Hoàng Huynh

Chương 5

Lời nói này của Chu Bích đã vạch trần hết thảy. Những ký ức kinh khủng kia ồ ạt kéo đến, Chu Uyển không vùng vẫy nữa, đôi mắt bi thương nhìn Chu Bích. Đây là hoàng đế Cửu ngũ chí tôn, hoàng huynh của nàng. Sau đó Chu Uyển khóc nấc lên, những đợt nước mắt trong suốt lăn dài.Điều này lại khiến cho Chu Bích nguôi giận, hắn ôm Chu uyển đi về phía tẩm cung U Lan điện.

Những người hầu từ xa trông thấy nhanh trí tránh đi. Đến tẩm cung, Chu Bích bèn căn dặn mọi người hầu đun nước nóng, Chu Uyển hồn bay phách lạc ngồi trong lòng hắn, trông vừa nhút nhát vừa truyện vọng. Chu Bích tháo sợi dây buộc tóc duy nhất trên tóc nàng, vén những sợi tóc đen ướt đẫm dính trên mặt nàng ra sau tai.

“Sợ trẫm đến vậy sao ?”

Khoảng cách gần, hương thơm dìu dịu trên người Chu Uyển càng rõ ràng hơn. Chu uyển hơi tránh ánh mắt——sợ sao ?

Tại sao lại không sợ ? Hắn là hoàng huynh của nàng, Lại làm ô uế sự trong sạch của nàng như cầm thú, sao không sợ chứ? Nhưng nàng không thể phản kháng … Chu Bích biết suy nghĩ của nàng, ánh mắt u ám đưa tay vào bên trong nội y của nàng!

Chu Uyển kinh sợ, đôi mắt mở to nhìn Chu Bích. Chu Bích thấy nàng điềm đạm đáng yêu, dùng sức xoa ngực của nàng, đến gần bên đầu, ngậm tai nàng của nàng trong miệng, nói: “Hoàng muội đã trao thân cho trẫm, tất nhiên không thể hát cho người khác được. Nơi thâm cung cô đơn hưu quạnh, để trẫm giúp hoàng muội xưa tan tịch mịch”

Lời này của Chu Bích có ý nghĩa gì?! Chẳng lẽ … Chu Uyển chỉ cảm thấy trong lòng đau buồn, thù hận! Nếu lần đầu hắn nhầm nàng thành nữ tử trong hậu cung mà chiếm đoạt nàng, nàng cũng đành chịu thôi. Vì mặt mũi hoàng thất, dù chết già trong cung, nàng cũng không hề oán giận.

Nhưng những lời hôm nay của hoàng huynh, muốn nàng trở thành vật sở hữu riêng lâu dài của hắn! Trong lòng nàng vô cùng phần nộ, Giang tay tát Chu Bình một cái!

Chu Bình lập tức dừng lại động tác. Mãi mới hoàn hồn, hoàng muội lại dám tát hắn! Hắn là thiên tử cao quý, ai dám động vào một cọng lông tơ của hắn! Nữ tử này!

Sau khi Chu Uyển đánh xong thì thấy hối hận. Nàng sợ rụt người lại, vừa quật cường vừa lo sợ nhìn Chu Bích. Nhưng lại nghe Chu Bích cười phá lên, trên gương mặt tuấn tú hằn rõ dấu tay năm ngón.

Sau đó đầu gối Chu Uyển bị đau, bị Chu Bích nhấc lên sau đó ấn xuống dưới đất. Hai chân gập lại quỳ xuống trước người hắn. Chu Bích mở ra hai chân. Hắn nâng cằm Chu Uyển nói: “Trẫm không biết tính tình hoàng muội lại nóng như thế … hay là hoàng muội không muốn làm một đôi uyên ương hạnh phúc với trẫm? Nếu đã vậy trẫm đành ép nàng làm những chuyện khiến trẫm vui sướиɠ”

Hắn cởϊ qυầи xuống, dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa kia lập tức nẩy lên, đối diện với khuôn mặt của Chu Uyển! Mặt mày Chu Uyển trắng bệnh, lảo đảo muốn chạy trốn, lại bị Chu Bích nắm lấy mái tóc dài. Hắn ấn đầu nàng gần sát dươиɠ ѵậŧ, một tay cầm dươиɠ ѵậŧ vừa nóng vừa bốc mùi đó thoáng vỗ lên gương mặt mịn màng của Chu Uyển.

Trong lòng Chu Uyển cảm thấy ghê tởm, mở miệng muốn nôn khan, lại bị Chu Bích nắm bắt lấy cơ hội, đưa dươиɠ ѵậŧ chen vào miệng nàng! Dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa cứng nháy mắt đã đến cổ họng của Chu Uyển, cảm giác ghê tởm của Chu Uyển càng thêm dữ dội, chỉ là Chu Bích không cho nàng thêm cơ hội, bắt đầu chuyển động trong miệng nàng.

Trước giờ Chu Bích chưa hề làm chuyện như thế này với những phi tần kia. Một là do hắn không quá coi trọng nam nữ việc, hai là những phi tần kia rất bảo thủ, hắn phải chú ý đến thể diện đôi bên. Chưa từng làm như thế này. Nhưng Chu Uyển thì khác… chuyện cấm kị kia cũng làm rồi, lại làm những điều này nữa, rõ ràng chẳng phải chuyện gì lớn.

Miền của Chu Uyển vừa nhỏ vừa ấm áp, cảm giác khác với cái miệng nhỏ bên dưới, đây là lần đầu Chu Bích bắt nữ nhân quan hệ bằng miệng cho hắn, chẳng bao lâu dươиɠ ѵậŧ đã phình to lên, khiến cho Chu Uyển ngậm cực kì khó khăn. Lúc đâm vào nơi sâu nhất vẫn còn một nửa ở bên ngoài, hắn dùng tay giữ đầu Chu Uyển không cho nàng trốn, một tay kia xoá hai quả tình hoàn phía dưới và khúc dươиɠ ѵậŧ còn lộ bên ngoài.

Người hầu đun xong nước nóng đi đến, nhưng nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề của hoàng thượng trong tẩm cung, cả tiếng kêu mơ hồ:".…Uyên nhi muội muôi.….." Hắn nhún cái mông săn chắc, xuất hết thứ nong bỏng vào trong cổ họng của Chu Uyên. Từng dòng từng dòng tuôn không ngớt, Chu Uyên khó khăn nuốt xuống , nhưng Cũng tràn ra rất nhiều từ hốc mũi của nàng.

Chu Bích thoáng nâng Chu Uyển lên, kéo áσ ɭóŧ của nàng ra, lộ ra hai bầu ngực lớn trắng như tuyết, hắn xoa vài cái, sau đó bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên dươиɠ ѵậŧ lên bộ ngực của Chu Uyển.

“Cái miệng nhỏ phía trên của Uyển nhi đúng là tham ăn, không biết cái miệng nhỏ phía dưới của Uyển nhi có phải cũng thèm ăn rồi không … để trẫm sờ nào…”