Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 172-2: Trước hết để cho gia thoải mái một chút đã 2

Giống như Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch vậy, cô bị bắt cóc, anh bị đuổi gϊếŧ, cô chạy trốn mà nhảy xe, lấy anh làm đệm thịt... Ngay tại lúc nghuy hiểm đó vận mệnh để hai người có duyên gặp nhau. Nhưng mà vận mệnh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, không vừa ý khi thấy bạn thuận buồm xuôi gió, nên cố ý trêu cợt, nhìn các bạn đi một vòng lớn, mới cho các bạn hợp lại.

"Haiz, cậu tưởng rằng cặp tình nhân nào cũng giống như ngươi cùng Ngôn Mặc Bạch sao, khỏi đầu lãng mạn, mất trí nhớ máu chó, lừa bịp trắng trợn gặp lại nhau... Tình yêu của hai người có thể xuất bản thành một quyển sách, hơn nữa nó còn rất dày." Vưu Ưu nhìn Tư Mộ cười ha ha.

"Hứ! Lâu lão đại nhà cậu không phải cũng mất trí nhớ sao? Cái kia càng thêm máu chó a? Chẳng qua, không phải năm đó cậu nói Lâu lão đại đi tù, chết ở trong đó rồi sao? Sao hiện tại sống lại, còn mất trí nhớ?" Tư Mộ rất ngạc nhiên năm đó Vưu Ưu và Lâu lão đại xảy ra chuyện gì. Vưu Ưu vẫn luôn giấu rất kỹ, nửa câu cũng không chịu nói cho các cô biết, giống như là hiện tại, cũng không chịu nói.

Vưu Ưu nghe thấy Tư Mộ hỏi, cũng chỉ cười nhẹ, cũng không trả lời.

Tư Mộ đã quen với phản ứng này rồi, không nói thì không nói đi, dù sao bây giờ hạnh phúc là tốt rồi.

Một lát sau, Vưu Ưu nhìn về phía các cô, nói: "Các đều đều mất trí nhớ, có nghĩ qua muốn nhớ lại không?"

Khi Vưu Ưu hỏi vấn đề này vẫn luôn chú ý đến Thanh Thần, bởi vì trong các cô chỉ có Thanh Thần không có mất đi trí nhớ. Chỉ là vẻ mặt Thanh Thần rất hờ hững, nhìn không ra là tâm tình gì.

"Bọn mình cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng không có chuyện gì. Nhưng có thể nhớ lại thật cũng không phải là chuyện xấu, nói không chừng khi đó mình có một số tiền lớn gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, nếu bây giờ có thể nhớ lại cũng có thể đi lấy!" Diêu Dao cười nói.

Cách nghĩ của Sở Kỳ và Diêu Dao giống nhau, liền gật đầu phụ họa. Nhưng cô nhìn về phía Tư Mộ, chế nhạo nói: "Chắc Mộ Mộ muốn nhớ lại rồi, dù sao trong lúc cũng làm lần đầu cậu gặp Tiểu Bạch nhà cậu!"

Mặt Tư Mộ hơi đỏ lên, "Bậy! Gì mà lần đầu tiên a? Lần đầu tiên của ta không phải lúc đó đâu!"

Lúc đó cũng chỉ có 19 tuổi, nếu khi đó là lần đầu tiên gặp Ngôn Mặc Bạch đã xảy ra quan hệ, vậy có phải cô không tự trọng rồi không?

Trong lòng biết rất rõ là chuyện không thể nào, bởi vì lần đầu tiên của cô cùng Ngôn Mặc Bạch khách sạn Autumn, khi đó là lần đầu gawph mặt nhưng cô đã chủ động nhào tới. A, quả nhiên là không có tự trọng a! May mắn sau đó phải gả cho anh, từ đầu tới đuôi đều chỉ cho Ngôn Mặc Bạch.

Nhưng mà tại sao lúc Sở Kỳ nói như vậy, trong lại cảm thấy dao động? Không biết vì sao lại hoảng hốt, tim đập rộn lên, thật đúng là kỳ quái a!

"Ồ? Vậy lần đầu tiên của cậu là lúc nào?" Sở Kỳ tò mò trợn tròn hai mắt nhìn về phía Tư Mộ, cười hỏi.

Chuyện Tư Mộ say rượu nhào tới ăn Ngôn Mặc, cô chỉ nói cho một mình Vưu Ưu, ba người còn lại không biết không biết.

"Đương nhiên là lúc kết hôn, đêm tân hôn a!" Tư Mộ đỏ mặt luống cuống nói.

"Haiz, cậu còn dám nói lung tung. Đêm tân hôn Ngôn Mặc Bạch bị cậu đạp cho một phát phải vào bệnh viện, mọi người ai cũng biết? Sao có thể là lần đầu tiên của cậu?" Sở Kỳ ôm cánh tay nhìn Tư Mộ cười nói, Thanh Thần cùng Diêu Dao cũng gật đầu cười theo.

Dêm tân hôn của hai người, chú rể bị cô dâu làm cho bị thương, vào bệnh viện, một cú điện thoại gọi Cố Khuynh qua cứu giúp, chuyện này Sở Kỳ rõ ràng nhất, bởi vì lúc ấy cô đang bị Cố Khuynh trói trên giường, sau khi Cố Khuynh điện thoại rồi đi ra ngoài, rõ ràng cũng không cởi trói cho cô, cứ thế làm cô trói nguyên một buổi tối. Chờ tới ngày mai khi anh ấy trở về, cô cả người đều cứng ngắc.

Mặt Tư Mộ càng đỏ hơn, nhưng nghĩ đến chuyện đó, Tư Mộ cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lúc đó chẳng qua nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch là người đã chiếm lấy đêm đầu tiên của cô, mới có thể đối xử với anh như vậy. Nhưng mà thật không ngờ, anh lại là người kia, làm cô không hận nổi, chỉ có thể cảm thán vận mệnh trêu cợt, may mắn là anh.

Vưu Ưu nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của Tư Mộ, liền cười lớn rồi nói ra chuyện của Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch, mấy người còn lại nghe được sửng sốt một chút.

Mặc dù Sở Kỳ cười, cúi đầu xuống nhưng lại đỏ mặt theo. Say rượu loạn tính? Cô không cũng giống như vậy sao?

"Mộ Mộ, cậu cùng Ngôn Mặc Bạch gặp nhau, thật sự là máu chó a!" Diêu Dao bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa nói.

Thanh Thần hơi cười nhìn Tư Mộ, hỏi: "Mộ Mộ, cậu thì sao? Cậu có nhơ slaij không?" Nhìn Tư Mộ đỏ mặt, liền tặng thêm một câu, "Muốn nghe nói thật, có sao nói vậy, đừng sợ các cô ấy cười."

"Tất nhiên là muốn!" Tư Mộ cúi thấp đầu nói.

Ngôn Mặc Bạch cũng mất đi đoạn trí nhớ này, cô cũng mất đi, tất nhiên hai người đều muốn nhớ lại? Cô không muốn vứt bỏ bất kỳ một ký ức nào liên quan đến Ngôn Mặc Bạch. Nếu như hai người đều không thể đồng thời nhớ lại, vậy thì một người cũng được.

Nếu cô có thể nhớ lại, thì cô sẽ kể cho Ngôn Mặc Bạch nghe cũng được. Nhất định cô sẽ nói rất sống động, thêm tiếng thêm màu sắc, giống những bộ phim trên TV hay chiếu, sau đó trở thành hai người sẽ cùng có trí nhớ.

Thanh Thần liền gật đầu, trong mắt hiện tia vui vẻ, nói: "Vậy cậu bảo Ngôn Mặc Bạch đi lấy kia thuốc đến đây mình nghiên cứu một chút, có lẽ có thể chế ra thuốc giải."

Thật trùng hợp khhi năm đó cô có kiến thức về y học, cho nên khi ngửi thấy mùi đó, liền sinh ra phòng bị, ngậm thuốc ở trong miệng, sau đó thừa lúc mấy người kia không chú ý cô lén nhổ ra. Nhưng vẫn giữ lại nước bọt, sau đó khhi về nước, cô thì len lén tiến hành nghiên cứu nước bọt này. Chỉ tiếc nước bọt đã khá lâu, khi tách riêng thành phần thuốc để phân tích sợ rằng số liệu không chính xác.

Tốt nhất có thể lấy thuốc kia để cô àm tiếp phân tích còn dở dang, như vậy mới có thể bảo đảm chế ra thuốc giải hiệu quả.

Năm đó nguyên nhân không điều chế thuốc giải bởi vì một là ngoài đoạn trí nhớ nhỏ đó ra các cô đều hoàn hảo không bị xâm phạm thể xác, hai là nếu các cô nhớ lại đoạn trí nhớ bị bắt cóc đó nhất định sẽ sợ hãi

Cho nên thì không có ý định cho các cô ấy nhớ lại, mọi nỗi đau hãy để mình cô chịu là được rồi.

Nhưng là bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, mình cũng thản nhiên mặt đối quá khứ, nếu như các cô ấy muốn nhớ lại thì cô cũng có thể giúp đỡ.

"Thật sự?" Tư Mộ vui mừng kêu ra tiếng.

Nếu Thanh Thần thật có thể điều chế ra thuốc giải thì mình có thể biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì rồi. Đặc biệt là một ngày một đêm ở chung với Ngôn Mặc Bạch. Hiện tại chỉ cần nghĩ như đến chuyện này, sẽ cảm thấy tim đập loạn.

"Không chắc chắn trăm phần trăm, nhưng mình sẽ cố hết sức." Mặc dù đã nghiên cứu qua thành phần của thuốc, nhưng sau đó cô đã căn cứ vào thành phần và tỷ lệ của thuốc để điều chế ra thuốc mất trí nhớ nhưng không có hiệu quả. Chắc là thiếu mất một thành phần quan trọng của thuốc.

"Ừm, mình và Ngôn Mặc Bạch đã nói, có thể điều chế được thuốc giải hay không cũng không quan trọng." Tư Mộ không muốn tạo áp lực lớn cho Thanh Thần, nếu thật sự không thể điều chế được, thì cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của co cả.

Từng người trở về phòng, Tư Mộ tắm rửa xong thì nhảy lên giường, chui vào trong ngực Ngôn Mặc Bạch cọ cọ.

"Ông xã, nói cho anh biết một chuyện." Tư Mộ dán sát vào người Ngôn Mặc Bạch, đưa tay giữ lấy mặt anh, cười nói.

Tối nay cục cưng ngủ với má Ngô, Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ chủ động như vậy, hoàn toàn không hỏi cô tại sao lại hưng phấn, xoay người đè cô dưới thân, cúi đầu há miệng cách áo ngủ cắn lấy ngực cô.

"Này, có chuyện muốn nói với anh, anh đừng làm loạn!" Tư Mộ bị anh cắn ngứa, giữ lấy anh mặt tay không ngừng đẩy đầu của anh ra, cô bị đè xuống giường không thể lui được nữa.

"Có chuyện gì cũng đợi lát nữa nói, trước hết để cho gia thoải mái một chút!" Nói xong bất chấp phản kháng của cô dùng sức bắt đầu ăn.

Tư Mộ khó chịu hừ một tiếng, giọng nói đã bắt đầu có chút rung rẩy, vội vàng nói: "Là Thanh Thần, cô ấy nói có thể giúp em tìm về trí nhớ..."

Ngôn Mặc Bạch sững sờ một chút, giống như không nghe rõ, ngẩng đầu đang chôn ở trước ngực cô lên, nhìn cô chằm chằm, giọng nói có chút khàn khàn: "Em vừa nói gì?"

"Thanh Thần nói nếu có thể tìm được thuốc kia cô ấy mới có thể điều chế thuốc giải, đến lúc đó em có thể nhớ lại rồi." Tư Mộ bị anh trêu chọc một chút, đôi mắt dần dần nổi lên tầng hơi nước, dưới ngọn đèn mờ ảo, nhìn trong trẻo vô cùng, còn hơn mặt trăng tròn trên cao.

Ngôn Mặc Bạch nằm trên người cô, cúi đầu nhìn cô, nghe cô thở hổn hển nói xong, sững sờ trong chốc lát, đột nhiên hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, tay giữ eo của cô xoay ngược lại, hai người liền đổi vị trí, cô ở trên, anh ở dưới.

"Bà xã, thật tốt quá. Chờ em khôi phục trí nhớ, em muốn trốn nợ cũng không được. An Lợi nói, năm đó là ngươi chủ động bổ nhào vào anh ha ha ha ha!" Ngôn Mặc Bạch hưng phấn nói xong, nâng cao eo cô lên, rồi thẳng lưng đẩy một cái.

"A bậy bậy bậy!" Tư Mộ đỏ mặt lên, xấu hổ và giận dữ từ trên cao nhìn xuống trừng anh, chịu hết nổi giội nước lã: "Đừng cao hứng quá sớm! Đã qua nhiều năm, không biết có tìm được thuốc đó không nữa. Huống hồ lần trước người của anh để Alan chạy thoát, lần này nhất định sẽ trốn rất xa, các anh muốn tìm anh ta, chắc hẳn không dễ dàng gì."

Về chuyện gia tộc Tư Khắc Tư, Ngôn Mặc Bạch có nói với Tư Mộ, thậm chí mục đích Alan tiếp cận Thanh Thần cũng không nói với các cô, sự thật quá máu me tàn khốc, không đành lòng để cô biết quá nhiều.

Mà Tư Mộ vẫn cho rằng chỉ có alan mới có thuốc, cô hoàn toàn không biết hôm nay Alan bị Tiểu Trang băm thành trăm mảnh rồi.

Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ, cười giống như con hồ ly, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, đến khi thấy Tư Mộ toàn thân đều khô nóng, anh mới đưa tay giữ mông của cô, ấn xuống, nói: "Tối nay em biểu hiện tốt một chút, ngày mai anh sẽ biến ra thuốc kia cho em."

Tư Mộ còn chưa kịp phản ứng, cả người đã lâm vào vực sâu du͙© vọиɠ vạn kiếp bất phục, giãy giụa không được, chỉ có thể thừa nhận anh khi cạn khi sâu.

Ngôn Mặc Bạch bảo cô biểu hiện tốt một chút, thật ra vốn chẳng phải bảo cô chủ động, mà ý nói cô phối hợp một chút, như vậy chất lượng hoan ái rất cao, hai người đều có thể cùng leo lêи đỉиɦ cao nhất, cảm nhận cảm giác tuyệt vời nhất.

Ngày hôm sau, Ngôn Mặc Bạch chờ Tư Mộ ăn sáng xong, liền bảo cô đi tìm Thanh Thần, kêu Thanh Thần đi vào phòng làm việc nhỏ của Cố Khuynh, việc phân tích thành phần thuốc đã tiến hành hơn phân nửa, chỉ cần Thanh Thần đi qua giúp Cố Khuynh nhận biết một số thành phần không rõ là được.

Nếu trước đây Thanh Thần đã nghiên cứu qua, hiện tại việc này đối với cô không khó.

Thanh Thần cũng kinh ngạc với tốc độ của Ngôn Mặc Bạch, bất quá khi vào phòng làm việc của Cố Khuynh nhìn dữ liệu được phân tích trong máy vi tính, mới biết được Ngôn Mặc Bạch đã sớm bắt đầu làm chuyện này.

Thanh Thần cũng không nhớ rõ dữ liệu thành thành thuốc mà cô phân tích, nhưng cô có thể cùng máy vi tính lên mạng dowload chúng về.

Lúc Cố Khuynh nhìn thấy Thanh Thần xuất hiện, cũng không có hi vọng gì, không phải coi thường Thanh Thần, mà là anh cảm giác được năng lực của mình chắc chắn hơn cô, Thanh Thần vẫn là học nghiên cứu sinh tại trường, làm sao có thể biết nhiều hơn anh?

Thật ra quả thật Thanh Thần không biết nhiều hơn anh, chỉ là cô có thiên phú ở phương diện nghiên cứu thuốc, hơn nữa cô đoạn thời gian đó cô chỉ chú tâm nghiên cứu thuốc đó, nhất định là hiểu biết hơn Cố Khuynh một chút.

Chờ khi Cố Khuynh nhìn thấy Thanh Thần đưa ra tất cả các phân tích thành phần trong thuốc, anh không khỏi có chút giật mình, cũng âm thầm bội phục.

Hết chương 172