Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 1 - Chương 21: Tranh tài đá cầu Jianzi

Dung Noãn Tâm đang buồn bực vì sao nàng gấp gáp rời đi như vậy, lại nghe Nhị phu nhân thì thầm một câu: "Ơ, còn nói là vật ngự tứ, cũng không chịu cất cẩn thận, nếu có sơ xuất, người nào gánh vác nổi!"

Theo lý thuyết, thường ngày tâm tư của Đại phu nhân rất cẩn mật (cẩn thận + bí mật), tuyệt sẽ không để lộ kẽ hở như vậy.

Một câu nói trong lúc vô tình của Nhị phu nhân, ngược lại nhắc nhở Dung Noãn Tâm, nàng mờ mờ ảo ảo cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề.

"Ngươi xem trí nhớ của ta này, Huệ Kiều còn bảo ta làm cho nàng cầu Jianzi mới!" Nhị phu nhân uống một ngụm trà, lại tiện tay cầm một miếng bánh ngọt tinh xảo thả vào trong miệng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

Lúc đi ngang qua bên cạnh mẫu nữ Dung Noãn Tâm, bước chân của nàng hơi dừng lại, rồi sau đó tươi cười quan sát Dung Noãn Tâm, từ trong hai mắt dài nhỏ mà sắc bén lộ ra sự đắc ý vui sướиɠ khi người khác gặp họa, rất dễ nhận thấy, đây là một người trời sinh yêu gây chuyện, nàng tiến tới bên tai Dung Noãn Tâm, hà hơi nhỏ giọng nói: "Nha đầu, ta thấy ngươi cũng không phải là người chỉ nhẫn nhục chịu đựng, Nhị thẩm ta chờ ngươi cưỡi trên đầu họ Mạc!"

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười kia quyến rũ phong tình, lại lộ ra một dòng khí lạnh làm cho cả người người khác không thoải mái.

Đợi nàng từng bước một uốn éo đi ra ngoài, lúc này Tần Thái Vân mới vội vàng từ trên ghế đứng lên, kéo tay Dung Noãn Tâm hỏi "Nhị phu nhân nói cái gì với con?"

Tần Thái Vân cũng không phải là người hồ đồ, vừa nhìn vẻ mặt của Nhị phu nhân, trong lòng cũng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Dung Noãn Tâm quay đầu nhìn mẫu thân, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của bà, an ủi: "Nương, Nhị phu nhân cũng không có xấu như người nghĩ, nàng chỉ nhắc nhở ta tuân thủ quy củ trong phủ này thôi, cũng là người tốt bụng".

Nàng cười ôn hòa, từ trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tuyệt mỹ để lộ ra sự dịu dàng ngày thường hiếm thấy, mấy ngày nay, nàng biết mẫu thân cũng sống không dễ chịu.

Vào phủ, con đường các nàng lựa chọn, bản thân nhất định phải trả cái giá tương ứng, nhưng Dung Noãn Tâm lại ích kỷ hy vọng xa vời giá cao này chỉ do một mình nàng trả là được, mẫu thân chỉ cần an tâm ngồi mát ăn bát vàng, vui vẻ hạnh phúc thật sự.

Nhưng trước mắt, hình như vẫn còn cách khá xa.

Nàng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng an ủi Tần thị một chút, bởi vì, ở Dung phủ, Đại phu nhân vẫn còn một tay che trời, nắm trong tay mọi chuyện lớn nhỏ của cả phủ.

Nhưng Đại phu nhân có lớn hơn nữa, cũng không hơn Dung Định Viễn là nhất phủ chi chủ (người đứng đầu trong phủ).

Nếu muốn đánh đổ nàng, như vậy, chỉ có thể mượn đao gϊếŧ người.

Tần thị nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái, lại muốn hỏi một vài chuyện, Hạ Hà ở ngoài cửa lại không kiên nhẫn hô: "Tiểu thư, cần phải trở về".

Thúy Nhi cũng kéo cánh tay Tần thị, ý bảo nàng không thể tiếp tục ngốc ở bên ngoài.

Một khi chưa có danh phận, nàng vẫn là thôn phụ không được lộ diện như cũ.

Hình như Tần thị có chút e ngại Thúy Nhi, vội vàng buông tay Dung Noãn Tâm ra, lưu luyến không rời nhìn nàng một cái, lúc này mới nhấc chân đi ra ngoài.

Dung Noãn Tâm đi theo sau lưng Tần thị, hai mẫu nữ một trước một sau ra khỏi Di Mãn viện.

Một ngày này, cũng không biết là ngày tốt gì, trong phủ cực kỳ nhiều khách, trừ Tam Hoàng tử và Thất Hoàng tử đã gặp trước đó, thậm chí huynh muội Mạc thị vài ngày không thấy cũng tới.

Dung Noãn Tâm nhìn thấy Mạc Tiêm Tiêm, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Giờ phút này, nàng đang cùng Dung Huệ Như, Dung Huệ Kiều đá cầu Jianzi ở trong hoa viên, vết thương trên mặt đã sớm biến mất, cũng không để lại sẹo, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến nàng hoàn nguyện ý tới Dung phủ.

Ở ngoài hoa viên trong đình nhỏ trước hồ, Tam Hoàng tử, Thất Hoàng tử đang ngồi cùng với Dung Cảnh Hồng và Mạc Tử Hồng.

Từng tiếng cười vui sướиɠ của thiếu nữ vang vọng trong hoa viên, mang đến một cảm giác thoải mái làm cho người ta ngọt tới tận tim, mấy người nam tử chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng phóng ánh mắt tới trên người mấy thiếu nữ, cảnh tượng này lại hài hòa, mỹ lệ như vậy. . . . . .

Dung Noãn Tâm nhìn tất cả, nhìn người nam tử chưa hết ngây thơ kia, tất cả đều đã tan trong ký ức xa xôi, nhưng lòng lại đau như cũ. . . . . .

"Noãn Tâm biểu tỷ, lúc trước ta không biết tên gọi của ngươi, lần này ta đã đặc biệt hỏi cô mẫu (chị hoặc em gái của bố), không ngờ ngươi chính là biểu tỷ của ta, về sau chúng ta hãy chung sống vui vẻ, có được hay không?"

Dung Noãn Tâm vừa định xoay người rời đi, nhưng mà Mạc Tiêm Tiêm lại nhanh nhẹn giống như bươm bướm, chạy đến bên cạnh nàng thật nhanh, hôm nay trên người nàng mặc váy dài trắng ngà thêu hoa sen, bên hông thắt đai lưng phấn hồng có nơ con bướm, nàng vốn cao gầy, trang phục trên người càng để lộ ra ưu điểm vượt trội của nàng, làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ mê người của nàng.

Nàng vừa chạy tới liền thân mật nắm tay Dung Noãn Tâm, thân thiết nói.

Trong lúc đó, mấy người nam tử cũng từ trong đình nhỏ đi ra, có thể là đối với vị tiểu thư mới tới Dung gia này có mấy phần tò mò, trong đó mắt trợn tròn nhất phải kể tới Mạc Tử Hồng.

Lúc trước khi nhìn thấy Dung Noãn Tâm, trên người nàng mặc trang phục của thôn cô, lần này, trên người nàng mặc váy dài màu xanh lá thêu bươm bướm đùa hoa, tóc vấn thành búi tóc Thải Vân đang thịnh hành, trên da thịt như mỡ đông

khảm một đôi mắt hạnh sâu thẳm trong veo mà lạnh lùng.

Nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy nàng thật xinh đẹp.

Nhưng chỉ cần nhìn thêm mấy lần, sẽ phát hiện, ở trên người của nàng có một sự hấp dẫn người khác kỳ lạ, làm cho người ta đắm chìm trong khí chất đặc biệt của nàng, mãi không thể tự thoát ra được.

Lúc này Mạc Tử Hồng đã sớm nhìn như si như say, gần như không nhìn thấy những người khác tồn tại.

"Tỷ tỷ, mới vừa rồi Nhị muội còn khoe khoang nói nàng đá được nhiều nhất, ngươi tới thật đúng lúc, hạ ngục Nhị muội đi, xem nàng còn có thể lớn lối như thế hay không. . . . . ."

Dung Huệ Như khép hờ hai mắt, trên mặt là nụ cười yếu ớt xinh đẹp, dứt lời liền đưa cầu Jianzi tới trên tay Dung Noãn Tâm.

Vật này bình thường đều là tiểu thư nhà có tiền mới có thể chơi, Dung Huệ Như quả nhiên là một cô nương tâm cơ thâm trầm, không chỉ có thể duy trì sự bbình thản, thủ đoạn đùa giỡn cũng là xuống tay từ chỗ tối.

Khóe môi Dung Noãn Tâm khẽ nhếch lên, từ chối: "Ta đá không được khá, vẫn là đừng bêu xấu".

Dung Huệ Kiều mới vừa nghe thấy Dung Huệ Như một mực chắc chắn dã nha đầu đến từ nông thôn này nhất định có thể hơn nàng, giận đến mức chu mỏ, cũng không quản có người ngoài ở đây, liền hừ lạnh hét lên: "So thì so, ta cũng không tin một dã nha đầu đến từ nông thôn có thể hơn được ta!"

Những lời này vừa đúng đâm trúng ngạo khí (sự kiêu ngạo) tận trong xương tuỷ của Dung Noãn Tâm, nàng híp mắt, vốn là cặp mắt thản nhiên chợt trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào mắt Dung Huệ Kiều: "Được, so thì so".

Dung Huệ Kiều bị nàng nhìn như vậy, trong lòng lại rét lạnh một phen, lui về sau một bước theo bản năng, nàng tuyệt đối không ngờ, một dã nha đầu ở nông thôn cũng có thể có khí thế cường thế như vậy.

Khi nàng ý thức được mình lại có thể bị người khác dọa sợ, thân là đích thứ nữ của Dung gia nàng lập tức cáu đỏ cặp mắt, trên mặt cũng có chút không nén được giận, nàng cố gắng trấn định quát: "Dã nha đầu, ngươi cho rằng ngươi muốn so thì so sao? Thua thì ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta?"

Dung Noãn Tâm cười lạnh, nói: "Nếu ta thua, về sau liền kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ, nhưng nếu ta thắng thì như thế nào?"

Gọi nàng một tiếng tỷ tỷ? Theo danh mà nghĩ, chính là buông tha cơ hội tranh vị trí đích trưởng nữ, tiền đặt cược này khó tránh có chút lớn, Dung Huệ Như không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, nhưng không có nhìn thấy một chút dấu hiệu đùa giỡn ở trên mặt của nàng, trong lòng hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại nghĩ.

Nếu Dung Huệ Kiều thật thay nàng thắng ván này, như vậy. . . . . . Thật là một chuyện cực tốt.

Dung Huệ Kiều cũng khϊếp sợ nhìn nàng, đầu óc vừa chuyển, lập tức cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, nhìn bề ngoài đối với nàng cũng không có chỗ tốt, nhưng lén lút suy nghĩ, tương lai của nàng còn phải dựa vào Đại phu nhân, nàng giúp Dung Huệ Như một lần, ngày khác, nhất định bắt Dung Huệ Như lấy đức tương báo.

Nghĩ tới đây, Dung Huệ Kiều nở nụ cười khinh bỉ: "Được, nếu ta thua, mặc ngươi sai khiến, tuyệt không đổi ý!"

"Một lời đã định! Xin hai vị Hoàng tử làm người làm chứng cho chúng ta"