Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thể
cãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốn
ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"
"Em nghe lời một chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành
cô. Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của anh, sau đó cảm thấy anh nói
chuyện hung dữ, cảnh cáo cô đừng làm loạn.
"Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo không vô ... ..." Tư Mộ hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng một chút.
"Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"
"Em không ăn!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói: "Cháo, nhất định phải ăn hết!"
Tư Mộ tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
Cô ăn cái gì cũng muốn quản, không cho cô một chút tự do nào?
Cô không muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, cô chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!
Rõ ràng là cô đề nghị đi ăn đồ nướng, cô còn chỉ nhiều món ăn ngon như
vậy, cô thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại nói muốn cô
ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?
Được rồi, vậy thì ăn cháo cho xong, rồi sẽ ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều một chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.
Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại một chút cháo không?
Tôi muốn chừa bụng đi ăn đồ nướng nữa! Một bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền thì chỉ đủ nhét kẽ răng, người
anh em chứ thế mà làm nhé. .
Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười không ngừng.
"Này, cô bé, cậu ở nhà anh ta có chèn ép cậu như vậy không?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai cô nói nhỏ, nói xong lại cười nham nhở.
Quả thật là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! Thật là quá mất thể diện?
Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi yêu được bạn trai
cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý cô, có khi nào bị chèn ép
như vậy chứ?
Ngôn Mặc Bạch, anh là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?
Anh sầm mặt lại, không nghĩ cô dám tố cáo anh với Sở Kỳ, thật ra thì lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp cô.
Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hϊếp
mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến
lợi hận không thể cắn chết anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đυ.ng đến, nhưng mà cô lại không có dũng khí đó.
Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp
chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, nói: "Không làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, cô liền mở ra, động tác hết sức
phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.
Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng không phải là yểu điệu thục
nữ, lên cấp ba đã học được uống rượu, lúc đại học đã uống đến ngông
cuồng.
Tư Mộ và Diệp Nham đi chung với nhau, ngược lại không hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là cô. Dĩ nhiên mấy người này đều đã nhiều năm uống rượu, cũng luyện được
tửu lượng rồi. Như vậy một chục chai rượu, bọn họ năm người cũng không
đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ nói là mang lên một chục chai trước, sau đó gọi thêm.
Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các cô. Tư Mộ mới vừa
đưa tay nhận, tiếng nói của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: "Không thể uống
rượu!"
Thật sự là Tư Mộ muốn nói tục rồi.
"Đồ nướng cũng không thể ăn, rượu cũng không thể uống ..., rốt cuộc là
anh muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này không phải là nơi công cộng,
có lẽ Tư Mộ đã lật bàn thật rồi.
Bảo cô ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cô cũng nhịn, cùng lắm thì
chờ một lát no chết. Nhưng là không để cho uống rượu có phải là quá đang hay không?
“Cho nên anh mới nói không cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày nói nhẹ như mây trôi.
Rất đáng ghét!
"Nhưng trước đây anh đã đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn
đổi ý sao? Lúc trước cô còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin
anh?
"Anh không đồng ý để em uống rượu!"
Anh anh anh —— cô muốn cho anh một đao, nhất định cô phải cắt lưỡi người này đi, tại sao anh lại độc miệng và biếи ŧɦái như vậy chứ?
Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướиɠ!
Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng
như là "Tôi muốn uống thì uống, tôi có miệng thì tôi uống, anh thì thế
nào, có gan thì anh gϊếŧ chết tôi đi" hiện rõ trên mặt, rõ ràng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, anh mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao.
Thường ngày gặp bộ dạng này của anh, Tư Mộ nhất định sẽ sợ hãi lui qua
một bên, không dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của anh thật sự là rất đẹp,
Tư Mộ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trên trán
cô. Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ
bị một trận gió thổi trúng làm cô co rúm lại một chút, bây giờ tóc bị
rối một chút.
Lúc cô ngước đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Ngôn Mặc Bạch, anh nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy cô đột nhiên cúi đầu xuống.
Đưa tay muốn giúp cô, còn Tư Mộ thấy anh giơ tay đến sợ rụt lại.
Cô cho là anh muốn đánh cô sao?
Như thế nào mới chịu đây?
Bất quá thì bộ dạng quật cường của cô, lại rất đáng ăn đòn.
"Chỉ có thể uống tối đa một chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.
Xem ra hôm nay “thuốc” đi tong rồi.
Tư Mộ cũng có một chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch không nổi giận? Còn nhượng bộ?
Mặc dù chỉ là nhượng bộ một bước nhỏ, miễn cưỡng đồng ý để cô uống một chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.
Tư Mộ cũng không nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch cô không có ích lợi gì.
Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc
thang để cô đi xuống, nếu cô còn không xuống thì chỉ có thể chờ té chết
mà thôi.
Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt không được, giọng nói có hơit cứng ngắc.
Bên cạnh là một bàn người nhìn đến ngây người.
Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?
Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ trên xuống.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 100: Có kết quả báo cáo kiểm nghiệm
Editor: Cua Rang Me
Ngôn Mặc Bạch không hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu không thể
cãi lại nói: "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ một chút, nói: "Em không muốn
ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"
"Em nghe lời một chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành
cô. Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của anh, sau đó cảm thấy anh nói
chuyện hung dữ, cảnh cáo cô đừng làm loạn.
"Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo không vô ... ..." Tư Mộ hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng một chút.
"Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"
"Em không ăn!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói: "Cháo, nhất định phải ăn hết!"
Tư Mộ tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
Cô ăn cái gì cũng muốn quản, không cho cô một chút tự do nào?
Cô không muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, cô chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!
Rõ ràng là cô đề nghị đi ăn đồ nướng, cô còn chỉ nhiều món ăn ngon như
vậy, cô thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại nói muốn cô
ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?
Được rồi, vậy thì ăn cháo cho xong, rồi sẽ ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều một chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.
Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại một chút cháo không?
Tôi muốn chừa bụng đi ăn đồ nướng nữa! Một bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền thì chỉ đủ nhét kẽ răng, người
anh em chứ thế mà làm nhé. .
Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười không ngừng.
"Này, cô bé, cậu ở nhà anh ta có chèn ép cậu như vậy không?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai cô nói nhỏ, nói xong lại cười nham nhở.
Quả thật là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! Thật là quá mất thể diện?
Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi yêu được bạn trai
cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý cô, có khi nào bị chèn ép
như vậy chứ?
Ngôn Mặc Bạch, anh là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?
Anh sầm mặt lại, không nghĩ cô dám tố cáo anh với Sở Kỳ, thật ra thì lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp cô.
Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hϊếp
mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến
lợi hận không thể cắn chết anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đυ.ng đến, nhưng mà cô lại không có dũng khí đó.
Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp
chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, nói: "Không làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, cô liền mở ra, động tác hết sức
phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.
Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng không phải là yểu điệu thục
nữ, lên cấp ba đã học được uống rượu, lúc đại học đã uống đến ngông
cuồng.
Tư Mộ và Diệp Nham đi chung với nhau, ngược lại không hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là cô. Dĩ nhiên mấy người này đều đã nhiều năm uống rượu, cũng luyện được
tửu lượng rồi. Như vậy một chục chai rượu, bọn họ năm người cũng không
đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ nói là mang lên một chục chai trước, sau đó gọi thêm.
Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các cô. Tư Mộ mới vừa
đưa tay nhận, tiếng nói của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: "Không thể uống
rượu!"
Thật sự là Tư Mộ muốn nói tục rồi.
"Đồ nướng cũng không thể ăn, rượu cũng không thể uống ..., rốt cuộc là
anh muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này không phải là nơi công cộng,
có lẽ Tư Mộ đã lật bàn thật rồi.
Bảo cô ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cô cũng nhịn, cùng lắm thì
chờ một lát no chết. Nhưng là không để cho uống rượu có phải là quá đang hay không?
“Cho nên anh mới nói không cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày nói nhẹ như mây trôi.
Rất đáng ghét!
"Nhưng trước đây anh đã đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn
đổi ý sao? Lúc trước cô còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin
anh?
"Anh không đồng ý để em uống rượu!"
Anh anh anh —— cô muốn cho anh một đao, nhất định cô phải cắt lưỡi người này đi, tại sao anh lại độc miệng và biếи ŧɦái như vậy chứ?
Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướиɠ!
Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng
như là "Tôi muốn uống thì uống, tôi có miệng thì tôi uống, anh thì thế
nào, có gan thì anh gϊếŧ chết tôi đi" hiện rõ trên mặt, rõ ràng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, anh mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao.
Thường ngày gặp bộ dạng này của anh, Tư Mộ nhất định sẽ sợ hãi lui qua
một bên, không dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của anh thật sự là rất đẹp,
Tư Mộ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trên trán
cô. Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ
bị một trận gió thổi trúng làm cô co rúm lại một chút, bây giờ tóc bị
rối một chút.
Lúc cô ngước đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Ngôn Mặc Bạch, anh nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy cô đột nhiên cúi đầu xuống.
Đưa tay muốn giúp cô, còn Tư Mộ thấy anh giơ tay đến sợ rụt lại.
Cô cho là anh muốn đánh cô sao?
Như thế nào mới chịu đây?
Bất quá thì bộ dạng quật cường của cô, lại rất đáng ăn đòn.
"Chỉ có thể uống tối đa một chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.
Xem ra hôm nay “thuốc” đi tong rồi.
Tư Mộ cũng có một chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch không nổi giận? Còn nhượng bộ?
Mặc dù chỉ là nhượng bộ một bước nhỏ, miễn cưỡng đồng ý để cô uống một chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.
Tư Mộ cũng không nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch cô không có ích lợi gì.
Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc
thang để cô đi xuống, nếu cô còn không xuống thì chỉ có thể chờ té chết
mà thôi.
Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt không được, giọng nói có hơit cứng ngắc.
Bên cạnh là một bàn người nhìn đến ngây người.
Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?
Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ trên xuống.