"Cậu mới nói cái gì!?" Lực chú ý của Tuyết Tiêu khó có thể phân cho trận nổ núi tuyết, cô gần như là nắm cổ áo Mai Nhất Xuyên, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Cậu lặp lại lần nữa coi, ai?!"
"Từ từ! Cậu nói là Tiểu Hồng cũng khiến tớ rất là khϊếp sợ đó! Vua zombie sao có thể là một đứa bé như cô nhóc chứ!" Mai Nhất Xuyên lại lần nữa bày vẻ mặt kinh hoảng.
Tuyết Tiêu: "Cậu nói trước đi, Lạc Thanh Phong là ai!"
"Cậu trước tiên đừng quá kích động!" Mai Nhất Xuyên cũng vội la lên, "Nếu cậu ấy là vua zombie thật thì đã không cứu được sự bình tĩnh của tớ như này đâu?!"
Lời này nói xong mới khiến Tuyết Tiêu cuối cùng chịu bình tĩnh hơn chút, nhưng còn chưa mở miệng, đã thấy Đậu Dương chạy qua bên này, vừa chạy vừa la: "Chị dâu! Anh Nhất Xuyên!"
Đậu Dương thở gấp nói: "Vài ngọn núi tuyết xung quanh cũng sụp đổ theo, lại còn mất liên hệ với anh nữa, có gọi qua bộ đàm thế nào cũng không có ai đáp lại, lần cuối cùng gián đoạn nghe thấy tình huống bên anh ấy không được ổn lắm."
"Chúng ta có nên đi vào trong đó không?"
"Vào, bắt buộc phải vào!" Mai Nhất Xuyên lập tức nói, "Đi lấy hết trang bị theo."
Đậu Dương gật đầu liên tục, sốt ruột muốn đi cứu anh của cậu, lật đật một chốc đã chạy đi ngay.
Mai Nhất Xuyên nói với Tuyết Tiêu: "Vừa đi vừa nói chuyện!"
Núi tuyết sụp đổ, tuyết đọng đổ xuống, đường đi tới nơi cũng không dễ đi.
Tô Nga đi vào trước, vừa vặn gặp đúng lúc núi sụp đổ, bị chặn ngang trên đường, không thể chi viện cho Lạc Thanh Phong, ngược lại cần phải bảo vệ cho những người xung quanh trước tiên.
Mai Nhất Xuyên và Tuyết Tiêu đi tuốt đằng trước đoàn quân, cậu đè thấp giọng nói: "Trong nguyên tác, điểm trái ngược lớn nhất của hai người họ là chuyện này. Nam chính là vua zombie, nữ chính cần phải gϊếŧ chết cậu ấy mới có thể cứu được thế giới, gút mắt trong đó không cần tớ nói thì cậu cũng có thể hiểu rõ đúng không?"
Tuyết Tiêu nghẹn họng không nói chuyện, cô là quá hiểu rõ.
Đặc biệt là lúc này.
"Nhưng! Chúng ta đều biết nam nữ chính cuối cùng vẫn HE đúng không?" Mai Nhất Xuyên nói, "Là bởi vì Thanh Phong không phải là bản thể của vua zombie, bản thể là một ngọn lửa, là ngọn lửa có được bộ não của vua zombie, nó ký sinh trên người của Thanh Phong, ý định đồng hóa cậu ấy trở thành vật dẫn bị vua zombie khống chế."
Tuyết Tiêu sửng sốt, hỏi: "Chuyện kí sinh là chuyện lúc nào?"
Mai Nhất Xuyên nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nói: "Cái lần hồi xưa cậu đẩy...... Thời điểm cậu ấy sắp chết."
Tuyết Tiêu đột nhiên cảm thấy trái tim như bị thụi cho một dao.
"Chuyện này đã là chuyện sau khi cậu giả chết mới phơi bày rõ ràng, cậu không biết cũng bình thường, nhưng nam chính đã biết từ lâu." Mai Nhất Xuyên lại lần nữa cắm cho một dao.
Thời điểm Lạc Thanh Phong của năm đó sắp chết, cũng là thời điểm hắn có được dị năng, ngọn lửa đó nhìn trúng lực lượng trời ban của hắn, quyết định cắn nuốt cơ thể đó, trở thành vật dẫn của nó.
Nhưng không nghĩ tới lúc nó xâm nhập, ngược lại chữa trị cơ thể cận kề cái chết của thiếu niên, thắp cháy mồi lửa khao khát sống mãnh liệt dưới đáy lòng hắn.
Lạc Thanh Phong phát hiện bản thân mình dị thường, trong lòng vẫn luôn có điều lo lắng, cho đến tận ngày nọ, hắn bắt chuyện được với ngọn lửa trong lòng, biết rằng mình của bây giờ là ai.
"Cho nên mới nói...... Dựa theo cốt truyện nguyên tác, nam chính cực kỳ hận cậu." Mai Nhất Xuyên lúc này thành ra vô tình máy móc bổ dao, "Hai người tuyệt đối không có khả năng."
Tuyết Tiêu trầm mặc lắng nghe, khi đó sao có thể nghĩ đến ngày hôm nay.
Lúc này cô rốt cuộc mới hiểu rõ vì sao Lạc Thanh Phong lại biết chuyện tinh hạch của Dị Khôi. Bởi vì hắn thừa kế ký ức của vua zombie, hiểu biết về zombie tự nhiên so với những người khác nhiều hơn hẳn.
Hoá ra là từ khi đó đã bắt đầu, hắn vẫn luôn lo lắng hoài nghi chính mình có phải sẽ bị con quái vật này đồng hoá hay không.
Nhưng cô lại không phát hiện ra điều gì hết.
"Làm sao để cứu anh ấy?" Tuyết Tiêu hỏi.
Mai Nhất Xuyên nhìn con rồng lửa phóng lên cao trước mắt, nhíu mày nói: "Dựa theo cốt truyện, Triệu Sinh là do Tô Nga gϊếŧ, cô ấy thâu được hệ dị năng tinh thần mạnh nhất, dùng hào quang của nữ chính và dị năng gϊếŧ chết vua zombie sống ký sinh."
Tuyết Tiêu không hề do dự nói: "Tớ có thể đưa hệ dị năng tinh thần có cô ấy."
"Cậu cho cô ấy thế nào được? Gϊếŧ cậu lấy tinh hạch vậy thì không phải cậu chết?" Mai Nhất Xuyên nhìn cô thắc mắc, "Tớ cảm thấy cậu cũng không thể giả chết hai lần, lần này không còn hệ thống giúp cậu đâu."
Trong lòng Tuyết Tiêu quay cuồng vô số cảm xúc.
Cô siết chặt năm ngón tay, trái tim đang đập ẩn chứa một viên tinh hạch có lực lượng cường đại, nhưng một khi giao ra, cô thật sự mất mạng ngay lập tức.
"Dù sao hệ dị năng tinh thần đã ở trong người cậu rồi, trước hết cậu cứ nghĩ cách đi!" Mai Nhất Xuyên nghe thấy tiếng núi lở vọng bên tai thì nghiến răng, quay đầu lại chỉ huy bọn Đậu Dương chú ý tránh ra, đồng thời nói, "Còn Tiểu Hồng là chuyện thế nào! Tất cả là cô nhóc làm?!"
"Tớ thu được tin vua zombie là Tiểu Hồng từ Triệu Sinh, nhưng đồng thời thấy Thanh Phong xuất hiện thì lại không xác định rõ được kim chỉ hướng, cho nên cứ luôn hoài nghi." Tuyết Tiêu nhìn hai con rồng băng lửa đằng trước, có thể dùng dị năng hóa ra được dáng vẻ như thế chỉ có thể là Tiểu Hồng và Lạc Thanh Phong.
"Xét theo khía cạnh con người, Tiểu Hồng là một người câm, bởi vì lời con bé nói, con người không nghe thấy, mà có nghe cũng không hiểu." Tuyết Tiêu nhìn Mai Nhất Xuyên, thấp giọng nói, "Chỉ có zombie mới nghe hiểu."
Cho nên Tiểu Hồng mới thân cận Lạc Thanh Phong.
Bởi vì cô nhóc ở trong hoàn cảnh quanh người là con người, chỉ có Lạc Thanh Phong mới có thể nghe hiểu lời cô nhóc nói.
Tuyết Tiêu nói: "Nhưng vì sao con bé nguyện ý thân cận với cậu, chỉ có thể hỏi Tiểu Hồng."
Mai Nhất Xuyên sửng sốt, cau mày nhìn Tuyết Tiêu, "Không phải con bé thích tớ chứ?"
Tuyết Tiêu: "......"
Giờ này khắc này, cô thật sự không cười nổi.
-
Nhóm người thứ hai chạy tới núi tuyết gặp phải rất nhiều zombie đuổi theo phía sau, rét lạnh khiến người ta hành động chậm chạp, không ít người bỏ mạng trong bầy zombie, phần lớn những người còn sống là nhờ có Tô Nga phát lực che chở.
Zombie vốn bị lửa lớn và cột nước ngăn cách bên ngoài, bỗng có một con zombie người tuyết xuyên qua được cột nước, cầm trong tay con dao băng công kích bọn họ.
Tuyết Tiêu thấy rồng lửa lượn trên trời vẫn đang chiến đấu với rồng băng như cũ.
Bên đó là hướng Lạc Thanh Phong và Tiểu Hồng rời đi.
Mà bọn họ đã gần đến nơi rồi.
"Anh Hàn! Những người khác đành phải nhờ vả anh, em đi trước, nhìn dạng đó thì chắc hẳn vua zombie đã ở bên đó rồi!" Tô Nga đối với chuyện gϊếŧ zombie thật ra không hàm hồ một chút nào, năng lực hành động cực kỳ nhanh chóng.
"Chúng ta cũng qua đó." Mai Nhất Xuyên quay đầu lại nói với Tuyết Tiêu, "Chắc Tiểu Hồng là boss cuối mới đúng, giải quyết xong Thanh Phong mới đến con bé, bây giờ lại bị lộ trước tiên, cũng không biết sẽ có biến cố gì."
Sắc mặt Tuyết Tiêu rối rắm, "Cậu xuống tay với Tiểu Hồng được không?"
Mai Nhất Xuyên đáp lại: "Tiểu Hồng là Tiểu Hồng, vua zombie là vua zombie, chẳng lẽ cậu đã quên mạch não của vua zombie và con người không giống nhau?"
Tới gần điểm giao chiến, gió tuyết gào thét xung quanh người, lạnh đến mức cứng đờ chân, rồi gặp những khi rồng lửa chợt lướt ngang qua, lại cảm giác nóng vô cùng, tựa như buộc bị tan chảy.
Nóng lạnh cứ thế luân phiên, có thể so với địa ngục.
Tô Nga thấy trong ánh lửa có bóng dáng Lạc Thanh Phong đưa lưng về phía mình, mở miệng hô: "Anh Thanh Phong......"
"Đừng đi qua đó!" Giữa gió tuyết có một đám người đi theo Lạc Thanh Phong tiến vào trước đó, hoảng loạn lo sợ la lên với đám người Tô Nga, "Hai người bọn họ đều là zombie! Đừng đi qua đó!"
"Anh Phong, anh ta cũng là zombie!"
Tô Nga sững sờ tại chỗ, "Cái gì?"
Lạc Thanh Phong được lửa lớn quây chung quanh hình như nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn.
Hắn bị thương, ống tay áo bên phải rách nát, cũng không thể nhúc nhích.
Lạc Thanh Phong hờ hững đánh mắt lướt qua đám người Đằng Long, lướt qua Tô Nga, lướt qua Mai Nhất Xuyên —— nhưng không thể tìm được người muốn gặp.
Nửa là mất mát nửa là vui mừng.
Vui mừng là vì đối phương không trông thấy hình ảnh trong mắt hắn le lói ánh sáng xanh lục xấu xí, mất mát là vì không thể vào một khắc cuối cùng của sinh mệnh nhìn thấy người con gái ấy.
Tiểu Hồng đứng trên khoảng đất mọc đầy trụ băng, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Mũ choàng màu đỏ bị thổi rớt, lộ ra dung mạo xinh xắn, nhưng sắc mặt lạnh lùng.
Cô bé nhìn Lạc Thanh Phong đứng bên dưới khẽ nhúc nhích, Lạc Thanh Phong bỗng nghe thấy một giọng nữ giòn ngọt vang lên bên tai: "Nếu anh thích bọn họ, biến bọn họ thành zombie hết không phải tốt hơn?"
Lạc Thanh Phong thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiểu Hồng.
"Cô thích bọn họ?" Hắn hỏi lại.
Tiểu Hồng nói: "Không thích."
"Thứ tôi thích là mảnh đất này."
Tiểu Hồng giơ tay, tuyết tung bay đầy trời, từ trên trụ băng nhảy xuống, cưỡi rồng băng bay tới gần Lạc Thanh Phong.
"Tôi sẽ làm nó vĩnh viễn dừng lại vào giờ phút này, bảo tồn dáng vẻ đẹp nhất của nó."
Lạc Thanh Phong đã nói chuyện với cô nhóc thật lâu, nhưng thuyết phục thất bại, chỉ có thể chiến một trận.
Tiểu Hồng bị rồng lửa bức lui, nhưng không hiện hoảng loạn, cô nhóc bị thương không nặng như Lạc Thanh Phong.
"Anh chỉ là một vật dẫn, không thể sử dụng toàn bộ lực lượng của người đó, không thắng tôi được." Tiểu Hồng nói, "Tính ra anh và tôi cùng tộc, không cần thiết đánh với tôi."
Lạc Thanh Phong thờ ơ nói: "Tôi không phải."
Tất cả mọi người bị bề ngoài ngây ngô của Tiểu Hồng lừa gạt, cho rằng cô nhóc chỉ là một bé gái không hiểu cái gì.
Nhưng chỉ có Lạc Thanh Phong biết.
Cô nhóc kỳ thật cực kỳ thông minh.
Tiểu Hồng hướng mắt nhìn Tô Nga, lại lần nữa nhảy lên trụ băng, cúi đầu nhìn Lạc Thanh Phong nói: "Tôi không gϊếŧ anh đâu."
"Bởi vì bọn họ sẽ không để cho anh sống sót rời đi."
Cô nhóc phất tay cắt gió truyết ngăn trở những người khác tới gần, để cho càng lúc càng nhiều người tới gần chiến trường, thấy dáng vẻ này của Lạc Thanh Phong.
Hàn Phi và Mục Huyễn đuổi tới, lúc thấy Lạc Thanh Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Phía sau có người ấn bộ đàm la hét khàn cả giọng: "Lạc Thanh Phong của Đằng Long là vua zombie!"
Đậu Dương tức đỏ mắt, nhào vào người đó muốn đánh: "Mày nói bừa cái gì đó! Anh tao không phải!"
"Thấy rõ tình hình đi, đừng để bị lừa nữa!" Đối phương cũng rống giận trở về, "Mày nhìn hình dáng hiện tại của anh ta đi, không phải zombie thì là cái gì!?"
"Các người, các người thế nhưng gạt tôi!" Tô Nga tức giận đến phát run, nước lũ ào tới mãnh liệt tựa như sóng thần đột phát, mang theo sự hung mãnh cắn nuốt hết thảy.
Từng trụ băng bị cơn sóng mãnh liệt xô gãy, không trung như bị chọc thủng một góc, lỗ thủng không thể vá tuồn nguồn nước cắn nuốt toàn bộ ngọn núi.
Trong nháy mắt biến thành chiến trường của Tô Nga.
Cô nàng dựa theo cốt truyện chỉ nhằm vào một người là Lạc Thanh Phong.
Lúc này cả một khu vực tựa như Tuân Nam lúc xưa, lũ lụt nuốt núi thành biển, mọi người ở trong nước biển chơi vơi, chìm nổi lên xuống.
Tuy rằng Mai Nhất Xuyên thuộc hệ thủy, nhưng so sánh với Tô Nga thì vẫn kém một khoảng lớn.
Uy lực này quá hung tàn, ngay cả cậu cũng bị một đợt sóng lớn cuốn trôi.
Tiểu Hồng vốn là muốn chạy trốn bỗng nhìn thấy một màn này, lập tức từ bỏ một trụ băng cuối cùng nhảy xuống, vớt người đàn ông bị cơn sóng đánh trồi lên thụt xuống.
Mai Nhất Xuyên nhìn Tiểu Hồng đỡ mình lên trên cạn, tức giận tới mức thiếu chút nữa mở miệng mắng lớn.
Làm gì đó! Xem thường người ta có phải không!
Nhóc đã biến thành vua zombie mà sao còn dám tới tìm anh đây!
Lực lượng của Tô Nga vốn khắc Lạc Thanh Phong, hơn nữa trước đó chiến một trận với Tiểu Hồng đã bị thương nặng, Lạc Thanh Phong bị con sóng đánh cho nhấp nhô, mắt lạnh nhìn Tô Nga đang bơi tới chỗ mình.
Đến đây đi.
Đến hết đây đi.
Vừa vặn hắn muốn giải quyết tất cả những chuyện phiền toái này đúng một lần.
Lạc Thanh Phong không lùi mà tiến tới, ngay khi hai người sắp đυ.ng nhau, bỗng có một cánh tay trắng trẻo vòng qua vai trước của hắn, nhẹ nhàng nhưng bá đạo ôm hắn trở về.
Tóc dài mềm mượt tỏa tứ tung trong nước, Tuyết Tiêu đối mắt với Tô Nga, phát động công kích.
Tô Nga muốn tránh đi đã không kịp, trong một khắc thất thần ngắn ngủi, trong nước nổi lên vô số bọt khí, mặt đất bên dưới rạn nứt, khiến cho lực hút cuốn theo cô lọt thỏm xuống.
Tuyết Tiêu nhân cơ hội đưa theo Lạc Thanh Phong biến mất trong tầm mắt của Tô Nga.
Dưới chân núi.
Trần Tái quyết tâm rời xa đám người này, dẫn theo con trai lái xe, vào ngày xuân sáng lạn hôm nay tiếp tục lang thang.
Cho dù phía sau lúc lúc lại có tiếng sấm nổ đùng đùng, hoặc là hai con rồng rít gào, hoặc là động đất rầm rầm, anh chưa từng quay đầu lại.
Mãi đến khi Trần Cổn Cổn muốn xuống xe vì bị tiêu chảy, Trần Tái mới ngừng xe.
Lúc anh đứng một bên ghét bỏ con trai mình ăn lung tung bị rối loạn tiêu hoá, vừa quay đầu lại, phát hiện con xe đậu ven đường của mình không còn.
Trần Tái: "Đậu má?"
Anh trở lại ven đường, ngoại trừ phát hiện một vệt nước lớn thấm đẫm đất, còn có một tờ tiền chẵn trăm tệ và một tờ giấy nhắn được viết:
Tôi lấy xe, anh cầm tiền.
Trần Tái: "......"
Ở mạt thế lấy tiền mua được cọng lông á má!?
——————————