Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 4 - Chương 266: Tứ Phương Thiên Hội – 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Văn Xuân Tương thầm chửi thề, nhưng lại nghĩ xưa nay tiểu hòa thượng toàn kiểu này mà, so ra thì những gì liên quan đến y, hắn vẫn nói rất rõ ràng.

Ừm, lúc nói lời tình tứ thì càng rõ ràng nữa.

So sánh như vậy khiến Văn Xuân Tương lập tức ném cảm giác kỳ quái trong lòng ra sau đầu.

Nghe nói Tất Hạo là tiên nhân bẩm sinh, từ lúc còn trong bụng mẹ đã hấp thu một lượng tiên khí lớn, sau khi chào đời liền có được tu vi Địa Tiên. Chỉ là cha mẹ hắn lo căn cơ của hắn không vững chắc nên mới áp chế lạp, kéo dài thời gian tu hành của hắn thêm rất nhiều năm.

Nhưng cũng bởi vì thế mà thể chất của Tất Hạo mạnh mẽ hơn tiên nhân bình thường nhiều.

Tuy là Pháp tu nhưng công lực cận chiến của hắn có thể sánh bằng Thể tu, bản thân hắn chính là một món tiên khí di động, gần như không có địch thủ trong lứa người cùng cấp. Nếu như chưa đột phá, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi đấu với Cao Dương có yêu sủng sắp hóa thành chân long. Song giờ hắn đã có tu vi để so đấu với Cao Dương, dù kinh nghiệm không đủ, nhưng vẫn có thể thử một lần, nếu vì tu vi đối phương cao hơn mình, kinh nghiệm nhiều hơn mình mà trực tiếp từ bỏ, vậy thì bọn họ còn tham gia thi đấu gì nữa? Chỉ cần để các Tiên Đế nhìn xem ai tu vi cao, ai kinh nghiệm nhiều, rồi xếp thứ hạng là được, cần gì phiền toái như vậy?

Đối mặt với Di Thiên Mãng phun nửa, Tất Hạo chẳng chút nao núng, mà ngược lại, hắn còn không kiềm chế nổi sự hưng phấn.

Nếu là mấy ngày trước nhìn thấy Di Thiên Mãng thì hắn còn sợ hãi, cơ mà hiện giờ, hắn cảm thấy con cự mãng này tuy có sức uy hϊếp đấy, nhưng cũng chẳng đến mức làm hắn thương gân động cốt được.

“A!”

Tất Hạo quát to một tiếng, trên tay không biết khi nào đã đeo một đôi găng. Đôi găng kia dán sát vào hai tay giống như thể mọc trên đó vậy. Nhưng thứ trên găng tay còn khiến người ta để ý hơn, đôi găng phủ kín gai nhỏ sắc nhọn, mớ gai đó lấp lóe sắc tím âm u, chỉ nhìn thôi cũng thấy không rét mà run.

“Đôi găng tay kia thật bất phàm!”

“Xem ra Tất Hạo chưa chắc sẽ thất bại.”

Mọi người xôn xao ngạc nhiên, trông thấy Tất Hạo lao vọt về phía Di Thiên Mãng tựa như mũi tên rời cung. So với Di Thiên Mãng khổng lồ, Tất Hạo giống như thể một con đom đóm, chẳng là gì trước cái miệng đầy máu của Di Thiên Mãng. Nhưng Tất Hạo vẫn xông vào miệng nó, nắm đấm dội xuống liên tiếp như gió táp mưa rào, cơ thể Di Thiên Mãng cũng bắt đầu đung đưa kịch liệt, dường như đang phải hứng chịu đau đớn khôn cùng.

“A Mãng!” Cao Dương ngỡ ngàng, vội vàng đánh ra mấy đạo khẩu quyết để trấn an nó.

Di Thiên Mãng cũng không ngu ngốc, biết Tất Hạo cố ý chui vào miệng mình, trong miệng liền lần nữa bùng lên chân hỏa.

Tất Hạo cách ngọn lửa kia gần như vậy, tất nhiên cũng đáp lễ lại, Di Thiên Mãng co rụt về sau, thành công kéo dài khoảng cách, cái đuôi rắn vừa to vừa dài lập tức quật vào Tất Hạo, dấy lên từng đợt sóng khí.

Các tiên nhân chung quanh đồng loạt lùi về sau.

Bên này Tất Hạo và Cao Dương chiến đấu khí thế, ván cờ của Tạ Chinh Hồng và Sở Yến lại không bởi thế mà ngừng lại.

Chỉ trong một lát ngắn ngủi, hai người họ đã hạ liên tiếp mấy nước cờ.

Dao động từ đấu pháp cũng bắt đầu tăng nhiều lên.

Sắc mặt Sở Yến càng lúc càng khó coi.

Ván cờ này không chỉ kiểm tra trình độ của người đánh cờ mà đồng thời còn kiểm tra trình độ bố cục, nhìn người.

Sở Yến sống nhiều năm, nhãn lực không giống bình thường, ở trong mắt mụ, đám tiểu bối Đại La Kim Tiên này dù có ngụy trang tốt đến đâu, mụ vẫn có thể dễ dàng nhìn ra lũ nhóc này sâu cạn ra sao, rồi dựa vào khí tức của bọn chúng để sắp đặt vị trí. Như thế này hẳn không sai, Sở Yến cũng không cảm thấy mình có sai sót gì.

Nhưng đối tượng mà Tạ Chinh Hồng đặt cờ lại vừa khéo có tu vi ngang bằng quân cờ mụ ta hạ, hơn nữa còn trời sinh khắc chế lẫn nhau.

Tỷ như Sở Yến xuất ra một Linh tu, Tạ Chinh Hồng sẽ phản kích bằng một Thú tu hoặc Yêu tu. Sở Yến xuất ra một Ma tu, Tạ Chinh Hồng sẽ đáp lại bằng một Phật tu hoặc Kiếm tu.

Hai ba phen như vậy, kẻ ngốc cũng biết là Tạ Chinh Hồng cố ý.

Nhưng mụ có thể xuyên thấu qua công pháp và tiên khí của những kẻ này để thấy rõ thực lực của bọn chúng, mà sao một tiểu bối tu vi Đại La Kim Tiên lại còn nhìn rõ hơn cả mụ?

Sở Yến sinh lòng tàn nhẫn, nếu đối phương thực sự có bản lĩnh ấy thì quyết không thể để cho hắn sống được!

Tạ Chinh Hồng lại hạ một nước cờ.

Người xuất chiến là Văn Xuân Tương.

Hiện tại quân cờ hai phe đen trắng đều đang chiến đấu, đa phần những người đấu pháp kia vẫn còn chưa phân được thắng bại.

“Cuối cũng cũng đến phiên ta.” Văn Xuân Tương xoa tay, nóng lòng muốn thử. Sâu bên trong y vẫn là Ma tu không sợ trời không sợ đất kia, bây giờ người cùng phe y đều đã bắt đầu tìm cho mình đối thủ, chỉ có y còn đang đứng nhìn, đúng là chẳng đã nghiền gì cả. Nhưng Văn Xuân Tương lại sợ làm ảnh hưởng Tạ Chinh Hồng đánh cờ, đành phải im lặng không lên tiếng.

Giờ rốt cuộc đến phiên y, khỏi phải nói y vui sướиɠ cỡ nào.

“Tiền bối, hãy cẩn thận nhé.”

“Yên tâm.” Văn Xuân Tương trả lời.

Văn Xuân Tương bay nhanh gia nhập vòng đấu, mấy tu sĩ ở đối diện lập tức xông tới.

Bàn cờ gần như chẳng có chỗ trống, các quân cờ cũng đều đang tranh đấu, nói cách khác, đã không còn việc của người hạ cờ nữa.

Sở Yến vung tay áo, tựa như một làn gió thoảng, một đôi bàn tay đã đến gần ngay trước mặt Tạ Chinh Hồng.

Đôi tay kia có ngàn vạn hư ảnh, mà cái tay nào cũng đều là thực tướng, nếu bị đánh trúng thì tư vị nhất định không dễ chịu chút nào.

Ánh mắt Tạ Chinh Hồng đanh lại, không dám giao thủ chính diện với mụ, tay hắn nắm Tích Ma thiền trượng mà Kim Bà La Hoa tặng cho, chọc vào một đôi tay trong đó, đồng thời tung ra toàn bộ Pháp Ấn trên người, ngăn cản những đòn công kích khác.

(Lúc trước tác giả để là Tích Ma thiền trượng, chap này lại kêu Hàng Ma thiền trượng, chắc bị nhầm á nên mình để là Tích Ma thiền trượng.)

Sở Yến cảm thấy lòng bàn tay đau đớn dữ dội, đầu của Tích Ma thiền trượng kia hằn lại dấu trong lòng bàn tay mụ, gần như muốn đâm thủng cả bàn tay. Sở Yến trở tay nắm chặt lấy thiền trượng, một tay còn lại thì vồ tới Tạ Chinh Hồng tựa như một con rắn.

Bàn tay nắm thiền trượng của Tạ Chinh Hồng hơi buông lỏng, tay trái từ dưới hất lên, chặn đòn tấn công của Sở Yến, sau đó quơ tay cầm lấy cây thiền trượng vừa thả ra, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, hai người đã giao chiến mấy chục lần, không phân cao thấp!

“……Ngươi làm cách nào tìm ra được?” Sở Yến buông thiền trượng của Tạ Chinh Hồng ra, miệng vết thương trên lòng bàn tay nhanh chóng liền lại, dường như hình ảnh máu me bê bết ban nãy chỉ là ảo giác.

Năm xưa mụ từng thấy một Phật tu Thiên Thủ Quan âm đ*o biến ra vô số đôi bàn tay trên cơ thể, hoặc cầm kiếm hoặc nâng bình, biến hóa ngàn vạn, hư thực đan xen, khó lòng chống lại. Mụ phải tốn sức chín trâu hai hổ mới gϊếŧ được Phật tu kia, sửa đổi công pháp của hắn thành “Thiên Xà Ảo Ảnh Thủ” của mình, hầu như chưa thất thủ bao giờ.

Nhưng chỉ trong thời gian đối mặt ngắn ngủi mà tên Thần Tú này lại có thể tìm được tay thật của mụ trong số vô vàn bàn tay, đúng là không thể tưởng tượng nổi!

So ra thì cây thiền trượng bảo bối có thể để lại vết thương trên tay mụ cũng không có vẻ hiếm có nữa.

“Nếu tiểu tăng nói là trực giác thì thí chủ có tin không?” Tạ Chinh Hồng giơ một tay hành lễ Phật, khom người với Sở Yến.

“Há, trực giác!” Sở Yến cười lạnh, nếu phá được pháp thuật của mụ bằng trực giác, vậy chắc những oan hồn chết dưới tay mụ đều tức đến sống dậy mất.

“Thì ra Thần Tú đạo hữu cũng là người thông minh.” Sở Yến buông lời châm chọc, “Vậy thì để ta xem trực giác của ngươi chuẩn đến cỡ nào!” Nói rồi, tay Sở Yến liên tiếp đánh ra mấy pháp quyết, cơ thể mụ lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Sắc mặt Tạ Chinh Hồng dần trở nên nghiêm trọng.

Theo hắn “thấy” được, Sở Yến thực sự đã biến mất.

Không có hơi thở, không có nhịp tim, cũng không tra được thần thức, đúng như lời Sở Yến nói, muốn phát hiện được mụ thì phải xem trực giác của Tạ Chinh Hồng rốt cuộc lợi hại bao nhiêu.

Bên kia, Văn Xuân Tương chiến đấu khá là dễ dàng.

Thứ nhất, bản thân Văn Xuân Tương có thực lực hơn người, cộng thêm ngoại hình và thân phận Linh tu rất có tính lừa gạt, người đến đối phó với y hầu như không phải cao thủ lợi hại gì. Ấy thế nhưng sau khi Văn Xuân Tương thong thả giải quyết vài tiên nhân cùng cấp bậc, người khác cũng bắt đầu chú ý đến y.

“Không ngờ lần này Linh Tu thiên cung lại có một hạt giống tốt như vậy.” Một nam tử có chữ “Ma” trên ngực âm trầm nhìn Văn Xuân Tương, trong mắt lấp lóe ác ý khó miêu tả.

“Thực Nhật, đối thủ của ngươi là ta mới phải!” Trong tay Vận Ngôn hiện ra một thanh trường kiếm, hùng hổ nói với nam tử trước mặt, “Ân oán hồi ngươi và ta còn ở Tu Chân giới vẫn chưa giải quyết đâu, hôm nay chính là lúc kết thúc.”

Ma tu tên Thực Nhật cười nhạo, “Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đi tìm chủ nhân của mình đi, vết nhơ lớn nhất trong đời ta, chính là sống cùng một khu từng với tên Linh tu ra vẻ đạo mạo như ngươi!”

Vận Ngôn sa sầm mặt, trường kiếm trong tay bay về phía gã.

Thực Nhật giơ hai ngón tay kẹp lấy tiên kiến, đoạt nó khỏi tay Vận Ngôn, “Ta vốn là thiên địch của ngươi, nếu không phải chủ nhân của ngươi năm lần bảy lượt cứu ngươi đi, ngươi nghĩ ngươi còn có thể đứng ở đây mà hô to gọi nhỏ với ta sao? Mục tiêu của ta không phải ngươi, xéo đi!”

Mắt Thực Nhật đỏ ngầu, bộc phát ra khí thế vô tận, trên người gã cũng tràn ngập một đám sương mù kỳ quái, song nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đây không phải sương mù, mà là vô số côn trùng tí hon tập trung cùng một chỗ.

Bầy côn trung chen chúc tiến lên, bao vây lớp lớp quanh Vận Ngôn, tiên khí trên người y cuồn cuộn trào ra như dòng lũ, đợi đến khi y thu lại khí tức để bảo vệ bản thân thì y đã chẳng còn sức tấn công nữa.

“Kiến Thất Tình Thôn Tiên chuyên dùng để đối phó với Linh tu các ngươi, ngươi tưởng chỉ là nói đùa thôi à?” Thực Nhật cười gằn, lập tức thu hồi bầy công trùng lại, thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Thực Nhật, ngươi…… ngươi cũng xuất thân là Linh tu, sao ngươi lại đi cấu kết với đám yêu ma kia chứ?” Vận Ngôn yếu ớt kêu lên.

“Ha, chỉ biết trốn sau lưng kẻ khác, cầu xin che chở để không bị ăn, giống như lũ các ngươi ư?” Sắc mặt Thực Nhật lạnh đi, “Nhân tu ăn chúng ta để gia tăng tu vi, vì sao chúng ta không thể làm ngược lại? Việc đúng đắn nhất mà ta làm, chính là trở thành Ma tu!”

Lời còn chưa dứt, phía sau Thực Nhật bỗng nhiên lóe lên ánh sáng. Thực Nhật nghĩ thầm không ổn, vội vàng né đi, song vẫn bị tước mất hơn nửa y phục, cánh tay cũng bị quẹt bê bết máu thịt.

Uy lực sót lại của luồng sáng kia rơi trên mặt đất, vang ầm một tiếng, tro bụi dấy lên mù mịt.

Văn Xuân Tương nhàn nhã vỗ tay, “Ngại quá, vừa rồi không thấy rõ.”

“Văn đạo hữu!” Mắt Vận Ngôn sáng lên, “Văn đạo hữu, ngươi phải cẩn thận, Thực Nhật……”

Vận Ngôn còn không kịp nói thêm gì thì Thực Nhật đã hóa thành một tia sáng, được bầy côn trùng bao bọc quanh cơ thể, lao vọt về phía Văn Xuân Tương.

Nét cười trên gương mặt Văn Xuân Tương vẫn không đổi, mặc cho tu sĩ nọ lao về phía mình.

Tạ Chinh Hồng nhắm hai mắt lại.

Nếu đã không thể dùng thần thức để tra ra vị trí của Sở yến, vậy mở mắt hay nhắm mắt đều giống nhau.

“Hay lắm!”

Các vị Tiên Đế bàng quan tình thế đều không khỏi khen hay.

Thần Tú quả thực người cũng như tên, không hề cô phụ pháp danh như vậy.

Ắt hẳn Sở Yến nắm giữ thuật không gian trận pháp cực kỳ cao thâm thì mới có thể ẩn giấu bản thân mình trong sóng không gian, nhìn qua rất giống như biến mất vậy. Nếu Tạ Chinh Hồng không tinh thông thuật không gian thì khó mà phát hiện được vị trí của Sở Yến.

Mà giờ Tạ Chinh Hồng nhắm mắt lại, đây chính là thả ra một loại tín hiệu.

Ta không biết ngươi ở nơi nào, thế nhưng ta chắc chắn sẽ tìm được ngươi ngay khoảnh khắc ngươi xuất hiện!

Các Tiên Đế nhìn ra được, Sở Yến đương nhiên cũng nhìn ra.

Các Phật tu vốn không có bao nhiêu dục niệm, khi bọn họ nhắm mắt lại, hoàn toàn dung nhập bản thân mình vào đất trời, cảm giác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén, một chút biến hóa nhỏ nhoi cũng không thoát được khỏi tai mắt bọn họ. Tuy nhiên nếu thế thì phòng ngự của Phật tu cũng hạ xuống mức thấp nhất, hơn nữa đang trong đấu pháp, ai đảm bảo mình không hề có biến đổi cảm xúc, có thể đạt tới cảnh giới hợp nhất cùng vạn vật chứ?

Nhưng Tạ Chinh Hồng lại làm được.

Kể từ lúc bắt đầu đấu pháp đến giờ, biểu cảm của hắn cực kỳ ít, nhất cử nhất động đều có trình tự, chẳng có vẻ gì giống như kẻ đang bị nhăm nhe rình rập.

Nếu Tạ Chinh Hồng không phải nhược điểm của Văn Xuân Tương thì mụ thật muốn dành tặng lời khen cho Phật tu trẻ tuổi này, thế nhưng đáng tiếc, mụ nhất định phải diệt trừ Tạ Chinh Hồng. Tiếc là mụ đang ở Tứ Phương Thiên Hội, không thể sử dụng sức mạnh vượt quá xa sức mạnh của thân xác này, bằng không thì sẽ bị phát hiện, không thể tiếp tục trà trộn vào đây nữa.

Ánh mắt Sở Yến đanh lại, trong tay chợt hiện ra một mũi tên, mụ ném mũi tên lên không trung, mũi lên lóe lên rồi tức khắc hóa thành ngàn vạn mũi vây quanh Tạ Chinh Hồng. Song những mũi tên ấy còn chưa tới gần Tạ Chinh Hồng thì lại như bị thứ gì đó ngăn cản, không thể đi tiếp được.

Sao lại như thế?

Sở Yến kinh ngạc, chẳng lẽ Thần Tú vốn không hề thả lỏng bản thân? Không thể nào, khí tức của Thần Tú rõ ràng đã dung hợp cùng đất trời, đáng lý thì không nên có phòng ngự dày như vậy chứ.

“A Di Đà Phật.”

Đương lúc Sở Yến sửng sốt, Tạ Chinh Hồng bỗng nhiên xuất hiện ngay phía sau mụ, tung chưởng đánh vỡ

không gian xung quanh mụ, khiến cơ thể mụ hoàn toàn bại lộ.

Mà “Tạ Chinh Hồng” ở cạnh đó mà Sở Yến cho là đã dung hợp cùng đất trời, cũng quay sang, khẽ gật đầu với Sở Yến.

Trúng kế rồi!

Sở Yến ngờ ngợ, “Phân…… Phân thân?”

Không, không phải phân thân, phải nói là hóa thân.

Truyền thuyết kể rằng Phật có vô số hóa thân, Quan Âm Bồ Tát cũng có hóa thân ngàn mặt. Mỗi một hóa thân đều có dáng vẻ tính cách khác nhau, nhưng hóa thân nào cũng đều là Quan Âm Bồ Tát.

Chỉ là sau khi hóa thân kia phân hóa, sẽ chia ra thành “Tống tử Quan Âm”, “Thiên Thủ Quan Âm”,….

Mà trước đó khi nhập định, Tạ Chinh Hồng cũng luyện ra được một hóa thân.

Có khí tức tương quan, bản tính tương liên với hắn, hoàn toàn chính là một “Tạ Chinh Hồng” khác.

“Không ngờ một Phật tu cấp bậc Vô Lượng Thần Phật như ngươi mà lại có thể luyện ra hóa thân, ta đã coi thường ngươi rồi. Trận này, ta thua không oan.” Sở Yến giơ tay lên, tuyên bố đầu hàng.

Mà bên kia, phe quân trắng cũng rơi vào thế khốn đốn, vì nghĩ cho cuộc tỷ thí cuối cùng, những quân trắng còn lại đều nhận thua, từ bỏ trận đấu này.

“Phe thắng lần này là phe đen!”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Hổ phách nhựa thông yêu, nói trắng ra chính là một cục đá. Cho dù hắn mềm hơn, đẹp hơn những cục đá khác thì trong mắt các yêu thú, hắn vẫn là một cục đá.

Một đá yêu, đương nhiên chẳng khiến các yêu thú hứng thú gì.

Nhưng trên thế giới này luôn có ngoại lệ.

Mọi người đều kháo nhau, gần đây Tuyết Lang Vương phải lòng một nữ Ma tu, nữ Ma tu kia xinh đẹp tuyệt trần, cuộc đời thích nhất là những thứ đẹp đẽ, châu báu trang sức chất đầy đống cả mấy cái không gian.

Tuyết Lang Vương vì lấy lòng nữ tu này mà đã tìm không biết bao nhiêu trân bảo ngọc thạch quý giá, thế nhưng nữ tu nọ chẳng lần nào niềm nở với Tuyết Lang Vương.

Bấy giờ, có một thuộc hạ tận tụy thuật lại chuyện có một viên hổ phách nhựa thông yêu đến đại thế giới bọn họ cho Tuyết Lang Vương.

“Đại vương, hổ phách nhựa thông kia phải hấp thu linh khí đất trời mới thành tinh, hơn nữa còn tỏa ra mùi thông tự nhiên, trong suốt lấp lánh, vừa giống đá vừa giống ngọc, còn có tu vi nữa, nếu ngài đem tặng cho vị phu nhân kia thì biết đâu có thể đạt được mong muốn!”

Tuyết Lang Vương nghe vậy thì hai mắt sáng lên, “Ngươi nói thật không?”

“Đương nhiên là thật ạ!” Thuộc hạ vội vàng thề thốt, “Mấy ngày trước thuộc hạ nghe thấy bằng hữu nói chuyện này nên mới nghĩ ra kế ấy.”

“Chẳng lẽ hổ phách yêu kia chọc phải chuyện gì?”

“Nghe nói hình như đắc tội người ta nên mới chạy đến Yêu Thú đại thế giới chúng ta để lánh nạn, nhưng hắn rõ ràng là đá tinh mà lại có thể mê hoặc đám miêu yêu hồ yêu xà yêu đến choáng váng đầu óc, bọn họ đi nói cái gì mà hắn hoàn toàn khác với với người khác, mấy bằng hữu của ta vô cùng tức giận, thế là ta mới nghe ngóng được chút ít.”

“Ồ, xem ra bộ dáng hổ phách yêu này cũng không tệ lắm đây.”

“Đại vương, mặt mũi hắn rất đẹp, bản thể lại càng đẹp hơn. Đá thành tinh không có nhiều đâu ạ!”

“Có lý.” Tuyết Lang Vương cười ha ha, “Đi, chúng ta đi gặp hổ phách yêu kia.”

Phật Tử ngồi trong động phủ, nhìn các nữ yêu ríu rít đứng chật ních cả động phủ, cảm giác đầu thật là đau.

Editor: Còn 25 chương nữa là hoàn chính văn, nhanh thật.