Cô gái trở mình gối đầu lên tay người đàn ông, khuôn mặt sát vào l*иg ngực của anh, chân dài thì gác lên trên bụng của anh rồi tiếp tục ngủ.
Người đàn ông nhìn thấy tư thế ngủ của cô gái thì ánh mắt không tự chủ toát ra tình cảm dịu dàng, "Bà xã, chút nữa hãy ngủ tiếp.."
"Uhm.." Cô gái mơ màng đáp lại một tiếng, khuôn mặt lại vùi sâu vào ngực anh, "Ngủ tiếp một tí nữa."
"Bà xã, mẹ chồng em sắp xuống máy bay rồi kìa!"
Hai chữ mẹ chồng thành công đánh thức Niên Nhã Tuyền đang ngủ say, cô mở mắt ra nhìn người đàn ông mình đang ôm, thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng, "Tốt quá.."
"Cái gì tốt quá?"
Cô gái vươn hai cánh tay đặt lên cổ của anh, cả người dựa hẳn lên người của anh, "Mỗi buổi sáng khi vừa mở mắt là có thể nhìn thấy dáng người đẹp đến mức nổ tung, khuôn mặt lại đẹp trai bức người, lại là một ông xã có tiền vô số thì anh có thể chịu nổi không?"
"Quả thực là rất tốt, chẳng qua em phải tập làm quen, sau này mỗi sáng em đều sẽ tỉnh lại từ trong ngực anh mà!"
"Em cũng muốn, nhưng mà sao có thể chứ! Anh là tổng tài như ánh mặt trời, hở một chút là đi công tác này nọ, làm sao em có thể thức dậy ở trong ngực anh mỗi ngày được!" Cô nhận ra, hai người yêu nhau trong mọi hành động đều sẽ có phần thân thiết mà không cần học tập cũng có thể làm được.
Giống như cô sẽ thân thiết tựa mặt lên ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh thì cảm giác vô cùng an toàn..
Một bàn tay khác của Hoắc Lăng Trầm đang làm bậy, một bên thì hôn lên gương mặt mày xinh đẹp của cô, "Sau này nếu anh có đi đâu thì em phải đi theo đó, anh đi công tác cũng sẽ mang em theo, được chứ?"
Mỗi chỗ tay anh đi qua đều rất nhột khiến cho cô không ngừng cười khanh khách, "Được, em sẽ làm cái đuôi nhỏ của Hoắc tổng, như hình với bóng."
"Hợp thành một thể anh cũng nguyện ý!"
Hả? Nhìn thấy nét mặt của người đàn ông, cô cảm thấy có chút không đúng.. Động tác tiếp theo của anh khiến cho Niên Nhã Tuyền hét ầm lên, "Đứng lên, phải đi đón mẹ rồi! Trễ rồi.. A.. Hoắc Lăng Trầm, nhột quá, ha ha ha ha!"
Sắc trời ngày hôm nay rất tốt, ánh mặt trời sáng rực trên không, ngoài cửa sổ những chú chim nhỏ ríu rít bay tới bay lui, bên trong phòng tiếng cô gái cười giòn giã vang vọng khắp biệt thự.
Đến lối vào sảnh lớn ở sân bay
Hai chiếc Bentley chậm rãi dừng lại, người lái chiếc Bentley phía trước là Trọng Hải Trình đẩy cửa xe bước xuống, chạy chậm vòng ra ghế phía sau mở cánh cửa xe ra. Một đôi giày da màu đen mới tinh chạm xuống đất, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu nâu bước xuống, trên sống mũi đeo một chiếc kính râm.
Anh xoay người hướng về phía bên trong xe đưa tay phải ra, "Chậm một chút."
Một cô gái cũng mặc áo khoác dài màu nâu đeo kính râm được anh đỡ xuống, cô gái bị dáng vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, "Em mang giày thể thao, sẽ không ngã sấp xuống đâu!"
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên nhưng không nói gì, Niên Nhã Tuyền khoác tay lên tay anh cùng nhau đi vào bên trong sảnh lớn.
Thời gian vừa đúng, ở bên ngoài bọn họ đợi chưa tới hai phút. Trong lúc Niên Nhã Tuyền không nhịn nổi lo lắng thì một người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác lông chồn Armani màu trắng bản giới hạn từ cửa VIP đi ra, phía sau bà có thêm hai người vệ sĩ.
"Mẹ đến rồi!" Người đàn ông đơn giản nói ra ba chữ, nhưng lại khiến lòng Niên Nhã Tuyền run lẩy bẩy, xê dịch lên phía trước một chút.
Niên Nhã Tuyền nhìn Hoắc Lăng Trầm đang ôm vai trò chuyện với người phụ nữ mang kính đen.
Bà ăn mặc rất hòa nhã, vừa nhìn liền biết là phu nhân có xuất thân không bình thường.
Đó là mẹ của Hoắc Lăng Trầm sao? Thực sự rất có khí chất! Khi nói chuyện với Hoắc Lăng Trầm ở giữa lông mày luôn hiện ra vẻ hiền lành và dịu dàng..
Hoắc Lăng Trầm ôm mẹ mình một cái, "Mẹ, chào mừng trở về."
Lạc Tử Sênh nhìn thoáng qua cô gái phía sau con trai mình, tháo mắt kính xuống, ngạc nhiên hỏi, "Con trai, đây là Nhã Tuyền sao? Nhanh giới thiệu cho mẹ đi!"
Hoắc Lăng Trầm kéo cô gái từ sau lưng ra, giới thiệu hai người với nhau, anh nghiêm túc nói với Lạc Tử Sênh, "Mẹ, đây là Niên Nhã Tuyền, chúng con đã kết hôn rồi, Nhã Tuyền đây là mẹ!"
Nụ cười trên gương mặt của Lạc Tử Sênh chợt cứng đờ, đã kết hôn rồi? Sao chuyện lớn như vậy mà bà không biết?
Niên Nhã Tuyền không nhận thấy bà có gì không đúng, chỉ mỉm cười gọi, "Mẹ, con là Niên Nhã Tuyền, rất vui được gặp mẹ!"
Cuối cùng dù sao cũng là người từng gặp qua biết bao khó khăn trắc trở, Lạc Tử Sênh nhanh chóng treo nụ cười mỉm lên môi, ôm Niên Nhã Tuyền lại, "Mẹ cũng rất vui, Nhã Tuyền thật xinh đẹp, mắt con đẹp lắm!"
Niên Nhã Tuyền bị Lạc Tử Sênh khen thì hơi ngại, Hoắc Lăng Trầm nhìn ra được cô đang lo lắng nên một lần nữa ôm cô vào trong ngực, "Mẹ, chỗ này ở lại lâu có hơi bất tiện, lên xe trước đã rồi nói sau."
Lúc này có không ít người nhìn sang bên này, Lạc Tử Sênh biết mức ảnh hưởng của con trai, nên gật đầu đi ra bên ngoài.
Niên Nhã Tuyền mở cửa xe kế bên tài xế, dự định ngồi vào cạnh ghế lái, dành không gian cho hai mẹ con họ ngồi phía sau tâm sự.
Nhưng tay của cô bị Lạc Tử Sênh nắm lấy, người phụ nữ dịu dàng mở miệng, "Nhã Tuyền này, hai chúng ta ngồi phía sau đi, để Lăng Trầm ngồi ghế trước."
Niên Nhã Tuyền sửng sốt một hồi không dám tin, theo phản xạ có điều kiện quay sang nhìn Hoắc Lăng Trầm.
Hoắc Lăng Trầm đành chấp nhận gật đầu, để hai người phụ nữ ngồi ghế sau, còn mình thì ngồi cạnh ghế lái.
Xe chậm rãi rời sân bay, trên đường Lạc Tử Sênh luôn nắm lấy tay Niên Nhã Tuyền, hỏi thăm này nọ, Niên Nhã Tuyền thành thật trả lời bà.
"Từ lúc các con kết hôn tới nay, Lăng Trầm có bắt nạt con không? Có chuyện gì cứ nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con."
Niên Nhã Tuyền nhẹ lắc đầu, Hoắc Lăng Trầm cạn lời nói, "Mẹ, sao mẹ không nghĩ là bình thường người bị bắt nạt luôn là con nhỉ!"
Giọng nói của anh vừa vang lên, quả nhiên Lạc Tử Sênh vô cùng ngạc nhiên, con trai mà bị khi dễ?
"Không có.. không.. có.." Niên Nhã Tuyền bất ngờ không kịp đổi đề tài lại bị cáo trạng, không khéo là trong lúc nhất thời cô lại không biết nên giải thích như thế nào cho tốt.
Không ngờ tới Lạc Tử Sênh lại bất ngờ nói rằng, "Nhã Tuyền làm tốt lắm! Nên để cho Lăng Trầm biết phụ nữ lợi hại như thế nào! Trước giờ nó đều không xem phụ nữ ra gì, sau này con phải quản lí nó chặt chẽ vào.."
"Ơ?" Niên Nhã Tuyền ngạc nhiên, Lạc Tử Sênh có phải đang nói đùa không? Hết lần này tới lần khác trên gương mặt của bà đều không nhìn ra được chút dấu hiệu đùa giỡn nào.
Hoắc Lăng Trầm có phải là con ruột của bà không vậy?
Sau đó bầu không khí trong xe vô cùng hòa hợp, nhìn thấy mẹ chồng mình ôn hòa thế nào, Niên Nhã Tuyền liền thở phào nhẹ nhõm.
Khi đến biệt thự, Lạc Tử Sênh nhìn thấy biệt thự mới tinh thì nghi ngờ hỏi, "Lăng Trầm, không phải con ở trang viên bên kia sao?"
Hoắc Lăng Trầm kéo Niên Nhã Tuyền lại, chỉ trả lời vấn đề của bà, "Đúng, một thời gian ngắn sau thì chuyển đi." Đến khi phòng thí nghiệm, phòng âm nhạc và những phòng khác sửa chữa xong, anh sẽ đưa Niên Nhã Tuyền dời sang.
Trang viên? Trang viên gì? Là chỗ ở trước kia của Hoắc Lăng Trầm sao? Chẳng qua bây giờ trước mặt Lạc Tử Sênh cô ngại hỏi Hoắc Lăng Trầm, nên trước tiên đè ép nghi ngờ xuống đã.
Đang đúng lúc đoàn người chuẩn bị đi vào biệt thự, một chiếc ô tô màu đỏ chạy băng băng từ xa đi đến, cuối cùng dừng lại bên cạnh họ. Nhìn thấy bảng số xe, bước chân của Hoắc Lăng Trầm hơi dừng lại.
Cửa bên ghế lái chính được mở ra, một bóng dáng màu hồng bay vọt từ trên xuống dưới, lao thẳng tới nhào vào lòng Lạc Tử Sênh, "Mẹ Hoắc! Anh San nhớ người muốn chết!"