŧɧịt̠ Vi Tiểu Bảo. Tai ả nghe gã giáng nàng xuống đến vai em rồi. Gã bước tới ngang đầu ả lom khom kéo hai cái gối lớn chồng lên nhau kê sát vô tường. Đôi mắt to đen láy của nàng thiếu phụ dại đi, nàng thấy ©ôи ŧɧịt̠ vĩ đại của gã đong đưa ngất ngưởng . Gã xốc hai nách kéo nàng ngồi lên dựa lưng vào chồng gối kê vào tường. Hồng phu nhân chưa biết Vi Tiểu Bảo sắp dở trò gì thì gã đứng đó dí đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào mũi nàng. Gã quẹt đầu khất đang rỉ rả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đầu mũi dọc dừa thanh tú của Hồng phu nhân rồi nắm nòng ©ôи ŧɧịt̠ tát qua tát lại vào hai bên má trắng mịn mấy cái.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì:
– Há miệng ra.
Hồng phu nhân lập tức há miệng ra như chỉ chờ nghe Vi Tiểu Bảo nói câu này. Gã dùng tay nắm nòng ©ôи ŧɧịt̠ chỉa đầu khất vào giữa đôi môi cong cớn quyến rũ .
– Ô trời ơi!
Vi Tiểu Bảo rên lên ra tiếng, một luồng kɧoáı ©ảʍ từ đầu khất tỏa khặp dươиɠ ѵậŧ gã. Đôi môi mềm mại âm ấm hình trái tim vừa ngậm vào đầu ©ôи ŧɧịt̠ đã lập tức bắt đầu bú ʍúŧ. Gã kêu lên:
– Trời ơi, tuyệt lắm.
Hai bàn tay gã vít đầu Hồng phu nhân kéo vào, ©ôи ŧɧịt̠ dài thòng dầy cộm ấn vô miệng ả mới đến phân nửa, ả đã thấy đầy cứng sắp mắc nghẹn đến nơi. Hồng phu nhân lúc trước đã từng bú ©ôи ŧɧịt̠ giáo chủ nhưng ©ôи ŧɧịt̠ lão ấn lút cán vô miệng nàng cũng không cảm thấy bị mắc nghẹn như lần này. Ả đưa hai tay nắm hai bên bẹn gã, đẩy ra, tay chân ả mới cử động lại được nhưng chỉ như người đàn bà không có chút công phu nội lực nào. Vi Tiểu Bảo bớt chút sức ép cho Hồng phu nhân giữ khoảng một phần ba chiều dài ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng mà bú. Nàng thiếu phụ được dễ thở thôi không đẩy hai đùi Vi Tiểu Bảo ra nữa tay trái nắm khúc nòng ©ôи ŧɧịt̠ còn ở ngoài miệng nàng, tay phải mò mẫm hai hòn dái. Hai tay nàng vừa tuốt nòng vừa xoa từng hòn dái một khiến Vi Tiểu Bảo sung sướиɠ vui mừng khôn xiết. Gã ung dung đứng ưỡn ©ôи ŧɧịt̠ ra cho Hồng phu nhân dùng miệng, lưỡi và hai bàn tay hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠, hay bàn tay gã rảnh rang ôm đầu nàng vuốt ve, mười ngón tay đan vào mái tóc đen mượt mà ra chiều âu yếm.
– Được lắm, A Thuyên bú ©ôи ŧɧịt̠ ta giỏi lắm!
Nhũ danh của Hồng phu nhân là Tô Thuyên, trước giờ chỉ có mình Hồng giáo chủ thỉnh thoảng gọi nàng là A Thuyên. Lần đầu tiên thị mới nghe người khác gọi mình như vậy , Hồng phu nhân đỏ mặt nút mạnh vào đầu ©ôи ŧɧịt̠ liên hồi làm Vi Tiểu Bảo rùng mình uốn éo trong khoái lạc. Từ lúc nàng đã bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng giữa đám thiếu nữ rồi thì nàng biết có giữ thể diện cũng vô ích thà cứ buông thả hưởng lạc trước mắt. Gã cúi đầu nhìn xuống , bên dưới đôi môi son hồng đang ngậm đầu ©ôи ŧɧịt̠, đôi nhũ hoa căng tròn vươn cao đong đưa theo mỗi động tác của người đẹp. Vi Tiểu Bảo khen thầm hai vυ' Hồng phu nhân to không kém gì vυ' của Trần Viên Viên thân mẫu A Kha và to hơn tất cả các cô vợ bé đang ở trên giường. Gã đứng thò hai tay xuống nắm hai bầu vυ' nở nang săn chắc cỡ hai quả cam sành láng mướt êm như nhung. Gã lim dim xoa bóp nhào nắn đôi nhũ hoa Hồng phu nhân càng lúc càng mạnh bạo cho thỏa thích làm ả lúc đầu vừa sướиɠ vừa nhột chuyển sang vừa đau vυ' vừa sướиɠ. Suốt đời chưa bao giờ thị lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ do xoa bóp nhũ hoa mà ra như vậy, hơn hẳn lúc phu quân Hồng giáo chủ vuốt ve vυ' thị. Vi Tiểu Bảo quá náo nức trong ý đồ chiếm đoạt người đàn bà kiều diễm yêu quý nhất của Hồng giáo chủ nên ©ôи ŧɧịt̠ gã tiết mồ hôi rất nhiều. Mùi ©ôи ŧɧịt̠ gã ngai ngái càng lúc càng xông lên mũi Hồng phu nhân.
Vi Tiểu Bảo bóρ ѵú Hồng phu nhân đã đời rồi hai tay chụp đầu ả kéo vô nắc liên hồi càng lúc càng sâu thêm. Đến hai phần ba con cắc vĩ đại lọt vào miệng Hồng phu nhân thì thị bắt đầu sặc sụa, mặt thị đỏ bừng chảy nước mắt rõ ràng là bị mắc nghẹn thật. Vi Tiểu Bảo đến đó mới rút ©ôи ŧɧịt̠ ra nâng cằm nàng lên, khuôn mặt kiều diễm lem luốc nước mắt vì bị sặc đối với gã trông càng thêm quyến rũ. Gã nhìn vào đôi mắt người đàn bà bảo:
– Côи ŧɧịt̠ ta dài lắm, nàng phải hoàn toàn buông lỏng cuống họng cho ta thúc ©ôи ŧɧịt̠ vào thì sẽ không bị nghẹn. Lúc đầu nàng vừa bú vừa dùng lưỡi liếʍ đầu ©ôи ŧɧịt̠ như thế là tuyệt vời đấy!!
Vi Tiểu Bảo sở dĩ bắt Hồng phu nhân ngồi lên để bú ©ôи ŧɧịt̠ gã là muốn cho mọi người trong phòng cùng trông thấy. Đây là thủ đoạn bọn ma cô dùng để khuất phục các cô gái mới bị bán vào kỹ viện. Các cô dù là sắc nước hương trời xuất thân lễ giáo khi phải trải qua các buổi học 36 thế làʍ t̠ìиɦ trước sự xăm xoi của tú bà cùng hàng tá các kỹ nữ, ma cô sau đó đều răm rắp vào khuôn trở thành vợ hờ của gã ma cô là đối tác chính trong khi nàng thực tập các kiểu làʍ t̠ìиɦ. Trong Lệ Xuân Viện cô nào ương ngạnh cứng đầu bị bắt xen vào giữa các thế làʍ t̠ìиɦ những màn bú ©ôи ŧɧịt̠ bú dái hay có khi cả liếʍ lỗ hậu môn gã ma cô cho đến khi nào khuất phục mới thôi. Vi Tiểu Bảo lúc mới nhập cuộc đã nghĩ tới việc bắt Hồng phu nhân liếʍ lỗ hậu môn gã nhưng không ngờ ả vào cuộc đã ngoan ngoãn bú ©ôи ŧɧịt̠ gã tận tình chứ không cần phải cưỡng ép chi hết.
Hồng phu nhân bú ©ôи ŧɧịt̠ Vi Tiểu Bảo xong nhìn quanh thấy các cô ai nấy mặt đỏ như giáng chiều. Cô thì ngoảnh mặt đi, cô thì cúi đầu xuống. Không khí trong phòng sặc mùi du͙© vọиɠ, đột nhiên Phương Di nằm gần đó lên tiếng:
– Sao ngươi lại chàng màng cả với đàn bà có chồng? Bạ đâu dính đó thật có khác gì giống chó !
Phương Di bắt đầu là gái trinh lại rất mực lễ giáo, cô ăn nằm với Vi Tiểu Bảo hơn cả tháng trời rồi gã mới khiến được cô khẩu da^ʍ cho gã. Vừa rồi Phương Di chứng kiến Hồng phu nhân lúc đầu bị Vi Tiểu Bảo cưỡng bức vậy mà ngay sau đó ả lại bú ©ôи ŧɧịt̠ gã tận tình đến thế đột nhiên máu ghen nàng sôi sục không kềm lại được.
Vi Tiểu Bảo liếc Phương Di nháy mắt rồi quay lại nhìn mặt Hồng phu nhân cười nói:
– Phương tỷ tỷ thấy ta lấy thêm vợ mới nên ăn phải dấm chua rồi.
Hồng phu nhân nguýt gã một cái quay mặt đi:
– Hứ!
Vi Tiểu Bảo thấy vừa rồi Hồng phu nhân đã bú ©ôи ŧɧịt̠ mình kỹ đến thế bây giờ hiển nhiên là õng ẹo làm nũng. Gã cười ha hả:
– A Thuyên giang đùi ra coi nào.
Hồng phu nhân vừa xấu hổ vừa nứиɠ l*и, mặt đỏ au đến tận mang tai, thị liếc vào mặt Vi Tiểu Bảo từ từ co cặp đùi nõn nà lên, hai mép l*и hồng hồng dán vào nhau hiện ra lồ lộ giữa hai đùi trắng mịn. Vi Tiểu Bảo nghiêng đầu cúi xuống tiến sát vào chỗ khe l*и xăm soi làm Hồng phu nhân cười hinh hích nói:
– Muốn coi lắm hay sao ?
Đèn đuốc trong phòng sáng choang chiếu vào hai mép l*и hồng tươi, mum múp, xung quanh lông đen nhánh rậm rạp vô cùng. Hai đùi Hồng phu nhân co lên đến sát ngực, dưới khe l*и cả c̠úc̠ Ꮒσα nàng cũng phơi ra luôn xinh xinh đỏ thắm. Mắt Vi Tiểu Bảo sáng lên, gã chúi mũi vào ngửi thử c̠úc̠ Ꮒσα thấy không có chút mùi hôi nào, gã nắm hai nhượng chân Hồng phu nhân, dí mũi hít hà c̠úc̠ Ꮒσα nõn nà của nàng thêm lần nữa rồi le lưỡi ra liếʍ nhẹ vào ngay cái cái chấm đỏ tươi ấy. Người đàn bà khẽ rên ra tiếng bắt đầu cựa quậy. Vi Tiểu Bảo hai tay nắm lấy hai nhượng chân giữ cho nàng đưa mông lên trời tiếp tục liếʍ xung quanh cái c̠úc̠ Ꮒσα bé tí. Hai tay nàng chụp lấy đầu Vi Tiểu Bảo kéo sát vô thêm rêи ɾỉ:
– Ô trời ơi! Oan gia ơi!
Lúc này các cô đều biết Vi Tiểu Bảo đang bò ra trên giường chúi đầu vào hạ bộ Hồng phu nhân duy chỉ có Mộc Kiếm Bình nằm chếch một bên phía dưới gối đầu cao là nhìn thấy được miệng lưỡi Vi Tiểu Bảo đang làm gì. Gã ham muốn Hồng phu nhân kiều diễm thơm tho cũng có mà lo sợ võ công thượng thặng của ả càng nhiều hơn. Mũi gã chúi vào vào mớ lông l*и hôn hít trong khi đầu lưỡi nhọn hoắt ngo ngoe liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα nàng. Cảm giác nhột nhạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạ lùng này nàng chưa trải qua bao giờ vì Hồng giáo chủ chưa hề liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα nàng. Hai chân nàng hết chịu được nữa bắt đầu ngọ nguậy, nàng giạng háng ra, khe l*и hồng hồng tuyệt mỹ bên trong đỏ au mở ra sát vào mặt Vi Tiểu Bảo, miệng gã chuyển từ c̠úc̠ Ꮒσα lên ngoạm vào mu l*и Hồng phu nhân.
– Ôi cha, chết ta rồi!
Nàng vừa la lại vừa tự ấn l*и vào miệng Vi Tiểu Bảo thêm, những đòn bú ɭϊếʍ của gã làm nàng sướиɠ một thì thèm thuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến gấp mười. Hồng phu nhân hai tay kéo đầu Vi Tiểu Bảo ngóc hẳn đầu lên nhìn xuống ©ôи ŧɧịt̠ cương dài ngoằng đong đưa qua lại, giọng nàng rêи ɾỉ:
– Vi Tiểu Bảo ơi, đút ©ôи ŧɧịt̠ vô mình thϊếp đi.
Vi Tiểu Bảo nghe Hồng phu nhân nứиɠ đến phải cất tiếng nài nỉ nhưng gã tiếp tục dùng miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khe l*и người đẹp thêm nữa. Hai mép l*и mơn mởn thay phiên nhau bị đôi môi gã nút chùn chụt, xen vào bằng những đợt ngoáy đầu lưỡi vào lỗ l*и. Gã dùng hai bàn tay vạch đôi môi miệng dưới của Hồng phu nhân, chu mỏ ấn vào nút ra cả chỏm thịt bé xíu đỏ au bú lấy bú để. Nàng oằn mình vật vã, hai chân nàng vừa giẫy dụa vừa tiếp tục giạng háng ra theo bản năng con cái.
– Vi Tiểu Bảo, đút ©ôи ŧɧịt̠ vào đi.
Miệng Vi Tiểu Bảo nãy giờ ngậm l*и Hồng phu nhân không nói nên lời, ©ôи ŧɧịt̠ gã cương đến độ bắt đầu hơi đau nhức. Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ vĩ đại đong đưa giữa hai đùi gã mấy lần giựt giựt lên trong không khí. Vi Tiểu Bảo bú l*и thỏa thuê đến lúc phải cho ©ôи ŧɧịt̠ được thỏa mãn mới ngồi nhổm dậy chen vào giữa hai đùi nõn nà. Gã nhìn thấy mặt người đẹp phờ phạc, đôi mắt to đen láy đờ đẫn mụ mị đi vì du͙© vọиɠ, gã cố tình hỏi:
– Muốn ta đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng phải không ?
Hồng phu nhân ngó mặt Vi Tiểu Bảo gật đầu. Gã nói:
– Chờ ta một lát. Ta qua coi cô vợ bé nằm bên kia rồi sẽ trở lại với nàng.
Vi Tiểu Bảo bò ngang qua người Song Nhi nằm xuống bên cạnh Tăng Nhu. Gã thấy Tăng Nhu đang dương mắt lên nhìn mình. Nàng là một vị cô nương lối 15 , 16 tuổi, gương mặt tròn trĩnh, tướng mạo xinh tươi. Cặp mắt to và đen láy. Má cô ửng hồng ra chiều e thẹn. Dọc đường lúc cô đi cùng Vi Tiểu Bảo từ núi Vương ốc tới Dương Châu, gã đoán biết Tăng Nhu đã phải lòng gã sau khi môn phái cô do gã cứu thoát. Có điều lần đó cô chiêu lẩn tránh gã hoài, gã muốn nói một câu chuyện tâm tình với cô cũng không được. Lần này Tăng Nhu đi theo gã gặp lúc cô vừa bị người ta điểm huyệt gã cởi truồng cô ra ngay lúc khiêng cô lên giường rồi. Vi Tiểu Bảo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng nằm xuống quay qua ôm Tăng Nhu hôn má nàng. Cô chiêu hoàn toàn tỉnh táo, tim đập loạn lên tưởng chừng như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực. Bàn tay gã vuốt ve hai đùi trơn tru mát rượi lần mò lên vào đám lông l*и cô gái. Gã ngồi nhổm dậy mặc cho Tăng Nhu nắm cổ bàn tay sờ soạng của gã giữ lại, cúi đầu xuống hôn môi nàng. Tăng Nhu quay đầu tránh né nhưng miệng Vi Tiểu Bảo gắn cứng vào môi nàng. Môi hai người dính vào nhau, Tăng Nhu ngửi thấy mùi hơi thở gã đàn ông đầu đời, lưỡi nàng nếm thấy nước miếng Vi Tiểu Bảo vì đầu lưỡi gã đã thò qua đút vào miệng nàng. Tăng Nhu chơi vơi nút lưỡi với Vi Tiểu Bảo, dưới mu l*и càng lúc càng nhột. Bàn tay gã sờ mó bên ngoài một lúc đã vén lông vạch hai mép l*и Tăng Nhu ra, ngón tay Vi Tiểu Bảo đút vào thấy trơn nhớt ướt nhem nên gã đút thêm ngón tay nữa vào cùng một lúc. Nàng trinh nữ kẹp chặt hai đùi lại không cho Vi Tiểu Bảo tự do sờ mó khều l*и nên gã nhả môi Tăng Nhu ra ngồi tụt xuống nắm hai đầu gối cô banh ra. Cô gái muốn gượng lại nhưng hai đùi nàng vẫn cứ bị banh ra chàng hảng đến độ khe l*и cũng mở ra luôn. Vi Tiểu Bảo nắm nòng ©ôи ŧɧịt̠ đã nứиɠ đến cứng như cái chày gỗ ấn ngay vào lỗ l*и đỏ au lấp lánh nước nhờn. Vi Tiểu Bảo vừa nhột vừa sướиɠ đến tê dại, lỗ l*и trinh nguyên nhỏ bé nhưng quá ướŧ áŧ trơn tru nong ra đón nhận đầu khất ©ôи ŧɧịt̠. Gã cong đít lên nắc những cú thật ngắn, chỉ khúc đầu khất thụt ra thụt vào lỗ l*и cô gái. Tăng Nhu ngây thơ trong trắng nhưng cô cũng biết Vi Tiểu Bảo đang chiếm đoạt mất đời con gái. Hai đùi bị Vi Tiểu Bảo banh ra đến hết cỡ, l*и cô càng lúc càng vừa thốn vừa sướиɠ, toàn thân nóng hừng hực như bốc lửa. Sự đòi hỏi thể xác bắt đầu thiêu đốt cô gái. Bất giác trong đầu cô hỗn độn nhiều ý nghĩ, cảm giác tủi thân nhục nhã lúc bị gã tụt quần nguôi đi bớt, cô tự an ủi các cô gái kia cũng là vợ gã tất là chị em với mình rồi, họ có trông thấy cũng không phải người ngoài. Thêm nữa họ cũng làʍ t̠ìиɦ với Tiểu Bảo mà, nghĩ đến đó Tăng Nhu như cất được gánh nặng. Bên dưới Vi Tiểu Bảo nhấp đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng l*и Tăng Nhu đã đời rồi gã thúc vô một cú ngập cỡ nửa chiều dài ©ôи ŧɧịt̠. Tăng Nhu quíu người rêи ɾỉ:
– Ui, ui, ư, ư …
Vi Tiểu Bảo sướиɠ quá, rút ©ôи ŧɧịt̠ ra thúc vô một cú mạnh hơn nữa đến gần lút cán ©ôи ŧɧịt̠ dài lòng thòng. Tăng Nhu thét vang lên:
– Ui da, trời ơi!
Vi Tiểu Bảo nhấn thêm cho ©ôи ŧɧịt̠ vào luôn đến lút cán. Gã thở hắt ra sung sướиɠ để ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc nằm yên sâu trong lỗ l*и nàng trinh nữ đã mới trở thành đàn bà. Gã nâng hai đùi Tăng Nhu lên để nàng khép lại cho dễ chịu vì cô chiêu giạng háng ra lâu rồi. Hai người dính lẹo vào nhau cứng ngắc tưởng chừng Tăng Nhu vĩnh viễn là của gã rồi. Vi Tiểu Bảo ung dung tha hồ nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào khe hưởng thụ.
Cái đau nhói trong l*и Tăng Nhu khi màиɠ ŧяiиɧ bị chọc thủng dịu bớt đi nhanh nhờ lỗ l*и nàng ướt đến dầm dề. Vi Tiểu Bảo càng nắc càng lúc càng sướиɠ, gã thò tay cởi nút áo Tăng Nhu. Nàng cắn môi đỏ mặt lên nằm chịu trận không muốn nhìn thấy cái mặt hớn hở tủm tỉm cười của gã. Khi gã cởi hết áo và yếm ngực cô xuống thì đôi nhũ hoa còn đang nảy nở săn chắc không ngớt rung rinh nhấp nhô theo từng cú nắc. Tăng Nhu là cô gái có ngực mới 15, 16 mà đôi nhũ hoa đã to bằng cỡ trái cam. Mặt nàng xinh tươi với gò ngực vun cao Vi Tiểu Bảo lúc mới gặp đã bám theo riết. Khi ấy gã thòm thèm muốn bóρ ѵú cô mà không dở trò sàm sỡ được. Gã không ngờ lần này thọc được ©ôи ŧɧịt̠ vô l*и cô lút cán rồi sau đó mới tha hồ mà chiêm ngưỡng và bóρ ѵú.
Hồng phu nhân nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khép nép một hồi không nhịn được nữa ngồi dậy. Thị tự xoa hai cánh tay trần, toàn thân lõα ɭồ không một mảnh vải làm quần thư ai cũng nhìn. Các cô cũng phải công nhận Hồng phu nhân nhan sắc đã mặn mà sắc xảo, mà thân hình lại càng thu hút hấp dẫn, đôi nhũ hoa căng tròn vun cao ngạo nghễ, cái eo thon thắt lại càng làm nổi bật cái hông nở nang cùng bờ mông tròn lẳng trắng ngồn ngộn. Hồng phu nhân cảm thấy vừa ngượng lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì đám thiếu nữ nhìn mình. Nàng quỳ lên đi trên đầu gối bước ngang qua mình Song Nhi tới bên cạnh Vi Tiểu Bảo.
Gã đang mài miệt đυ. l*и Tăng Nhu thấy Hồng phu nhân sáp đến quàng tay ôm lấy ả. Côи ŧɧịt̠ Vi Tiểu Bảo vẫn cắm trong l*и Tăng Nhu tiếp tục nắc. Tay phải gã ôm lưng Hồng phu nhân, hôn môi nút lưỡi nàng trong khi tay trái vuốt ve mu l*и thị. Tăng Nhu nằm nhìn lên thấy Vi Tiểu Bảo ôm tấm thân êm ái mát rượi của Hồng phu nhân nhào nặn đôi vυ' căng tràn nhựa sống, gã càng bóp bầu vυ' nõn nà thì càng thêm hưng phấn, ©ôи ŧɧịt̠ gã thọc vào lỗ l*и Tăng Nhu như vũ bão. Hồng phu nhân ôm eo Vi Tiểu Bảo ngó xuống Tăng Nhu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ oằn oại trên giường, đến lúc cô nấc lên trong cơn kích ngất ả thò tay nắm vào hai hòn dái. Nàng vừa bóp dái Vi Tiểu Bảo vừa kéo ©ôи ŧɧịt̠ dài thòng tuột ra khỏi lỗ l*и Tăng Nhu. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ vừa thò ra đã bị Hồng phu nhân dành chụp lấy, trơn tru bóng loáng vì dâʍ ŧᏂủy̠. Nàng thấy ©ôи ŧɧịt̠ Vi Tiểu Bảo vừa to vừa dài cỡ gấp đôi ©ôи ŧɧịt̠ Hồng giáo chủ thật không sao tưởng tượng nổi.
Hồng phu nhân mân mê xoa ©ôи ŧɧịt̠ bóp dái Vi Tiểu Bảo thì gã rờ rẫm vén lông l*и banh hai mép l*и nàng ra. Hồng phu nhân thấy nước nhờn dính ©ôи ŧɧịt̠ gã có màu hồng hồng quay xuống nhìn Tăng Nhu đang nằm một tay che ngực một tay che hạ bộ. Nàng hỏi Vi Tiểu Bảo:
– Thị là trinh nữ?
Vi Tiểu Bảo gật đầu cười bảo:
– Đúng rồi. Tăng Nhu cô nương bây giờ đã chính thức là một cô vợ bé nữa của ta.
Tăng Nhu nghe hai người nói đến chuyện phá trinh hai má nàng đỏ ran nằm co quắp lại như cho bớt lõα ɭồ. Gã lại nói:
– Còn A Thuyên nàng làm vợ lớn của ta nên chăng ?
Hồng phu nhân lườm Vi Tiểu Bảo tay nàng bóp ©ôи ŧɧịt̠ gã, nàng tự biết gã gọi nàng là vợ lớn hay vợ bé gì gì đó cũng không phải là quá đáng. Nàng đã bị gã cho bú ©ôи ŧɧịt̠ thỏa thuê rồi không ngờ gã lại xách ©ôи ŧɧịt̠ do nàng bú cương thật cứng đi phá trinh Tăng Nhu trước. Bây giờ Hồng phu nhân tấm thân nõn nà lồ lộ ngả người nằm xuống ngay bên cạnh Tăng Nhu, tay thị nắm riết ©ôи ŧɧịt̠ Vi Tiểu Bảo không buông. Gã cảm thấy người đẹp đã chín mùi rồi mới rướn tới chen vào cặp đùi đã giạng ra sẵn. Tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ chỉa thẳng vào khe l*и Hồng phu nhân, đầu khất to lớn cạ sát chui vào khe khoái lạc. Nàng rên còn lớn hơn Tiểu Bảo.
– A, trời ơi.
Vi Tiểu Bảo cúi đầu ngó xuống đầu ©ôи ŧɧịt̠ gã đã chui vào lỗ l*и Hồng phu nhân. Gã cong đít thúc vào lia lịa cỡ chục cú thật ngắn, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to tướng thụt ra thụt vào nong l*и người đàn bà đã có chồng ra. Vi Tiểu Bảo nắc ©ôи ŧɧịt̠ liên hồi đều đặn, gã quỳ cúi đầu dán mắt vào ©ôи ŧɧịt̠ dầy cộm thâm tím đang xỏ vào khe l*и đỏ au, gã cố sức tận hưởng nắc đến hơn trăm cái thì ©ôи ŧɧịt̠ mới chui vào ngập đến hơn phân nửa. Hồng phu nhân càng lúc càng sướиɠ đến lịm người ngay lúc nội công thượng thừa của nàng đến giai đoạn phục hồi rất nhanh chóng. Hai chân nàng co duỗi nhẹ nhàng, cái bụng thon láng mướt thót vào một cái là nàng đã nhẹ nhàng ngồi dậy. Hồng phu nhân đã phục hồi công lực nhưng nàng chỉ lo lòn tay xuống dưới đùi gã tìm hai hòn dái đang căng mọng đến cỡ trái quít xoa bóp, mặt nàng đối diện sát mặt Vi Tiểu Bảo. Bàn tay gã vòng ra sau lưng đặt lên ngay trên mông đít nàng, đẩy thân mình nàng vô, nửa khúc ©ôи ŧɧịt̠ còn ở ngoài thúc tọt vô luôn đến lút cán. Hồng phu nhân cảm thấy như đầu ©ôи ŧɧịt̠ chui tót vào trong bụng nàng lên đến tận lỗ rốn. Lông ©ôи ŧɧịt̠ chà xát vào lông l*и, hai hòn dái căng tròn nóng hổi cạ vào da đít nõn nà mát rượi. Vi Tiểu Bảo ngoáy ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng ngắc trong lỗ l*и người đẹp. Mũi gã chúi vào khoảng trũng êm như nhung mát rượi giữa hai bầu nhũ hoa tròn lẳng trắng muốt. Hồng phu nhân rên xiết:
– Ôi trời đất ơi.
Nàng oằn người tấm lưng thon cong vòng ngã ngửa ra xuống nệm giường. Vi Tiểu Bảo lại đưa bàn tay ra sau đặt chưởng vào khoảng dưới lưng quần nàng nâng lên giữ cho hạ bộ nàng ưỡn ra phía trước. Côи ŧɧịt̠ gã rút ra để ngoài miệng l*и bắt đầu những cú thúc từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ vô đến tận gốc. Mắt gã lim dim há hốc cả miệng ra tận hưởng chiêu tra trường kiếm vào vỏ, không nhanh không chậm, cú nào ra cú nấy. Hồng phu nhân đi từ khoái lạc này sang khoái lạc khác. Lần đầu nàng lêи đỉиɦ Vu Sơn khi Vi Tiểu Bảo bú l*и đã sướиɠ hơn cả ái ân với Hồng giáo chủ. Đến khi gã mới đυ. ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и được một chút nàng đã sướиɠ ngất lần thứ hai rồi. Bây giờ màn tra kiếm vào vỏ khiến nàng trong lòng thán phục thanh trường kiếm vừa dài vừa mạnh mẽ, khoái lạc lại ồ ạt dâng tràn khắp thân thể. Âm thanh ©ôи ŧɧịt̠ xỏ vào l*и vang lên phùm phụp càng lúc càng rõ mồn một, Hồng phu nhân cắn môi oằn oại, nàng cảm thấy lỗ l*и ngứa ngáy nhột nhạt vì sướиɠ như sắp kích ngất thêm lần nữa. Nàng ngồi nhổm dậy thêm lần nữa thì Vi Tiểu Bảo cảm thấy hai hòn dái bị nàng bóp. Gã hơi thốn dái thì kɧoáı ©ảʍ như chạy rần rần từ hòn dái đang căng mọng theo nòng ©ôи ŧɧịt̠ lên đến đầu khất. Lần này đến lượt Vi Tiểu Bảo thét lên:
– Trời ơi! Sướиɠ quá!
Côи ŧɧịt̠ gã giựt lên liên hồi, một giòng tinh khí bắn ra xối xả vào l*и Hồng phu nhân trong khi nàng vật vã sướиɠ ngất trên đỉnh Vu Sơn. Vi Tiểu Bảo xuất tinh làm lần này nàng vừa sướиɠ khoái vừa thỏa mãn. Gã bắn ra vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà đầu ©ôи ŧɧịt̠ vẫn cứ buồn buồn nhồn nhột vì bế tinh suốt hơn cả hai canh giờ. Vi Tiểu Bảo cúi gập người xuống ôm Hồng phu nhân, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm cứng vào nhau tưởng chừng đã hòa thành một.