Ác Nữ Quay Về

Chương 34: Việc công xử theo phép công

Lăng Nhược Hi thấy Đại phu nhân ném vấn đề sang cho mình, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nếu như lúc này nàng lên tiếng đề nghị miễn hình phạt cho Mai Hương, sau này từ trên xuống dưới trong Lăng phủ đều sẽ nói là nàng không biết chừng mực, trái ngược đại phu nhân thì lại khoan hồng độ lượng, nếu như tiếng xấu bị truyền đi ra ngoài, sợ là toàn bộ người trong kinh thành sẽ đều muốn bức chết nàng!

Tuy rằng Lăng Nhược Hi không để ý những gì người khác nói, nhưng hiện giờ Lăng Nhược Hi vẫn còn đang ở thế yếu, lại vừa mới hung hăng đắc tội với Bắc Đường Cẩn, cho nên lúc này Lăng Nhược Hi chỉ có thể là dựa vào thế lực của Lăng phủ, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào, nếu không sẽ khiến người khác nắm được điểm yếu.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Nhược Hi lại ảo não một hồi, lúc trước chỉ nghĩ sẽ đồng quy vu tận cùng tên cặn bã đó, không nghĩ tới bây giờ lại khiến chính bản thân mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, một bên sầu não, một bên hung hăng cùng ở trong con người mình, sau này, nàng sẽ không bao giờ vì tên cặn bã này mà làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của bản thân.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Lăng Nhược Hi đỏ hoe nhìn đại phu nhân, không hề nghĩ ngợi gì run run rẩy rẩy quỳ xuống, giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo đầy sự kiên quyết: "Nhược Hi biết đại bá mẫu cai quản chuyện trong nhà không dễ dàng gì, cho nên Nhược Hi sẽ không dám gây thêm phiền toái cho đại bá mẫu, Mai Hương phạm sai lầm đáng bị trách phạt, nhưng chuyện này suy cho cùng cũng là do Nhược Hi sai, nếu đại bá mẫu không đành lòng trách phạt Nhược Hi, vậy Nhược Hi sẽ tự mình chịu phạt, con xin quỳ gối ở đây ba canh giờ để kiểm điểm bản thân."

Lúc trước đại phu nhân vẫn luôn cho rằng Lăng Nhược Hi sẽ cầu xin tha thứ, cho nên ngay cả việc kiếm cớ từ chối cũng đã nghĩ kỹ cả rồi, thế nên như thế nào cũng không nghĩ tới hành động của Lăng Nhược Hi lại không giống như trong suy nghĩ của bà ta, ngay lập tức ép bà ta lên một độ cao mới.

Tuy Lăng phủ rộng lớn, nhưng nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì sẽ rất nhanh được truyền ra ngoài, kể cả là chuyện trong viện của đại phu nhân, cũng không thể chắc chắn là không có gian tế, cho nên nếu như chuyện này truyền ra ngoài, vậy thì về cơ bản bà ta sẽ không thể sống yên ổn ở bất cứ đâu trong kinh thành.

Vốn dĩ lúc trước chuyện Lăng Nhược Hy hồi phủ cũng đã gây náo loạn ầm ĩ, hiện giờ nếu cứ tiếp tục để nàng ta quỳ gối ba canh giờ, há chẳng phải tuyên bố với toàn bộ kinh thành rằng bà ta là người không bao dung độ lượng hay sao?

Nhìn ánh mắt chân thành của Lăng Nhược Hi, trong chốc lát đại phu nhân có hơi mờ mịt không nhìn ra được, hành động này của Lăng Nhược Hi, rốt cuộc chỉ là nhiệt tình hay là cố tình tính kế?

Cuối cùng Triệu nhũ mẫu vẫn là con cáo già xảo quyệt, bà ta trực tiếp tiến lên nhẹ giọng nói: "Tam tiểu thư nói đùa rồi, đại phu nhân của chúng ta vẫn luôn thương yêu tam tiểu thư nhất, sao có thể để tam tiểu thư chịu khổ được? Hai bên cũng không phải chuyện to tát gì, tam tiểu thư vẫn nên đứng lên đi."

Lời vừa nói ra, cử chỉ của Lăng Nhược Hi lập tức thay đổi, những nha lúc đầu vốn có chút đồng tình với Lăng Nhược Hi, bây giờ ánh mắt nhìn nàng cũng đều trở nên kỳ quái.

Lăng Nhược Hi cười lạnh trong lòng, sau đó trên mặt lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, nhìn đại phu nhân, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Nhược Hi biết đại bá mẫu thương Nhược Hi, cho nên Nhược Hi cũng rất thương yêu kính trọng đại bá mẫu, sự việc hôm nay, vẫn nên xử theo gia pháp mới phải!"

Vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức có nha đầu vào thông báo, giọng nói còn mang theo chút hoảng loạn: "Phu nhân, lão phu nhân tới."

Đại phu nhân không ngờ đã trễ thế này rồi mà lão phu nhân còn tới nơi này của mình, nhìn Lăng Nhược Hi vẫn đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất, trong lòng bực bội nói: "Nhược Hi ngoan, mặt đất ẩm lạnh, con nên cẩn thận kẻo sinh bệnh!"

"Nhược Hi không dám đứng lên, cũng không có mặt mũi nào để đứng lên, làm sai thì phải phạt, đây là quy tắc của Lăng phủ chúng ta." Lăng Nhược Hi cười lạnh trong lòng, lúc này làm sao nàng có thể ngoan ngoãn đứng lên chứ?

Tuy rằng chính Lăng Nhược Hi cũng không biết vì sao lão phu nhân lại đến đây, nhưng mà nàng biết, lão phu nhân sẽ không đứng yên nhìn chuyện này.

Quả nhiên, Lăng Nhược Hi vừa nói xong, lão phu nhân đã được đại nha hoàn bên cạnh đỡ vào trong, đại phu nhân thấy lão phu nhân thì vội vàng bước lên nghênh đón, hấp tấp nói: "Đêm khuya sương dày, sao lão phu nhân lại tới đây?"

Lão phu nhân tức giận trừng mắt liếc nhìn đại phu nhân một cái, sau đó nhìn mắt Lăng Nhược Hi đang quỳ trên mặt đất, có chút không vui nói: "Ngươi cũng biết thời gian không còn sớm, sao nơi này của ngươi vẫn còn để đèn đuốc sáng trưng, đúng là nhộn nhịp!"

Nói tới đây, nhị phu nhân nãy giờ đứng ở phía sau đưa lão phu nhân tới đây dường như là vừa mới nhìn thấy Lăng Nhược Hi ở trên mặt đất, vội vàng tiến lên nói: "Nhược Hi con làm gì vậy? Mùa đông lạnh giá thế này, nếu như sinh bệnh thì phải làm sao?"

Đại phu nhân lặng lẽ liếc mắt nhìn nhị phu nhân một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn lão phu nhân, cười khổ một tiếng: "Vừa đúng lúc lão phu nhân tới, mau giúp con khuyên nhủ đứa trẻ bướng bỉnh này đi!"

Tuy rằng bây giờ lão phu nhân không cai quản mọi chuyện trong phủ, nhưng dù sao bà ta cũng là lão thái thái cuối cùng còn sống, đã lăn lộn cả đời ở bên trong đại gia tộc này, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rốt cuộc chuyện này là như thế nào, vẫn ngồi ở chỗ cũ, nét mặt lạnh lùng.

"Nhược Hi, con đứng lên trước, mặt đất lạnh lẽo, cẩn thận sinh bệnh."

Lăng Nhược Hi không nghĩ tới lúc này lão phu nhân sẽ lên tiếng làm chủ cho mình, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn cúi đầu, vẻ mặt tự trách nói: "Tổ mẫu đừng tức giận, đều là Nhược Hi không đúng, là Nhược Hi vi phạm quy tắc trong phủ, là Nhược Hi đã sai."

Nhị phu nhân nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương của Lăng Nhược Hi thì chỉ cảm thấy đau lòng, đi lên phía trước, dịu dàng nói: "Chân tướng mọi chuyện chúng ta đã biết hết rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, nếu không thì, hay là đại tẩu đừng truy cứu nữa? Cũng chỉ là một con ngựa, đâu phải Lăng phủ chúng ta không mua nổi."

Đại phu nhân vốn là muốn một điều nhịn chín điều lành, nhưng bị nhị phu nhân nói như vậy, cơn tức giận lập tức bốc lêи đỉиɦ đầu, lập tức đi đến trước mặt lão phu nhân, nhàn nhạt nói: "Tuy rằng sự việc không nghiêm trọng, nhưng lại liên quan đến gia quy, có câu nói quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bất luận là kẻ nào vi phạm gia pháp cũng đều phải chịu phạt, lão phu nhân nói có phải hay không?"

Lão phu nhân nghe đến đó, sắc mặt trở nên có chút khó coi, cũng không nói thêm điều gì dư thừa với đại phu nhân, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất là thu lại lời nói vừa rồi, bởi vì Đức phi nương nương vừa phái người đến, nói là thích nghe tiếng đàn của Nhược Hi, truyền Nhược Hi tới Vương phủ đánh đàn, nếu như lúc này bị sinh bệnh, thì ngươi hãy tự mình giải thích với Đức phi nương nương đi!"

Lăng Nhược Hi không ngờ hôm nay Vương phủ lại náo loạn như vậy, Đức phi còn không quên giúp nhi tử của mình tìm con dâu, lập tức có chút cảm khái, vị Đức phi này đối với Kiều Vương gia, hẳn là vô cùng yêu thương!

Đại phu nhân nghe đến đó, trong lòng lập tức cảm thấy tràn đầy vui sướиɠ, trong cung thiếu gì nhạc công, Đức phi nói vậy cũng chỉ là kiếm cớ thôi, xem tình hình này hẳn là đã coi trọng Lăng Nhược Hi, nếu vậy thì nữ nhi của bà ta sẽ không phải gả cho tên Vương gia ngốc kia nữa, đây quả thực là chuyện tốt!

Lăng Thanh Dương cũng là người thông minh, cho nên ngay lập tức vội vã tiến lên đỡ Lăng Nhược Hi dậy, cười ha ha nói: "Được rồi, Tam muội muội ngươi cũng thật là, mẫu thân cũng chỉ là việc công xử theo phép công mà thôi, muội làm gì vậy? Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, ta thấy vẫn nên bỏ qua đi!"

Lăng Nhược Hi cũng biết cái gì gọi là có thành ý thì nên nhận, cho nên lập tức gật đầu, tỏ vẻ áy náy nhìn đại phu nhân, nhỏ giọng nói: "Đại bá mẫu thứ tội, đều là Nhược Hi không hiểu chuyện!"

Lão phu nhân đi tới trước mặt Lăng Nhược Hi, rút chiếc vòng tay đang đeo đưa cho Lăng Nhược Hi, nhẹ nhàng nói: "Vương phủ nhiều quy củ, ngày mai ngươi đi đánh đàn, nhất định phải cẩn thận một chút."