Ác Nữ Quay Về

Chương 13: Trung quỹ bị đoạt

Lúc Liên Nhi bị dẫn đến, trong tay nàng ta còn cầm một cục đá dính máu, y phục lộn xộn, nha đầu đi phía sau còn cầm theo những cái dương v*t giả khiến cho mọi người ở đó đều cảm thấy ghê tởm!

Đại phu nhân nhìn thấy bộ dạng của Liên Nhi như thế, chỉ cảm thấy ghét bỏ vô cùng, bà ta đập tay lên bàn, lạnh lùng hừ giọng: "Tiểu tiện nhân nhà ngươi giỏi lắm, dám thông da^ʍ cùng nam nhân khác! Ngươi nói đi, có phải vì che dấu việc tằng tịu của chính mình cho nên ngươi đã gϊếŧ hai nhũ mẫu kia?"

Bấy giờ Liên Nhi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy gáy của mình rất đau đớn, nàng ta ngẩng đầu lên một cách khó khăn, bộ dạng vô cùng đáng thương nhìn Đại phu nhân, nghẹn ngào nói: "Đại phu nhân, nô tỳ bị oan! Nô tỳ bị oan mà! Xin đại phu nhân làm chủ giúp nô tỳ!"

Cho dù thế nào thì Liên Nhi cũng không ngờ rằng bí mật mà mình vất vả che giấu bấy lâu nay lại bị người khác phát hiện ra dễ dàng như vậy, hiện giờ nàng ta chỉ cảm thấy sợ hãi đến mức muốn chết đi, đôi tay che chắn cái bụng nhỏ của mình!

Đại phu nhân nghe thấy Liên Nhi nói vậy, chỉ cảm thấy nực cười, bà ta lạnh lùng nhìn Liên Nhi, tuyệt tình tuyệt nghĩa nói: "Đừng có giảo biện! Thì ra trong bụng ngươi còn có nghiệt chủng kia! Người đâu! Kéo tiện tì này ra ngoài cho ta, đánh 30 trượng thật mạnh, sau đó chọn ngày lành tháng tốt trầm đường*!"

*tức là "dìm l*иg heo", hình phạt đối với tội gian da^ʍ nɠɵạı ŧìиɧ thời xưa.

Gian da^ʍ với người khác, châu thai ám kết*, đều là những chuyện đáng xấu hổ nhất, vậy mà giờ lại xảy ra ở trong một gia tộc lớn như Lăng phủ, việc này khiến toàn bộ sự trong sạch của gia tộc đều mất sạch, ngay cả các cô nương chưa xuất giá cũng đều sẽ bị ảnh hưởng, cho nên tuyệt đối không thể nhân nhượng được!

*châu thai ám kết: Ý là tằng tịu vụиɠ ŧяộʍ với người khác rồi mang thai.

Đám hạ nhân lập tức đi vào, nhưng khi vừa mới đυ.ng tới thân thể Liên Nhi, nàng ta lại giống như phát điên, liều mạng giãy giụa, đi tới trước mặt đại phu nhân, kéo chặt góc váy bà ta, khóc lóc nói: "Đại phu nhân, xin hãy cứu nô tỳ, cứu nô tỳ! Nô tỳ không thể chết được, nô tỳ không thể chết được! Một mạng của nô tỳ, chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng đứa trẻ trong bụng nô tỳ là cốt nhục của đại thiếu gia! Chính là cháu ruột của người! Nô tỳ không thể chết được!"

"Khốn kiếp! Ngươi thử nói lại lần nữa xem!"

Ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức hướng về phía Đại phu nhân, xen lẫn cả sự mỉa mai, khiến cho Đại phu nhân cảm thấy mình giống như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, bà ta tức giận lên tiếng, một chân mạnh mẽ đá văng Liên Nhi ra.

Liên Nhi thật sự không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, tiếp tục nói: "Đại phu nhân, nô tỳ tự biết mình đã phạm phải tội lớn tày trời, nhưng mà đại thiếu gia, người.. nô tỳ cũng là có nỗi khổ không thể nói nên lời, bây giờ nô tỳ đã mang thai, đây là đứa con đầu tiên của đại thiếu gia! Xin đại phu nhân hãy vì đứa bé mà bỏ qua cho nô tỳ!"

Lúc này, sự việc đã thành chuyện lớn, không còn đơn giản là việc nha đầu gian da^ʍ mang thai, mà còn liên quan đến cả đại thiếu gia, Triệu Thiên Bình cũng tự thấy khinh bỉ, không nghĩ tới cách dạy dỗ của Lăng phủ lại kém cỏi như vậy.

"Nếu bây giờ mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, coi như đây là chuyện riêng của Lăng phủ, bổn quan xin cáo từ trước, tuy nhiên việc này cũng liên quan đến hai mạng người, hy vọng Đại phu nhân có thể cho Kinh Triệu Doãn chúng ta một công đạo hợp lý!"

Kinh Triệu Doãn nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng không nói gì bỗng nhiên đứng lên, sau khi nói xong câu này, ông ta lập tức xoay người đi ra ngoài không quay đầu lại.

Triệu Thiên Bình dĩ nhiên cũng không có nhu cầu ở lại, âm thầm liếc mắt nhìn Lăng Nhược Hi một cái, rõ ràng trong ánh mắt mang theo ý không yên tâm, việc đã đến nước này, người ngoài như ông ta thực sự không thích hợp ở lại nơi này.

Lăng Nhược Hi cảm nhận được sự lo lắng trong mắt Triệu Thiên Bình, trong lòng vốn lạnh như băng chợt ánh lên một tia ấm áp, dù chỉ mới có duyên gặp gỡ vài lần mà Triệu Thiên Bình lại lo lắng cho tình cảnh của nàng, vậy mà những người được gọi là người thân đó, lại đối xử với nàng như thế nào?

Nét mặt Lão phu nhân cứng đờ tiễn hai vị đại nhân ra ngoài, sau đó lấy lại tinh thần lại, cũng không màng đến việc Đại phu nhân giờ đã lên chức bà nội, giáng mạnh hai cái tát xuống, phẫn nộ quát: "Nhìn con trai ngoan mà ngươi dạy dỗ xem! Đã làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như thế nào!"

Thực tình Lăng Nhược Hi cũng không ngờ rằng Lão phu nhân lại tức giận đến mức như vậy, lập tức có chút khó hiểu nhìn Lão phu nhân, nàng do dự một chút, sau đó tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Tổ mẫu đừng tức giận, nếu làm ảnh hưởng đến thân thể thì phải làm sao?"

Ánh mắt Lão phu nhân nhìn Lăng Nhược Hi không chút yêu quý, đẩy Lăng Nhược Hi ra, lạnh lùng nói: "Ngươi về viện của mình trước đi! Việc này không đến lượt đứa bé như ngươi can thiệp vào!"

Lăng Nhược Hi biết chắc chắn bà ta sẽ nói như vậy, cũng không thèm để ý, nàng hành lễ sau đó xoay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, Trương nhũ mẫu bỗng nhiên ân cần đưa tới một chiếc áo khoác, giúp Lăng Nhược Hi mặc lên người.

Ánh mắt Lăng Nhược Hi trở nên u ám, sau đó nàng trực tiếp dẫn theo Mai Hương đi tới viện của mình, vừa vào trong viện, Lăng Nhược Hi vội vàng cởϊ áσ khoác trên người xuống, bên trong lớp lông vũ có giấu mấy cây kim châm.

Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi lấy ra cây kim châm, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, nhẹ nhàng gỡ ở cổ Lăng Nhược Hi ra, phát hiện phía trên đã sớm biến thành một mảng đỏ sậm.

"Tiểu thư, Trương nhũ mẫu này thật quá đáng, chúng ta mau đi bẩm báo với Lão phu nhân đi!" Từng giọt từng giọt nước mắt của Mai Hương rơi xuống, sau đó nàng ta xoay người lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa trên cổ Lăng Nhược Hi, hộp thuốc mỡ này là lúc trước khi còn ở trong thôn nhỏ, Lăng Nhược Hi đã dùng một đôi hoa tai để đổi lấy.

"Ngươi nghĩ thật sự là Trương nhũ mẫu làm sao?" Lăng Nhược Hi bình tĩnh nhìn Mai Hương, nhàn nhạt mỉm cười.

"Tiểu thư, lẽ nào đây là chủ ý của Lão phu nhân?" Mai Hương là người thông minh, lập tức hiểu ra chuyện này là như thế nào, nàng ta lập tức cảm thấy trong lòng cực kỳ lạnh lẽo, vốn tưởng rằng dáng vẻ hiền lành khi nãy của Lão phu nhân có thể là chỗ dựa cho tiểu thư số khổ của bọn họ, giờ thì tốt rồi, hoàn toàn không!

Dĩ nhiên Lăng Nhược Hi biết Mai Hương đang nghĩ đến điều gì, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nhàn nhạt ngồi lên ghế bên cạnh, khinh bỉ nói: "Trong ngôi nhà này không có chỗ nào cho chúng ta dựa vào, ta cũng không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào, Mai Hương, em có tin không, ta chỉ dựa vào đôi tay này của ta, có thể lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình!"

Mai Hương nhìn thân thể gầy gò yếu ớt của Lăng Nhược Hi, nàng mặc bộ trang phục không hợp với người, dáng vẻ nghèo khổ chật vật, nhưng trong đôi mắt to tròn của nàng lại tỏa ra ánh hào quang, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy rất tin tưởng!

"Tiểu thư, em tin người!"

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười cười, sau đó đùa nghịch cây trâm gỗ cài đầu trong tay, cười hì hì nhìn Mai Hương, làm ra vẻ vô tình mà nói: "Mai Hương à, em nói nếu như nhị phòng biết được chuyện xấu này của đại phòng, có phải sẽ rất vui đúng không?"

Mai Hương hơi nhíu mày, rất nhanh đã hiểu ra hàm ý trong lời nói đó, nàng ta cười cười, thấp giọng nói: "Tiểu thư yên tâm, em sẽ làm cho nhị phòng biết!"

Lăn lộn cả một ngày, vốn dĩ thân thể Lăng Nhược Hi đã rách nát khổ sở đến cực hạn, mặc dù trong phòng lạnh lẽo như băng, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn cưỡng ép bản thân mình đi ngủ, rốt cuộc đây mới chỉ là bắt đầu, còn có chuyện đặc sắc hơn chờ đợi bọn họ ở phía sau!

Sau khi những người không liên quan đều đã rời đi, Lão phu nhân nghiêm khắc nhìn đại phu nhân mặt đang đỏ mặt lên, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội! Nếu như xử lý không tốt chuyện này, ta cũng không giữ được các ngươi!"