Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 117: Ngôn Mặc Bạch sẽ không ra ngoài ăn vụng chứ?

Không khí trong phòng khách trở nên quỷ dị, đặc biệt là Ngôn Mặc Bạch và Phó Minh Vũ, hai loại không khí mang theo đao kiếm đang vô hình chém gϊếŧ nhau ở trên không trung, Tư Mộ kẹt ở giữa chỉ có thể võ trán, thật khó xử, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt!

Hai người này cũng quá mạnh, mặc dù nội tam đã rất hào hùng, giống như ngàn con ngựa ra trận nhưng vẻ mặt lại vẫn điềm nhiên, không thể đoán được tâm tình của họ.

Tư Mộ vừa nghe ba giảng giải, vừa lặng lẽ đưa tay nhéo lỗ tai Ngôn Mặc Bạch, cảnh cáo anh khiêm tốn một chút.

"A..." Trong phòng khách vang lên tiếng kêu thảm thiết mà khoa trương của Ngôn Mặc Bạch.

Phó Minh Vũ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn con rể, mặc dù bất mãn anh cướp đi bảo bối của mình, nhưng dù sao anh cũng là con rể mình, đối tốt với con gái mình.

"Anh sao vậy?" Tư Mộ nhìn ba của mình một cái, đôi mắt mắt to xoay lại, hết sức vô tội nhìn Ngôn Mặc Bạch, hỏi như vậy, giọn nói lại càng vô tội. Người này cũng biết giả bộ, sức lực của cô có mạnh như vậy không, có thể nhéo anh đến mức gào khóc như thế?

"Sao vậy? Sao vậy?" Tô San đang bận rộn nấu đồ bổ cho Tư Mộ trong phòng bếp, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ngôn Mặc Bạch, nên vội vàng chạy ra.

Ngôn Mặc Bạch khụ một tiếng, cười với cha mẹ vợ, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên con nhớ đến phải đưa Mộ Mộ đi kiểm tra, thiếu chút nữa quên mất..."

Tư Mộ trực tiếp liếc mắt, người này cũng quá vớ vẩn rồi.

Mà Phó Minh Vũ và Tô San đương nhiên là một lòng suy nghĩ cho con gái và cháu gọi tương lai, liền không nói gì nữa, chỉ dặn anh sau này nhớ mang Tư Mộ đi kiểm tra.

Lúc ăn cơm, quả nhiên là một bàn ăn lơn đầy thức ăn.

Rõ ràng Tư Mộ đã gọi điện thoại nói không nên mua thêm thức ăn, kết quả Tô San vẫn dặn má Vương mua rất nhiều món ăn.

Tư Mộ mang gà rừng về nhà nấu canh, mùi vị rất ngon, cũng rất bổ dưỡng. Tô San còn đặc biệt nấu súp cho Tư Mộ. Thịt hươu, thịt nai và thịt thỏ, tóm lại bốn người ăn lượng thức ăn của ba ngày.

Tư Mộ uống một chén canh, ăn nửa chén cơm, đây là bữa ăn Tư Mộ ăn nhiều nhất trong thời gian gần đây.

"Ăn nhiều một chút, sao ăn ít vậy?" Tô San nhìn thấy Tư Mộ để đũa xuống không muốn ăn nữa, lập tức lấy chén của co chuẩn bị lấy thêm một chén canh nữa.

Tư Mộ nhìn điệu bộ này của bà, cảm thấy dạ dày của mình sắp bể ra, vội vàng giữ tay bà lại, cười nói: "Mẹ, thật sự con đã no rồi, trước khi đến đây con đã ăn sáng rồi. Nếu ăn thêm con sẽ ói mất."

"Thật sự đã ăn rồi sao? Ăn thêm nửa chén nữa thôi, được không?" Tô San hỏi.

"Thật sự đã ăn rồi... Hiện tại nếu con ăn thêm một miếng nữa cũng sẽ ói ra mất..." Tư Mộ vô lực trả lời, lại nhìn vào nồi thấy còn rất nhiều cháo gà, cho nên đứng dậy lấy cho mỗi người một chén đầy: "Phần còn lại mọi người chịu trách nhiệm giải quyết! Không thể bỏ đi dù chỉ một chút."

Ngôn Mặc Bạch bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn bà xã của mình, sau đó lại nhìn chén canh trước mặt mình, mặt không đổi sắc, hoàn toàn không có ý định hợp tác.

Anh mới không cần Uống....uố...ng!

Ngôn Mặc Bạch không thích thức ăn có mùi thuốc đông y, nhưng mà vô số các vị thuốc trong cháo gà đang ngoắc ngoắc tay với anh, làm anh nổi hết da gà.

Phó Minh Vũ và Tô San bắt đầu ăn, nhưng Ngôn Mặc Bạch không độn đến một miếng.

Tư Mộ sống chung với cùng với Ngôn Mặc Bạch trong một khoảng thời gian, nhưng chưa từng ăn đồ ăn có mùi thuốc đông y, nên tất nhiên cô cũng không biết anh không thích đồ ăn có mùi thuốc đông y.

Chính mình thì phải ăn, còn anh lại không đυ.ng đến, Tư Mộ hỏi: "Sao anh không uống?"

"..." Ngôn Mặc Bạch tiếp tục ăn cơm không trả lời cô, thật ra thì trong lòng vẫn còn oán cô. Cho đến khi cha mẹ vợ quăng đến ánh mắt, anh mới ừ một tiếng như có như không.

Tư Mộ thấy anh như vậy, cũng biết người này kiêu ngạo nên cũng không tiếp tục ép anh uống canh. Cô ồ nhẹ một tiếng, chia đều súp cho cha mẹ.

Sau khi ăn xong, Ngôn Mặc Bạch vẫn như cũ bị Phó Minh Vũ lôi kéo đi đánh cờ, nhưng cũng giơ được hạ được, giống như không khí mùi thuốc súng của hai người trước kia chưa từng có.

Tư Mộ bị mẹ của mình lôi kéo đến phòng ngủ nói chuyện, dặn dù những điều khiêng kỵ khi mang thai.

"Cũng không thể sau khi sinh con, hiện tại mang thai, các con nên khắc chế một chút, sau ba tháng, cũng có thể làm, hiểu không?" Tô San lôi kéo tay con, nhìn cô gầy đi, cực kỳ đau lòng. Nhưng cũng nghiêm túc dặn dò.

Cùng mẹ nói về vấn đề này, Tư Mộ hơi đỏ mặt gật đầu loạn xạ.

Thật ra thì nhưng điều này bác sĩ đã dặn, chẳng qua mẹ cũng không yên lòng, cái gì cũng dặn rõ ràng, chỉ sợ cô quên mất. Hận không thể thai cô mang thai.

"Bây giờ nó có đòi con không?" Tô San vẫn không yên lòng hỏi.

Tô San biết được nguyên nhân vì sao con mình đồng ý lấy Ngôn Mặc Bạch, con gái làm giao dịch xin được giúp đỡ mới đồng ý gả, nếu như Ngôn Mặc Bạch yêu cầu cô hay vân vân, tất nhiên cô cũng không thể từ chối. Từ đầu đến cuối luôn cảm thấy bị quản chế, kém người khác một bậc.

May mà Ngôn Mặc Bạch cũng đối tốt với con gái mình, nếu không, Tô San có chết cũng không tha thứ cho sự bất lực của mình, làm liên lụy tới hạnh phúc con gái.

Mặt Tư Mộ cũng sắp cúi xuống chạm mặt đất, giọng nhỏ như muỗi kêu chậm chạp nói: "Không có..."

Tô San gật đầu lại hỏi: "Vào tuổi của nó, nhất định tràn đầy tinh lực, nếu như nó không làm khó muốn con, nếu nó nghẹn quá? Nó sẽ không ra ngoài ăn vụng chứ? Con gái mẹ nói cho con biết, nhất định con phải cho chút ngon ngọt, nếu để nó nghẹn, nếu không không tìm phụ nữ khác giúp thì sẽ dẫn đến bệnh!"

Máu đều dồn lên mặt Tư Mộ, mẹ cô đnag truyền thụ khinh nghiệm cho cô sao?

Ngoan ngoãn nghe mẹ nói xong, đột nhiên bà còn đưa cho cô một đĩa CD, nói cô về xem rồi học hỏi, cô cũng hơi nghi ngờ.

Cảm giác này giống như nữ nhân cổ đại kết hôn, mẹ của mình sẽ đưa cho mình một quyển cung xuân đồ.

Tư Mộ thầm cảm thấy buồn cười, nắm tay mẹ: "Được rồi, nhưng điều nên chú ý con sẽ nhớ kỹ, bác sĩ cũng nói qua. Về phần chuyện kia, con cũng biết rõ nên làm như thế nào, mẹ người yên tâm đi!"

Cô sẽ không nói cho mẹ mình, cô cũng đã giúp Ngôn Mặc Bạch giải quyết không biết bao nhiêu lần.

"Dù sao một mình con nhớ kỹ là được, đến lúc xảy ra chuyện, cũng đừng đến trách mẹ không nói trước cho con biết." Tô San liếc con gái, nghĩ đến con gái cũng sắp làm mẹ, đột nhiên sinh ra cảm giác đau buồn khi nhà có con gái lớn.

Trước kia vẫn cảm thấy Tư Mộ vẫn còn rất nhỏ,, cho dù gả cho người khác, tính tình của cô vẫn gióng như con nít, nhưng sau khi cô mang thai, cả người đều thay đổi. Trở nên thành thục hiểu chuyện và độc lập rồi,, không cần họ nữa....

Có lẽ đây mới chính là nỗi đau của cha mẹ.

Tư Mộ ôm cánh tay mẹ làm nũng: "Nói gì mà trách hay không chứ? Lời này con không thích nghe! Mẹ là mẹ con, sao con có thể trách mẹ chứ?"

Cảm giác con gái ôm mình làm nũng trước đây cuối cùng cũng trở lại.

Tô San tiếp tục lôi kéo cô nói chuyệ thật lâu, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch rời khỏi nhà họ Phó, trở lại nhà họ Ngôn.

Lúc họ về, Ngôn Diệu Thiên đã về nhà, thấy con mình mang nào là thỏ nào là gà, còn có một đống thịt hươu với nai, ông liền cười híp mắt chào hỏi với con dâu: "Các con về rồi à? Nhiều món ăn thôn quê như vậy ở đây ra thế?"

"Cha là bạn Ngôn Mặc Bạch cho." Trong lòng Tư Mộ khẩn trương lên, chỉ sợ Ngôn Diệu Thiên biết chuyện xảy ra tối qua.

Ngôn Diệu Thiên chỉ gật đầu rồi tiếp tục xem báo.

Một mình Tư Mộ đối mặt với Ngôn Diệu Thiên, cô hơi sợ, cho nên liền đi vào phòng bếp, vừa rồi Ngôn Mặc Bạch xách những đồ đó, giờ đang rửa tay, Tư Mộ đi qua ôm anh từ phía sau: "Ông xã, vừa rồi cha hỏi những đồ kia lấy ở đâu, em trả lời rằng bạn anh cho. Làm em sợ muốn chết, em tưởng cha biết chuyện tối qua."

Ngôn Mặc Bạch rửa tay xong, dùng khăn lau khô tay mới xoay người lại, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô: "Ông ấy biết thì sao?"

Anh vốn không có ý giấu ông, huống chi ông ấy cũng biết không ít.

"Nhưng..." Không phải cô vì quan hệ cha con của họ mới tốt lên một chút cô mới duy trì hình tượng thay anh, ai ngờ anh không cảm kích chút nào.

"Được rồi, lần sau nếu ông ấy hỏi em, em cứ nói thật." Ngôn Mặc Bạch xoa xoa đầu cô, giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ.

Lúc má Ngô vào phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy hai vợ chồng son ở trong phòng bếp ngọt ngào, nhưng bà không chút kiêng kỵ đi đến chuẩn bị nấu ăn.

Tư Mộ cũng hơi ngượng, tránh khỏi Ngôn Mặc Bạch, đi đến bên cạnh má Ngô: "Má Ngô, con đến là trợ thủ cho người đây."

"Nếu mợ chủ muốn xem, thì cứ đứng bên cạnh xem là được, không cần giúp, một mình tôi làm là được rồi." Vẻ mặt má Ngô đầy ý cười.

Ngôn Mặc Bạch đi đến kéo cô vào ngực, "Chúng ta ra ngời ngồi thôi."

"Không, em ở đây nhìn má Ngô nấu cơm. Tay nghề má Ngô tốt như vậy, em học một chút, đến lúc đó sẽ nấu cho anh mỗi ngày, sẽ không ngược đãi dạ dày của anh nữa." Thậm chí Tư Mộ còn mang cái ghế trong phòng bếp ra ngồi nhìn má Ngô nấu cơm.

Cô muốn giúp một tay nhưng má Ngô không chịu, hơn nữa Ngôn Mặc Bạch một mực ở bên, anh sẽ không để cô động tay, cho nên cô ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn, không hiểu se hỏi, sau đó nhớ kỹ từng bước.

Tư Mộ nhìn má Ngô bận hơn cả cái chuông, cũng liếc nhìn một bàn lớn thức ăn, đầu Tư Mộ đầy hắc tuyến.

Vừa phô trương lại lãng phí!

Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra được, sau này chỉ cần cô có mặt bên bàn cơm của nhà họ Phó và nhà họ Ngôn, thì họ sẽ chuẩn bị một bàn lớn như vậy.

"Má Ngô, chúng ta làm món ăn nhiều như vậy, ăn hết sao?" Tư Mộ cũng có thể tưởng tượng ra được nhất định sẽ dư hơn nửa, mỗi ngày đều lãng phí nhiều như vậy, đúng là nhà họ Ngôn có tiền, nếu là nhà bình thường khác thì sớm phá sản rồi.

"Ha ha, mợ chủ, đây đều là do ông chủ dặn dò để bồi bổ cho cô. Tôi cũng cảm thấy quá lãng phí..." Má Ngô bị Tư Mộ hỏi, trên mặt cũng hơi mất tự nhiên. Đây là mợ chủ của nhà họ Ngôn, lời nói cũng có trọng lượng, nếu cô ấy trách mình lãng phí... vậy hậu quả rất nghiêm trọng.

"A, không có chuyện gì, con chỉ tùy tiện hỏi thôi..." Tư Mộ thầm nghĩ tý nữa nhất định sẽ nói với Ngôn Mặc Bạch, chứ mỗi ngày đều làm nhiều như vậy, quá lãng phí.

Dĩ nhiên cô biết có rất nhiều nơi, con người chết vì đói, nhưng cô cũng không thể làm thánh mẫu nói với nói với Ngôn Mặc Bạch: "Nhà anh có nhiều tiền để lãng phí, không bằng quyên cho người nghèo chút đi." Đều nói người có tiền xa xỉ một chút cũng đúng. Hơn nữa YT Quốc Tế hàng năm đều dùng một khoản tiền làm từ thiện, tính ra cũng đứng đầu thành phố A và cả nước.

Chẳng qua cô cảm thấy không nên vì bồi bổ cơ thể mà lãng phí như vậy. Căn bản cô không ăn hết.

Chờ sau khi ăn cơm tối xong, Ngôn Diệu Thiên gọi Ngôn Mặc Bạch vào thư phòng, ông có chuyện muốn nói với nói với Ngôn Mặc Bạch.

Trong khoảng thời gian này ngày ngày về nhà họ Ngôn ăn cơm, tình cảm cha con họ cũng hơi dịu đi, nhưng mà chỉ hơi dịu thôi, Ngôn Mặc Bạch cũng không gần gũi cha mình nhiều. Nên lúc Ngôn Diệu Thiên gọi, Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không để ý.

Tư Mộ thấy anh như vậy, ngồi ở bên cạnh anh, lay nhẹ cánh tay anh mấy cái, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.

Hành động làm nũng như thế, Ngôn Mặc Bạch thì không cách nào kháng cự. Đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô, bất đắc dĩ nói: "Vật nhỏ, bản thân mình cũng khó bảo vệ, mà cánh tay lại dài vậy, quản rất nhiều chuyện."

Trước khi Ngôn Diệu Thiên đi nói với Ngôn Mặc Bạch một câu, "Theo cha vào thư phòng", rồi liền xoay người đi lên thư phòng ở trên lầu. Má Ngô dọn dẹp xong cũng đi ra ngoài. Cho nên phòng khách cũng chỉ có hai người họ, có thể thân bất kỳ lúc nào cũng không ngại.

Tư Mộ ghé vào lỗ tai anh cười như như tên trộm nói: "Quan hệ của anh với cha phải tốt, sau này con trai em ra đời mới có thể có chút cổ phần của YT Quốc Tế, đời này của con trai em cũng không cần phải lo."

Hiện tại cổ phần của YT Quốc Tế đều do Ngôn Diệu Thiên nắm, Ngôn Mặc Bạch không có một phần. Mặc dù ông chỉ có một đứa con trai là Ngôn Mặc Bạch, nhưng quan hệ của hai người kém như vậy, cũng không nhất định ông ấy để Ngôn Mặc Bạch thừa kế sự nghiệp của ông.

Tư Mộ nói như vậy, chẳng qua chỉ là đùa, làm không khí dịu đi mà thôi.

Ngôn Mặc Bạch nhéo mũi cô: "Không có YT Quốc Tế, anh còn có thể khiến hai mẹ con em đói bụng sao?"

"Em cũng sẽ không để con em kế thừa sự nghiệp của anh!" Nghĩ đến cái này, Tư Mộ liền tức. Cả ngày anh đều đánh và tránh, sao có thể cho con mình theo anh buôn lậu súng ống đạn dược được. Đến lúc đó trái tim mình không chịu được, nghĩ đến màn tập kích tối qua, cả đời cô đều sợ.

Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, Tư Mộ đẩy đẩy: "Đi nhanh lên!" Anh nhéo cô vài cái, mới bất đắc dĩ đứng lên.

Trong thư phòng, Ngôn Diệu Thiên cầm lấy một chồng tài liệu ngồi trước bàn làm việc, lúc Ngôn Mặc Bạch vào, mặt ông không hề thay đổi gật đầu với Ngôn Mặc Bạch, ý bào anh ngồi xuống.