Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 13: Ba ba, thương gia gia!

Ban đêm Hoắc Tiểu Tiểu mơ một giấc mộng.

Là một giấc mộng liên quan tới Hoắc Tùy Thành.

Trong mộng khoảng cách cô tới Hoắc Tùy Thành rất xa, xa tới mức nhìn thấy Hoắc Tùy Thành cũng có chút mơ hồ.

Cô nhìn thấy Hoắc Tùy Thành ngồi ở trên một cái ghế, ngang ngược càn rỡ lùi ra sau, trước mặt là hai tên bảo tiêu mặc âu phục đè ép một nam nhân chật vật.

Khoảng cách quá xa, cô nghe không rõ Hoắc Tùy Thành đang nói cái gì, đi về phía trước mấy bước, thấy rõ sắc mặt bị che khuất của Hoắc Tùy Thành, hoàn toàn không giống dáng vẻ ngày xưa ở trước mặt cô, vô cùng cuồng vọng tự đại, rất giống nhân vật trùm phản diện trong phim truyền hình không ai bì nổi.

Ý thức được Hoắc Tùy Thành có khả năng sắp làm xằng làm bậy, Hoắc Tiểu Tiểu hô câu: "Ba ba..."

Nhưng Hoắc Tùy Thành không nghe thấy, không biết nói cái gì với kia hai tên bảo tiêu kia, hắn dẫn theo người nam nhân chật vật kia đứng lên, sau một trận đấm đá bị dồn đến bên trong góc.

Hoắc Tùy Thành đứng ở đó, lấy bật lửa lẳng lặng đốt một điếu thuốc, nhìn nam nhân, tiện tay đem bật lửa ném ra ngoài.

Gian phòng lộn xộn tất cả đều là giấy văn kiện, gặp lửa, rất nhanh liền cháy lên hừng hực.

Ánh lửa dần dần lan tràn tới chỗ nóc phòng, trong ngọn lửa đầy trời cô nhìn thấy Hoắc Tùy Thành níu lấy cổ áo nam nhân dồn đến nơi lửa đốt, chỉ cần hắn buông tay, nam nhân liền có thể bị đẩy vào trong hố lửa.

Nhìn thấy một màn hiện tượng kinh dị này, Hoắc Tiểu Tiểu cảm giác trái tim mình đã ngừng nhảy trong chốc lát, cô cực kỳ sợ hãi, hướng về phía bóng lưng Hoắc Tùy Thành hô to: "Ba ba!"

Cũng thật kỳ quái, Hoắc Tùy Thành tựa hồ nghe được, thân hình hơi ngừng lại, chậm rãi nhìn sang Hoắc Tiểu Tiểu.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người gặp nhau trong chốc lát ở giữa không trung.

Hoắc Tiểu Tiểu khẳng định hắn thấy được chính mình.

Cô mừng rỡ chạy tới.

"Đừng tới đây!"

Hoắc Tiểu Tiểu phút chốc dừng bước lại, ánh lửa gào thét lại giống như con rắn bao vây lấy cô, hỏa diễm bốn phía cực nóng làm cho cô dừng lại, không còn dám đi về phía trước nữa, cách ánh lửa cháy bỏng mà nhìn Hoắc Tùy Thành một tay đang níu lấy cổ áo nam nhân đẩy ra, nhanh chân đi tới phía cô.

Đột nhiên xuất hiện cảm giác an toàn khiến Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, nhưng một giây sau cô nhìn thấy Hoắc Tùy Thành sắc mặt kịch liệt thay đổi, Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên, chiếc đèn treo trên đỉnh đầu bởi vì ngọn lửa mà rớt xuống.

- - --

Hoắc Tiểu Tiểu từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt ra chưa tỉnh hồn mà nhìn trần nhà.

Không có đèn treo, không có lửa.

Còn may là mơ thôi.

Hồi tưởng lại tràng cảnh trong mộng, lại không tự chủ được nhíu mày.

Người trong mộng kia thật sự là ba cô sao?

Làm xằng làm bậy, gϊếŧ người phóng hỏa... Táng tận thiên lương như thế sao?

Thế nhưng là --

Mặc dù cô mới chỉ cùng Hoắc Tùy Thành ở chung được mấy ngày, nhưng trong mấy ngày ở chung, Hoắc Tùy Thành mặc dù thường xuyên không làm người, thì cũng không hề hung tàn giống như trong mộng.

Chẳng lẽ là ngày suy nghĩ thì đêm sẽ mơ như vậy?

Càng nghĩ càng thấy chuyện là như vậy.

Có thể ngồi xổm ở trước mặt cô xoa bóp đầu gối cho cô, sao có thể tàn nhẫn như vậy.

Xem ra là thành kiến lại quấy phá.

Hoắc Tiểu Tiểu cảm giác là đạo lý này.

Ngáp một cái, đưa tay dụi dụi con mắt, Hoắc Tùy Thành đã không còn ở trên giường.

Có lẽ là vì ác mộng, ra không ít mồ hôi, trên thân dinh dính không quá dễ chịu, Hoắc Tiểu Tiểu dứt khoát vén chăn đứng lên.

Cửa phòng rửa tay bị đẩy ra.

Hoắc Tùy Thành người để trần từ trong phòng vệ sinh ra, sáng sớm hiển nhiên là tắm rửa đơn giản vọt vào tắm, giọt nước theo l*иg ngực trượt xuống đến phần bụng tám múi.

Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu đỏ lên.

"Ba ba! Mặc quần áo!"

Hoắc Tùy Thành vừa đi vừa cầm khăn mặt lau khô khẽ giật mình, cũng không nghĩ tới đứa trẻ này sớm như vậy đã tỉnh, lúc này từ trong phòng để quần áo bên tìm một cái áo sơmi mặc vào.

Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận từng li từng tí từ bên trên giường bò xuống, đi chân trần giẫm ở trên thảm mờ mịt tứ phương, "Quần áo của mình đâu?"

Hoắc Tùy Thành một bên cài cúc áo sơmi, một bên tiện tay ném tới một chồng quần áo cô vứt ở trên ghế salon.

Buổi sáng vừa tỉnh ngủ, lực chú ý của Hoắc Tiểu không tập trung không có kịp phản ứng mà có chút mơ hồ, đầu bị một chồng quần áo che phủ tầm mắt đối diện, bắp chân lung la lung lay bất lực chèo chống, sau cùng lảo đảo một bước, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, trực tiếp bị mấy bộ quần áo đè ngã xuống.

"..." Hoắc Tùy Thành trực tiếp cười ra tiếng.

"..." Hoắc Tiểu Tiểu oán hận nện trên sàn nhà.

Quả nhiên!

Mộng cảnh thật không lừa ta, ba cô chính là một người cùng hung cực ác như thế!

Ngày hôm nay khi dễ một đứa trẻ, ngày mai sẽ làm xằng làm bậy muốn làm gì thì làm, ngày sau sẽ có thể gϊếŧ người phóng hỏa dùng bất cứ thủ đoạn nào cực kỳ tàn nhẫn!

Táng tận thiên lương như thế, còn có cái gì hắn không dám làm?

Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ mà đem quần áo trên mặt giật xuống, phiền muộn ngồi xuống, tức giận nhìn Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tùy Thành cài xong cúc áo, một tay bê Hoắc Tiểu Tiểu nhấc khỏi mặt đất đặt lên trên giường, "Tức giận?"

Hoắc Tiểu Tiểu sắc mặt nghiêm túc, "Ừm! Ba cố ý, cười con!"

"Hẹp hòi, ta cũng không phải cố ý. Ta để dì Triệu đến mặc quần áo cho con."

Hoắc Tiểu Tiểu một tay nắm chặt góc áo sơmi của hắn, đem toàn bộ quần áo nhét vào ngực hắn, "Ba mặc cơ!"

"Việc mình có thể làm thì tự mình làm. Đã lớn vậy rồi, mặc quần áo chuyện đơn giản như vậy còn cần người khác giúp đỡ?"

Hoắc Tiểu Tiểu lẽ thẳng khí hùng: "Con còn là trẻ con!"

"Trẻ con thì càng phải học cách mặc quần áo cho mình."

Hai người giằng co một hồi, Hoắc Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, ôm quần áo liền muốn xuống giường, "Con tìm gia gia."

"... Đi, ta mặc cho con."

Hoắc Tiểu Tiểu được một tấc lại muốn tiến một thước, "Không cần baba!"

Hoắc Tùy Thành cầm lấy cánh tay cô không cho phép cô xuống giường, "Con quỷ nhỏ, nói không lại liền cáo trạng, ai dạy con vậy?"

"Tìm gia gia!"

"Được rồi, đứng vững, ta mặc cho con."

Hoắc Tùy Thành cau mày, đem từng chiếc quần áo nhỏ không biết bao nhiêu thước size kia cầm trong tay, từ trên xuống dưới cẩn thận phân biệt thêm vài lần, sau đó khom người đem áo, quần, áo khoác, từng chiếc lên mặc cho cô.

"Mặc xong rồi, xuống lầu ăn điểm tâm."

Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, mặc lỏng lỏng lẻo lẻo còn mặc ngược mặt trước sau của cái quần, Hoắc Tiểu Tiểu mười phần mang thù quyết định không nhắc nhở hắn mặc lộn, đợi chút nữa để gia gia nhìn thấy, mắng hắn!

Hoắc Tùy Thành không có ý thức chăm sóc chiếu cố đứa trẻ, mặc xong quần áo cho Hoắc Tiểu Tiểu liền chuẩn bị rời đi.

Lá gan Hoắc Tiểu Tiểu lá gan khước đại đắc ngận (?), đứng ở trên giường hướng tới trên người Hoắc Tùy Thành nhảy một cái, hai tay ôm lấy cổ của hắn, hai chân chăm chú quấn ở trên người hắn.

Hoắc Tùy Thành bị một cái nhảy như thế của cô ra mồ hôi lạnh cả người, vội vàng ôm lấy cô, "Hoắc Tiểu Tiểu!"

Hoắc Tiểu Tiểu một mặt vô tội nhìn hắn, mở to cặp mắt to sáng ngời sinh động kia phảng phất như muốn nói gọi con làm gì?

Không có chút tự giác đã làm sai chuyện nào.

Hoắc Tùy Thành ôm cô trầm mặt đi ra ngoài, "Lần sau không cho phép như thế này, nghe thấy được không đó?"

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào đầu vai hắn gật gật đầu.

Ở phòng ăn dưới lầu, Hoắc lão tiên sinh đã ngồi ở trước bàn ăn ăn điểm tâm, sáng sớm thấy Hoắc Tiểu Tiểu hết sức kinh ngạc.

"Con mèo lười ngày hôm nay làm sao dậy sớm lại như thế?"

Hoắc Tùy Thành đem Hoắc Tiểu Tiểu đặt ở trên ghế ngồi của em bé, mình ngồi ở chỗ bên tay của cô.