Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 50: Cậu là đồ Ngu

Trong nhóm wechat, tin nhắn từ "Người Theo Đuổi Ánh Sáng": Hoắc Lăng Trầm thật sự là chồng tôi!

Bên dưới bỗng nhiên xuất hiện thêm một câu, Hàn Huệ Minh mắng, "Đồ ngốc này!"

Bởi vì câu tiếp theo, Người Theo Đuổi Ánh Sáng còn nói, "Thế nhưng, gần đây tôi đang nghĩ cách ly hôn!"

Thấy trong nhóm còn có Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh mắng cô ngốc, anh ta cũng yên lòng, tất cả những cô gái không muốn làm bà Hoắc đều là đồ ngốc!

Trong biệt thự Đông Phổ.

Niên Nhã Tuyền bị phạt ở lại dọn dẹp phòng khách, một tay ném lon nước vào thùng rác, một tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho mấy người khác, "Mấy cậu không hiểu, bọn tôi kết hôn căn bản không phải vì yêu. Tôi lại không thích anh ta, anh ta cũng không yêu tôi, tôi vẫn còn nhỏ, sao lại không ly hôn chứ!"

Từ lúc Niên Nhã Tuyền nhắn câu đầu tiên Trịnh Hiểu Kha đã phốc một cái từ trên giường nhảy dựng lên! Cô kích động đến tay cũng run rẩy theo, hơn nửa ngày mới gửi một cái sticker kinh ngạc ngây người, "Niên Nhã Tuyền, có phải cậu điên rồi không, xã hội bây giờ, cậu còn nói yêu đương gì chứ? Tình yêu có thể ăn được sao? Tuy rằng hai người không có tình yêu, nhưng Hoắc Lăng Trầm có tiền, có nhan sắc, lại còn có quyền nữa, ba thứ này cũng đủ để cậu hạnh phúc cả đời rồi!"

Niên Nhã Tuyền im lặng ngồi trên sofa, nhìn Lâm Uyển Oánh gửi một câu, "Giờ tôi mới biết tôi thường xuyên đi dạo ở Thượng Dương với bà chủ của Thượng Dương."

Thư Trạch Nam vừa nghĩ tới chuyện Niên Nhã Tuyền đã kết hôn, hơn nữa còn là với Hoắc Lăng Trầm lạnh như băng kia, cậu liền muốn thổ huyết ngay tại chỗ, "Nhã Tuyền cậu nghĩ kỹ đi, tính cách của cậu như vậy cũng chỉ có người như tổng giám đốc Hoắc mới có thể hàng phục được cậu!"

Nhìn thấy những lời này, suy nghĩ ly hôn của Niên Nhã Tuyền càng kiên định hơn. Cô không muốn tìm một người chồng quản mình cả đời!

Cả nửa ngày Hàn Huệ Minh rốt cuộc mới thốt ra được một câu, "Niên Nhã Tuyền nếu cậu ly hôn thì chính là đồ ngu!"

Niên Nhã Tuyền tan vỡ ném điện thoại lên sofa, sao không có ai ủng hộ cô ly hôn vậy? Hồi lâu sau, cô lại cầm điện thoại đang vang lên không ngừng, "Mấy cậu đi ngủ đi, Hoắc Lăng Trầm không chịu ly hôn, vì vậy tôi có muốn cũng vô dụng!"

Trong nhóm lập tức yên tĩnh, thật sự là vậy, kiểu yên tĩnh không ai trả lời một chữ ấy!

Niên Nhã Tuyền, "..."

Tuyệt giao! Tuyệt giao! Nhất định phải tuyệt giao!

Trước khi ngủ, Niên Nhã Tuyền lại nhắn mấy chữ vào nhóm, "Nhất định phải giữ bí mật cho tôi đó!"

Mười hai giờ đêm, Hàn Huệ Minh vừa chơi game xong nhắn lên một câu, "Yên tâm đi! Tớ đã bán tin tức cho phóng viên rồi, sáng sớm ngày mai cả thế giới đều sẽ biết Niên Nhã Tuyền chính là bà Hoắc!"

Trịnh Hiểu Kha mơ mơ màng màng nhìn điện thoại, đánh ra mấy chữ, "Đừng làm phiền tôi ngủ! Mau cút đi!"

* * *

Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Niên Nhã Tuyền nhìn mấy bộ đồ mới trong tủ treo quần áo thì hối hận.

Sao tự nhiên cô lại ngu ngốc đi mua quần áo mặc cho Hoắc Lăng Trầm ngắm chứ! Tiếp tục làm chính mình không được ư?

Niên Nhã Tuyền lấy một bộ quần áo thoải mái đầy nếp nhăn ra mặc vào, rồi lấy một đôi giày trắng mang vào sau đó xuống lầu.

Dưới lầu, Hoắc Lăng Trầm đã ăn sáng xong, đang ngồi nhìn cái đĩa, thấy cô bước xuống thì bảo, "Sau này dậy sớm hơn nửa tiếng."

"Tại sao?" Cô ngồi vào bàn ăn, nhận lấy cháo trứng muối thịt nạc do thím Lưu mang ra, ăn một miếng.

"Để tránh buổi tối em lại thức khuya!"

Bị quản nữa! Niên Nhã Tuyền lập tức nổi giận, "Tôi thức khuya liên quan gì đến anh? Anh ở bên ngoài mờ ám với mấy người phụ nữ kia tôi có nói câu nào không?"

Hoắc Lăng Trầm chợt ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, Niên Nhã Tuyền bị nhìn đến trong lòng sợ hãi: "Nhìn tôi làm gì, tôi nói gì sai hả?"

"Em để ý?" Phụ nữ bên cạnh anh đều là gặp dịp thì chơi, nếu cô để ý, sau này anh sẽ chú ý hơn..

Câu hỏi này khiến Niên Nhã Tuyền có chút lúng túng, "Tôi.. Tôi.. Để ý cái gì, tôi không ngại! Không ngại!" Mấy chữ cuối cùng nói cho anh nghe đồng thời cũng nói cho mình nghe.

Hoắc Lăng Trầm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn đĩa, không nói thêm câu nào.

Niên Nhã Tuyền nhìn cháo thịt nạc trứng muối mình thích, không biết có cọng dây nào nhảy sai, lại rầu rĩ bảo một câu, "Nếu anh muốn cưới bọn họ thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi lập tức nhường chỗ cho bọn họ!"

"..."

Hoắc Lăng Trầm thả cái đĩa trong tay xuống, bước đến cạnh Niên Nhã Tuyền, nắm cổ tay cô, bàn tay vừa dùng sức đã kéo cô vào ngực mình.

Thím Lưu vẫn đang ở trong nhà bếp, Niên Nhã Tuyền đỏ mặt giãy giụa, "Thím Lưu.. Thím Lưu nhìn thấy đó!"

Mặc kệ cô phản kháng, anh giải thích từng chữ một, "Tôi không muốn cưới bọn họ, xuất hiện cùng lúc với bọn họ chỉ là yêu cầu công việc, gặp dịp thì chơi, rõ chưa?"

"Ừm! À! Rõ rồi rõ rồi!" Anh cứ áp sát như vậy mà nói, cô còn có thể không rõ sao?

Người đàn ông hài lòng gật đầu, đột nhiên nói một câu, "Khóe miệng em dính cơm kìa!"

Hả? Chủ đề thay đổi quá nhanh, nhất thời cô chưa kịp phản ứng, sau khi cô kịp phản ứng thì thè lưỡi ra liếʍ hạt cơm trên khóe môi.

Nhưng người đàn ông nhanh hơn một bước, hai tay lập tức ôm eo cô, cúi đầu chặn kín môi cô..

Niên Nhã Tuyền ăn sáng xong, mặc kệ Hoắc Lăng Trầm đi theo sau lưng mà đi thẳng ra ngoài, lái chiếc xe tay ga của mình chạy ra khỏi biệt thự.

Mãi đến cột đèn giao thông cách biệt thự một kilomet, khuôn mặt cô vẫn còn nóng hổi.

Người đàn ông Hoắc Lăng Trầm này thật là đáng sợ, kỹ thuật ghẹo gái đúng là hạng nhất..

"Bộp!" Một tiếng vang khẽ kéo suy nghĩ cô trở lại, một chai nước trái cây bị ném ra từ một chiếc Lamborghini, lăn dưới đất mấy vòng rồi dứng bên cạnh xe tay ga của cô.

Niên Nhã Tuyền nhìn lướt qua đèn đò, vẫn còn ba mươi giây.

Cô xuống xe nhặt chai nước kia lên, gõ cửa sổ xe Lamborghini. Cửa sổ hạ xuống, người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ đeo kính mát màu đen, trông cách ăn mặc chắc là một nhà giàu mới nổi.

Rõ ràng là quần áo đắt tiền nhưng chọn màu rất tục, mái tóc dài gợn sóc xõa ngang vai nhuộm màu vàng kim óng ánh, trên lỗ tai đeo một cái khuyên to.

Ở ghế lái là một người đàn ông ba bốn chục tuổi, hai người cùng nghi hoặc nhìn Niên Nhã Tuyền. Niên Nhã Tuyền lui về sau vài bước, ném chai nước không lên rồi nâng đùi phải đá chai nước vào trong chiếc xe sang trọng.

Chai nước vô ý đập vào trán người phụ nữ, Niên Nhã Tuyền chẳng thèm quan tâm!

"Chú thím à, không có phẩm chất không phải lỗi các người, nhưng ra ngoài mà đáng mất nhân tính thì đúng là các người sai rồi!" Nói xong, thời gian đèn đỏ chỉ còn ba giây, không đợi người trên xe có cơ hội nói chuyện, cô trực tiếp trở lại xe máy, khởi động xe, phóng khoáng rời khỏi.

Bốn người khác đã chờ cô ở cổng trường từ lâu, thấy chiếc xe của cô xuất hiện lập tức xông tới.

Trịnh Hiểu Kha vỗ đầu Niên Nhã Tuyền, vẻ mặt sùng bái, "Tôi bảo này, dù gì cậu cũng là bà Hoắc, lái cái xe tay ga mấy nghìn đồng cũng không sợ mất giá à!"

Niên Nhã Tuyền cởi mũ bảo hiểm xuống, im lặng nhìn cô, "Đừng quên cái xe này là do chúng ta cùng đi chọn, lúc ấy cậu cũng rất thích!"

Trịnh Hiểu Kha làm lố nói, "Nếu lúc đó tôi biết thân phận của cậu thì tôi sẽ đi mua xe máy với cậu sao? Ferrari, Lotus Evija, Lamborghini, Rolls-Royce, Maserati, cậu nói xem cậu chọn cái gì mà không được?"