#34
” Anh không nhớ anh đã nói cái gì hết. Anh chỉ biết mình không thể sống thiếu em. Tại sao em không cho anh một cơ hội? Hả!”
Lục Tử Sâm càng siết chặt vòng ôm, cảm giác đau nhói nơi bả vai cũng không bằng từng cơn quặn thắt trong l*иg ngực anh lúc này.
” Lục Tử Sâm, đủ chưa? Anh từng cho em cơ hội chưa? Lúc trước em bất chấp yêu anh sao anh không ngó ngàng một cái. Bây giờ em kiệt sức rồi, không thể cho anh thêm cái gì nữa!”
Giai Kỳ quá mệt mỏi rồi, cô hét lên với anh. Rồi sau đó ý thức của cô lâm vào bóng tối vô tận.
Lục Tử Sâm nhìn cô gái trong lòng đã ngất xỉu. Trái tim dâng trào cảm giác đau đớn, bất lực.
” Anh xin lỗi, anh không còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy… xin lỗi em”
Lục Tử Sâm nhẹ nhàng ôm Giai Kỳ nằm lên giường. Vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô. Lúc trước từng cho rằng rất giống nhau nhưng hiện tại anh nhận ra hai người họ khác biệt rất lớn. Ví dụ như sống mũi cô cao hơn, môi cô đầy đặn hơn, chân mày đậm hơn. Dường như anh nhìn cô thế nào cũng thấy cực kì đẹp, đẹp hơn tất cả những người khác. Anh có ngắm cả đời cũng không chán.
Thế nên anh nhất định phải giữ cô bên mình. Khốn nạn, ti bỉ anh đều nhận hết. Anh không thể cứ trơ mắt nhìn cô rời đi. Hận anh cũng được, oán anh cũng không sao. Chỉ cần… đừng rời đi.
” Đây là thành quả của con hả?”
Chẳng biết từ khi nào bà Lục đã đứng ở cửa phòng. Nhàn nhạt nhìn con trai của bà, hất cằm về phía Giai Kỳ nằm trên giường.
” Con biết con bé sẽ hận con không?”
” Con biết”
” Vẫn làm?”
” Con đã từng bị Sở Điềm bỏ rơi, lần này con không thể để chuyện đó lặp lại. Con là bất đắc dĩ.”
Lục Tử Sâm nhìn thẳng vào bà Lục. Anh thấy đôi mắt mẹ mình híp lại. Cả căn phòng ngập trong cảm giác nặng nề.
” Con là đứa cố chấp. Nhưng mà mẹ phải nói, con nên để cho con bé chút thời gian. Nó dần quên đi, con lại đến bám chặt. Đó là cách tốt nhất!”
Bàn tay Lục Tử Sâm nắm chặt lấy bàn tay Giai Kỳ
” Không được, lỡ như cô ấy phải lòng ai đó hoặc là không cho con đến gần cô ấy”
” Tự tin của con biến đâu hết rồi hả?”
Bà Lục quát mắng anh, bất lực xoa xoa mi tâm. Đứa bé này… thật quá thất vọng.
” Bởi vì con yêu cô ấy, con rất sợ…”
Lục Tử Sâm vừa nói, không khí bỗng ngưng đọng lại. Bà Lục không còn vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Lục Tử Sâm như muốn xuyên qua ánh mắt nhìn thấu lòng anh. Cuối cùng, thở dài một cái.
” Hậu quả sau này, tự bản thân lo liệu cho tốt”
[…….]
Giai Kỳ tỉnh lại trên chiếc giường kingsize, phần gáy cô hơi đau. Không cần suy nghĩ cô cũng biết là chuyện gì đã xảy ra. Phóng mắt nhìn căn phòng, có lẽ đây là căn biệt thự ở ngoại ô của bà Lục. Xung quanh tối om. Ánh trăng mờ mờ tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, một cơn gió thổi qua làm rèm cửa sổ bay phần phật.
” Em tỉnh rồi thì ăn chút gì đó được không?”
Lục Tử Sâm từ ngoài bức vào, mở công tắc điện, căn phòng trong phút chốc sáng rực. Nhìn thấy rõ ràng vẻ mỉa mai của Giai Kỳ, vẽ tiều tụy mệt mỏi của Lục Tử Sâm.
” Tội gì cứ phải tự làm mình mệt mỏi như thế”
” Anh không hề cảm thấy mệt mỏi”
” Khi nào anh để tôi đi?”
” Đi đâu? Tháng sáu chúng ta đám cưới rồi”
” Nực cười, Lâm Giai Kỳ tôi chưa bao giờ để người khác ép buộc.”
” Anh cũng chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình”
Hai con người có sự cố chấp ăn sâu vào tận xương tủy. Vốn đã không hợp với nhau, là do ông trời cứ cô ý gán ghép họ. Không đúng thời điểm, không đúng cách. Bi thương vô hạn.