Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 70: Đập cửa hàng cho tôi

Lý trí lập tức biến mất không còn bóng dáng, khí lạnh nhanh chóng vây quanh toàn thân anh, nhân lúc hai người đàn ông vạm vỡ còn chưa kịp có phản ứng, anh giơ chân đá một cái ngã ầm trên mặt đất.

Một người khác cũng như thế, trực tiếp bị Hoắc Lăng Trầm đá đến bên mép giường cũ nát.

Anh khom lưng kéo cô gái trên mặt đất vào trong lòng ngực, giúp cô sửa sang lại mái tóc rối bời, trầm giọng hỏi, "Thế nào?" Khuôn mặt cô có vết thương nhỏ, anh cũng không dám chạm vào, chỉ nhẹ nhàng từng chút từng chút thổi bụi bặm trên mặt cô.

Niên Nhã Tuyền ngây ngốc lắc đầu, bị anh làm cho cảm động đến cả trái tim cũng mtôi nhũn rối tinh rối mù.

Xác định cô gái không bị làm sao, Hoắc Lăng Trầm đưa cô tới khoảng đất an toàn. Sau đó đích thân quay lại giữ một người đàn ông trong đó, dùng sức một cái, cánh tay người đàn ông nọ bị giữ chặt ở sau người, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc" ktôi theo một tiếng kêu rên, cánh tay của người đàn ông kia trực tiếp bị trật khớp..

Hoắc Lăng Trầm chỉ hoạt động cổ tay, cánh tay một người đàn ông khác cũng bị gãy lập tức.

Tận mắt nhìn thấy Hoắc Lăng Trầm dạy dỗ hai người đàn ông vạm vỡ đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp trong khoảng thời gian ngắn, Niên Nhã Tuyền bội phục sát đất. Trong lúc cô lo lắng có khi nào họ bị đánh chết hay không, rốt cuộc động tác của Hoắc Lăng Trầm cũng ngừng lại, cũng trong giây phút này cô mới biết được rốt cuộc võ thuật của Hoắc Lăng Trầm lợi hại như thế nào.

Hoắc Lăng Trầm cử động tay một chút, kéo Niên Nhã Tuyền lại rồi đưa cô ra khỏi phòng, bên ngoài ông chủ cửa hàng đã biết mình chọc phải người không nên dây vào, đang run bần bật quỳ trên mặt đất.

"Rốt cục là có chuyện gì?" Người đàn ông lạnh giọng hỏi, là đang hỏi Niên Nhã Tuyền. Niên Nhã Tuyền há miệng thở dốc, rốt cuộc anh cũng nhớ hỏi câu có chuyện gì, vừa rồi lúc đi vào anh không nói một lời đã đánh hai người đàn ông vạm vỡ kia đến chết đi sống lại. Cô có thể hiểu đó là vì, anh vì cô mà mất đi lý trí không..

Không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ chỉ một viên phỉ thúy trên quầy, "Bọn họ bắt tôi mua dây cài bình an kia!"

* Dây cài bình an cũng là loại tên gọi cổ, mắt La Hán, có thể khử tà miễn tai họa, bảo đảm xuất nhập bình an.

Người đàn ông nhìn thoáng qua dây cài bình an, không nói gì.

Niên Nhã Tuyền tiếp tục nói, "Hai vạn tám, thứ đó không đáng giá, đương nhiên là tôi không mua! Sau đó bọn họ nhốt tôi lại, cuối cùng còn muốn quẹt thẻ của tôi, à không, là quẹt thẻ của anh!"

Hoắc Lăng Trầm chỉ nhìn thoáng qua là biết dây cài bình an kia là hàng vỉa hè! Một trăm tệ là mua được một đống loại này, vậy mà dám bán hai vạn tám! Hơn nữa là cưỡng ép để bán!

Buông tay Niên Nhã Tuyền ra, anh đi đến trước quầy, đạp một cước lên, quầy hàng trực tiếp bị anh đá đổ ngổn ngang xuống đất.

Cửa tủ bằng kính va chạm trên mặt đất, phỉ thúy giả trong ngăn tủ cũng nhao nhao rơi xuống, vỡ vụn thành một mảnh.

Niên Nhã Tuyền bị sự thô bạo của anh làm cho hoảng sợ, cô chưa từng thấy Hoắc Lăng Trầm như vậy, buổi tối hôm nay đúng thật là đổi mới cái nhìn của cô với Hoắc Lăng Trầm đấy!

Không chỉ như thế.

Hoắc Lăng Trầm xoay người nói với Trịnh Phi, giọng nói không chút lưu tình, "Đập cửa hàng cho tôi!"

"Vâng!" Trịnh Phi ra hiệu cho người phía sau, mười mấy người lập tức xông tới bắt đầu đập phá cửa hàng.

Không màng đến chủ tiệm đang xin tha cực kỳ bi thương, Niên Nhã Tuyền được Hoắc Lăng Trầm đưa ra khỏi cửa tiệm bán ngọc.

* * *

Đám bọn họ đóng chặt cửa mới hành sự, rất nhiều người chỉ nghe được ở bên trong có động tĩnh, nhưng mà không biết đang làm gì, cho nên cũng không có người tới xem.

Hoắc Lăng Trầm kéo tay cô đi trong con hẻm, nhỏ rộn ràng nhốn nháo, không nói một lời.

Cô nhớ lại vừa rồi Hoắc Lăng Trầm trực tiếp tới thẳng chỗ của cô, nhất định cũng biết cô đang ở chỗ nào rồi chứ? Quả nhiên, hướng anh đưa cô đi, đúng là vị trí khách sạn nhỏ cô ở.

"Chú Hoắc." Cô lại gọi anh.

Người đàn ông không nói gì cũng không quay đầu lại, càng không dừng bước.

"Hoắc Lăng Trầm."

"..."

"Tổng giám đốc Hoắc."

"..."

Gọi mấy tiếng người đàn ông đều không để ý tới cô, Niên Nhã Tuyền bước nhanh lên hai bước, chặn đường đi của anh.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô một cái, vẫn không nói gì như cũ.

Cô khách sáo lên tiếng, "Chú Hoắc, cảm ơn chú."

Hoắc Lăng Trầm bỗng nhiên buông tay cô ra, cởϊ áσ khoác tây của mình, khoác lên bộ quần áo màu trắng bị bẩn của cô.

Trong lúc cô đang mơ hồ khó hiểu, anh bế ngang cô lên, tiếp tục đi nhanh về phía trước.

"..."

"Chú Hoắc.."

"Câm miệng!" Hình như người đàn ông thật sự tức giận, gầm nhẹ một tiếng, cô lập tức ngoan ngoãn.

Chuẩn xác không sai lệch tìm được phòng của cô, cũng không tệ lắm, cô vẫn còn biết hưởng thụ một chút, chọn cho mình một căn phòng hướng ra biển.. Không, căn phòng có hồ nước.

Đi vào phòng mới buông cô xuống, sau khi khóa trái cửa phòng, việc đầu tiên chính là.. Cởϊ qυầи áo của cô?

Niên Nhã Tuyền bị dọa không nhẹ, vội vàng giữ chặt tay người đàn ông, "Làm.. Làm gì vậy!"

Anh cứng rắn trả lời, "Em!"

Bối rối một hồi, cẩn thận nghĩ lại cuộc nói chuyện của bọn họ, cô mới hiểu được anh có ý gì.

Khuôn mặt cô gái lập tức đỏ hồng kỳ cục, cái tên già lưu manh này! "Đừng đừng đừng, chú Hoắc, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, được không?"

Người đàn ông giống như không nghe thấy câu xin lỗi của cô, bận cởϊ áσ khoác cho cô, Niên Nhã Tuyền sốt ruột, anh liền trực tiếp xốc áo trên của cô lên..

"Hoắc Lăng Trần, quân tử động tay không động miệng! Này, anh đồ *vương bát đản này, buông tôi ra! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"

*Câu chửi của các bạn Trung Quốc

Người đàn ông rất bình tĩnh xoay người cô lại, đưa lưng về phía mình, sau khi xác định rõ ràng không có vết thương, mới buông quần áo cô ra, sau đó lại sửa sang chỉnh tề cho cô.

"..."

Cô giống như đã biết anh đang làm cái gì..

Mắt thấy anh muốn cởϊ qυầи áo cô, cô vội vội vàng vàng nói, "Trên người tôi không bị thương."

Hoắc Lăng Trầm khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, "Niên Nhã Tuyền, nói đi, món nợ này chúng ta tính như thế nào!"

Khoảng khắc Niên Nhã Tuyền nhìn thấy anh như vậy, toàn bộ tức giận đều biến mất không còn bóng dáng, cam tâm tình nguyện chịu thua Hoắc Lăng Trầm. Cho nên, nghe thấy Hoắc Lăng Trầm nói muốn tính sổ cô, lập tức kéo kéo bàn tay anh lấy lòng, mềm mại như bông nói, "Tôi biết sai rồi, anh cũng đừng tức giận nữa được không?"

Dịu dàng nói xin lỗi là giới hạn cuối cùng của cô, còn muốn cô bày ra vẻ dễ thương nữa, cô sẽ lập tức hô to, "thần thϊếp không làm được mà!"

Với lời xin lỗi của cô, người đàn ông cũng không có phản ứng, anh tin tưởng cô mới là lạ!

Niên Nhã Tuyền thầm kêu khổ, coi như vì anh đã cứu cô một mạng, giơ tay phải lên thề, "Tôi thật sự biết sai rồi, cũng rất cảm ơn anh, sau khi về nhà nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"

Anh đột nhiên kéo cô vào lòng, trong lòng Niên Nhã Tuyền nhảy lộp bộp một hôig, không hiểu sao bắt đầu khẩn trương.

Lúc chân tay cô đang luống cuống, âm thanh trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cô, "Lần sau không được đi ra ngoài một mình."

Cô mơ màng gật gật đầu, anh.. Là không yên tâm để cô đi một mình sao?

Ngẩng đầu lên, cô lấy hết can đảm hỏi, "Hoắc Lăng Trầm, vì sao anh lại đến đây?" Trong lòng đồng thời dâng lên sự chờ mong nho nhỏ..

Chỉ là, người đàn ông bình thản nói, "Đi ngang qua."

"..."

Có quỷ mới tin lời nói này của anh, nghĩ rằng anh đặc biệt đến đây vì cô, cô vui vẻ vươn cánh tay ra, quàng lên cổ anh, nhón chân in một cái thơm lên khuôn mặt anh.

Cảm ơn anh Hoắc Lăng Trầm, là anh cho tôi biết, lúc gặp chuyện ngoại trừ có thể dựa vào chính bản thân mình ra, còn có thể dựa vào anh.