Phúc Tấn Thuần Phu Ký

Chương 125: Lẩn trốn

Trang Uyển mở to hai mắt nhìn, đột nhiên không kịp phòng ngừa,  nàng thế nhưng bị Dận Trinh ngăn chặn.

Bả vai bị gắt gao đá trên vách đá cảm giác hơi đau đớn, sau khi sinh Hoằng An bộ ngực nàng cao ngất dựng thẳng, cố tình thiếu niên cực lực muốn đem thân ảnh hai người giấu đi, một tay che miệng, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh, ngực rắn chắc kề sát thân thể lả lướt hấp dẫn, ập vào trước mặt hô hấp ướt nóng, hương vii phản phất tương đồng với Dận Chân  làm cả người nàng  nóng lên.

Đều do tối hôm qua Dận Chân lộng khiến thân mình nàng trở nên mẫn cảm.

Trang Uyển sắc mặt đỏ lên, lập tức kích động, tay chân cùng dụng lực ở trong lòng ngực thiếu niên giãy giụa.

Lại không nghĩ lúc này trong lòng Dận Trinh cũng đang hoảng loạn, mới vừa rồi không quản thân phận tẩu tỷ đem người kéo lại, kề gần sát mũi liền cảm giác hương vị nhàn nhàn của nữ nhân, trong lòng ngực như có thứ gì đó mềm như bông không ngừng xoắn.

Năm trước Dận Trinh mới được chỉ định nạp một trắc phúc tấn, vừa mới bắt đầu cảm giác còn ngây thơ ngây ngốc, non nửa năm nay bởi vì trắc phúc tấn trong lòng sốt ruột, trên giường cố ý câu dẫn...  Tuổi trẻ khí thịnh, nữ nhân lòng ngực xoắn đi xoắn lại hoàn toàn không có ý gì nhưng lại khiến Dận Trinh sinh ra phản ứng.

Thiếu niên mười mấy tuổi cũng choáng váng, tiếng cười bên ngoài càng ngày càng gần, bên này còn thọc thiên đại cái sọt, Dận Trinh sốt ruột hoảng không cho lộ, thấp thấp thở dài hai tiếng sợ bị phát hiện, phảng phất như sợ hành vi không hợp lẽ thường của mình cũng bị phát hiện, đơn giản trong lòng tố cáo thanh đắc tội, hai tay một bên một con bắt lấy tay tứ tẩu nắm chặt, đùi phát lực chống lại hai chân không ngừng giãy giụa của Trang Uyển, như có như không đem thứ cường ngạnh chống lên hia viên nữ nhân mềm mại.

Mặt hai người tức khắc như có lửa, Trang Uyển đầu tiên là cả kinh, ngẩng đầu liền dùng ánh mắt  trừng Dận Trinh. Lại thấy thiếu niên mang vẻ mặt ảo não cùng xấu hổ và giận dữ, hoàn hảo một cách tình cờ giống như đã thấy trên người Dận Chân- đúng là huynh đệ, ngay cả thư thái cũng giống nhau như đúc.

Rốt cuộc là người trong nhà, bộ dáng này, ngược lại làm nàng nói  không ra tiếng .

Dận Trinh nhìn thần sắc khó coi của tứ tẩu,  ngược lại thưa dạ đã mở miệng, muốn nói cái gì, lại bị Trang Uyển dùng ánh mắt hung tàn mà trừng liếc.

Bên ngoài các tiếng các thiếu nữ chơi đùa ngày càng gần, Trang Uyển yên lặng an ủi chính mình bất quá chỉ là tình huống ngoài ý muốn, rũ xuống mí mắt chỉ đương chính mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa cảm nhận được, ngược lại làm Dận Trinh co quắp bất an động động, lòng bàn chân vốn đã dẫm trên nhánh cây rốt cuộc kiềm không được lực, phát ra " rắc rắc"  một tiếng giòn vang.

Đám nữ nhân dự tuyển bên ngoài nghe thấy tiếng động cũng bị dọa sợ, ném cho nhau ánh nhìn, đều là vẻ mặt mờ mịt.

Một bên dọc theo đường đi cũng nghe thấy tiếng ma ma khụ một tiếng.

Xem chừng chỉ là chim chóc dẫm sụp nhánh cây, các vị tiểu chủ nhanh đi, Thái Hậu cùng các nương nương còn ở trong điện chờ."

Nghe xong vẻ mặt đám tú nữ trẻ tuổi lập tức trở nên sáng lạn, tưởng tượng đến Trữ Tú Cung ở ngay trước mắt, tức khắc đều cực kỳ khẩn trương, duy nhất người đi ở cuối cùng -  Nữu Cô Lộc thị mơ hồ cảm thấy sau giả sơn kia lóe lên ánh mắt của ai đó, nàng theo bản năng đi chậm xem xét,  ngay sau đó nhìn thấy một đoạn dấu chân in tường vân thanh, trong lòng nàng đột, bước chân xê dịch hướng quanh mình một nhìn, thẳng đến khi nhìn thấy giữa cành lá một khối Huyết thạch kê hình tròn cùng một đoạn hoa kim diêu sức run rẩy, lúc này mới chạy nhanh ôm ngực lại theo toán tú nữ.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, thẳng đến khi chung quanh lại lần nữa khôi phục an tĩnh, Trang Uyển mới giơ tay dùng sức đẩy bả vai Dận Trinh, bảo hắn lui ra.

"Thập tứ đệ, đến lúc phải đi rồi, bằng không không chắc có may mắn như lúc nãy không?! "

Trang Uyển sửa sang  quần áo của mình, làm lơ thiếu niên vẫn còn  ngơ ngẩn.

" Chuyện của Trương cô nương, ta tự nhiên sẽ có cách cùng ngạch nương nói, thập tứ đệ cứ  yên tâm."

Dận Trinh há miệng thở dốc, hắn nhìn Trang Uyển búi tóc hơi có chút hỗn độn,  Mãn phục đỏ thẫm văn lạc mặc ở trên người nàng cũng không quá già dặn, ngược lại theo bước chân thướt tha mơ hồ hiện ra bộ dáng nàng yểu điệu. Trên lưng dường như dính một chút vôi, làm hắn không khỏi nhớ lại lúc đè ép Tứ tẩu trên giả sơn, kề sát  thân thể mềm mại.

Nàng hô hấp thực nóng, cánh môi lại thực mềm mại, lòng bàn tay đặt trong tay hắn nóng hầm hập, chỉ là nhớ tới dưới thân hắn liền phảng phất như sắp bắt đầu khởi động khởi một cổ nhiệt lưu...... Nhưng mà ánh mắt của nàng, lại...... Phảng phất có nửa điểm cảm giác?

Dận Trinh cảm thấy xấu hổ buồn bực, vì vừa rồi mình cũng vì Trang Uyển phản ứng tương phản. Mặt hắn tức khắc trở nên nóng rát như bị đánh một cái tát. Trong lòng biệt nữu nảy sinh thành tức giận, làm hắn cầm lòng không đậu mà cắn chặt khớp hàm.

"Kia không thể tốt hơn."

Trang Uyển tay dừng một chút, không có biểu tình mà đến gần thiếu niên, dùng khăn tay lau vết vôi trên áo hắn, vỗ vỗ vạt áo chỗ đầu gối, cuối cùng xử lý mồ hôi trên cổ hắn, trên dưới đánh gá một lần.

Hô hấp nhu nhu nhuyễn nhuyễn phun trong cổ Dận Trinh, mang theo hương vị quen thuộc làm lý trí con người hoảng loạn,  khi hắn cúi đầu chỉ nhìn đến mi mắt Trang Uyển hơi hơi nhăn lại mi, quan sát kỹ lưỡng hắn quần áo nghiêm túc.