Làm xong bước đầu tiên, việc tiếp theo như nước chảy thành sông, anh cởϊ qυầи áo cho cô, cô cũng cởϊ qυầи áo cho anh, hai thân thể rất nhanh đã trần trụi đối diện với nhau. Đến cuối cùng, Quân Thiên chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ, nằm cuộn tròn dưới thân anh. Trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt đỏ hồng nhìn vô cùng mê người. Tống Chỉ chẳng có hứng thú gì với đồ ngọt, nhưng vẫn như cũ nhịn không được cắn quả đào mật ngon miệng là cô.
Đôi chân thon dài bị anh tách ra đặt bên eo mình, thứ nóng bỏng nhất trên người đàn ông chống lên phần bụng dưới của cô, cách hai lớp qυầи ɭóŧ của anh và cô cũng có thể cảm nhận được hình dạng của nó. Quân Thiên xấu hổ vô cùng, dùng bàn tay nhỏ đẩy vai anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt ngập nước đầy sự khϊếp sợ và khẩn cầu.
Tắt đèn đi.
Tống Chỉ trấn an cô: "Bé Thiên ngoan, nhìn vài lần sẽ quen thôi."
Anh đút cô ăn no nhiều lần như thế, đừng nói ngay cả hình dạng côn ŧᏂịŧ của anh như thế nào cô cũng không nhớ được. Tống Chỉ không cho phép cô trốn tránh, bắt lấy một bàn tay của cô vói vào đũng quần, để cô cảm nhận cậy gậy to lớn kia. Anh động tình hôn lên bả vai cô, xoa nắn bộ ngực sữa xinh đẹp. Hô hấp của cô càng lúc càng dồn dập, thân thể cũng càng lúc càng nóng lên, dươиɠ ѵậŧ đang nắm trong tay lại lớn hơn một chút nữa. Quân Thiên cảm thấy nóng bỏng tay, cô muốn ném nó ra, nhưng bản năng của thân thể lại không cho phép cô làm như vậy.
Trong sự tiến thoái lưỡng nan, Tống Chỉ buông đầṳ ѵú mình đang ngậm trong miệng ra, hôn lên khóe môi cô, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Nếu em muốn thì anh sẽ thả nó ra cho em nhìn."
Nói xong liền duỗi đầu lưỡi vào trong khoang miệng Quân Thiên, điên cuồng quấn lấy nước bọt ngọt ngào của cô từ mọi ngóc ngách. Bàn tay giữ chặt lấy ót cô, triền miên hôn sâu, một tay dời từ bộ ngực sữa về phía đùi cô, sờ đến cặp mông tròn mẩy, anh nhéo mạnh một cái rồi không ngừng xoa bóp, sau đó tiếp tục duỗi tay vào bên trong, tìm được qυầи ɭóŧ, Tống Chỉ dùng hai ngón tay đẩy lớp vải dệt dính nhớ ra, lòng bàn tay lúc nặng lúc nhẹ ấn vào âm đế phía trên hoa huyệt, đem lại cho cô từng đợt vui thích, nhưng vẫn không thỏa mãn cô.
Hô hấp của Quân Thiên dồn dập, đôi mắt ngập nước nhìn khuôn mặt tuấn tú phía trên đỉnh đầu. Bởi vì vừa hôn môi xong, khóe môi anh vẫn còn lấp lánh ánh nước, đôi mắt anh tràn ngập ý cười, ngón tay dài không ngừng xoa nắn âm đế mẫn cảm của thiếu nữ, chăm chú quan sát phản ứng của cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười thích thú và thách thức, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Vật có thể lấp đầy cơ thể trống rỗng đang nằm trong tay cô, muốn thì tự mình động thủ.
Càng dây dưa lâu, cảm giác ngứa ngáy vì trống rỗng kia càng lan ra khắp người, đại não dần dần mất đi lý trí.
"Thiên bảo, nó cũng muốn em, thả nó ra đi."
Chỉ một câu nói, đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng của cô. Quân Thiên bị du͙© vọиɠ điều khiển, run run kéo chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác đang vây hãm con cự long kia xuống, bắp đùi hơi di chuyển dán sát vào thứ to lớn của anh, cởi xong quần áo cho anh thì lại cởi cho mình, sau đó thì cô không biết nên làm gì nữa, bàn tay nhỏ bối rối đẩy ngực anh.
Tống Chỉ cố gắng chịu đựng du͙© vọиɠ đang muốn nổ mạnh, bế cô lên, đồng thời lấy một chiếc gối lót ra sau đầu cô. Quân Thiên dựa lưng vào gối, chân vòng qua hông anh, đôi mắt hồng lên vì tìиɧ ɖu͙©. Cô không biết anh đang muốn làm gì, đôi mắt ngập nước nhìn anh một cách nghi hoặc.
Tống Chỉ suýt nữa đã bị ánh mắt như chú nai con đáng thương này của cô làm cho hít thở khó khăn, gần như đã không còn bình tĩnh được, gấp gáp khiêng hai chiếc đùi của cô gác lên trên vai, qυყ đầυ chọc vào miệng huyệt ướt nhẹp vì dâʍ ɖị©ɧ, giọng nói khàn khàn: "Thiên bảo, nhìn xem nó đi vào như thế nào, học xong thì lần sau tự mình làm."
Cây gậy kia vừa thô vừa thâm, trông đã đủ xấu rồi, ấy thế mà anh còn muốn cô tận mắt nhìn nó tiến vào trong thân thể mình, Quân Thiên vặn vẹo người từ chối, bàn tay nhỏ không có sức lực vỗ vào cánh tay anh một cái, khuôn mặt xinh xắn cũng xoay hẳn sang một bên.
"Không nhìn hả, không nhìn vậy thì không làm nữa nhé?"
Nói xong liền làm bộ như muốn thả chân cô từ bả vai mình xuống, Quân Thiên gấp đến nỗi vội vàng dùng sức kẹp chặt lấy cổ anh, quay mặt lại trừng mắt liếc anh một cái, sau đó không cam lòng dời tầm mắt xuống, nhìn thứ tục tĩu kia, cùng với cô bé ướŧ áŧ của mình. Hai cánh hoa nơi miệng huyệt mấp máy, hệt như đang mời gọi vật thô to gần đó tiến vào.
Khuôn mặt vốn đã đỏ ửng lúc này nóng đến nỗi có thể chảy máu.
Cô bằng lòng nhìn, Tống Chỉ cũng đã rất đói bụng, không chọc ghẹo cô nữa, cánh tay cường tráng quấn lấy hai chiếc đùi trắng mịn của cô, đẩy mạnh eo, chậm rãi đâm vào.
"Thiên bảo, đừng nóng vội, cô bé của em hẹp quá, ông xã muốn làm từ từ."
Ánh mắt anh lướt từ chỗ bắp đùi nơi hai người đang giao hợp đến khuôn mặt cô, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của thiếu nữ, thấy cô cắn môi dưới thì dừng động tác lại, quan tâm hỏi: "Em đau sao?"
Quân Thiên lắc đầu.
Là thoải mái, bị lấp đầy quá thoải mái.
Cô cắn chặt răng, cái miệng nhỏ nhếch lên thở khẽ, rũ mắt nhìn chỗ đang dán sát vào nhau của hai người, dươиɠ ѵậŧ thô dài vừa thong thả lại mạnh mẽ đẩy mạnh vào dũng đạo, cây gậy tím đen từng chút đâm vào lớp thịt non màu hồng nhạt.
Hình như cũng không đáng sợ như cô nghĩ.
Gậy thịt được đâm vào hoàn toàn, Tống Chỉ cố kìm nén xúc động muốn hung hăng làm cô, không nhanh không chậm đẩy eo ra ra vào vào, dò hỏi cảm nhận của cô: "Thiên bảo, thoải mái không?"
Quân Thiên nắm chặt tấm khăn trải giường màu xám lạnh dưới thân, hơi ngẩng cổ lên thở dốc, không gật đầu cũng không phủ nhận, dời ánh mắt đi, lực chú ý lại tập trung ở nơi giao hợp của hai người.
Từ trước đến giờ lần nào Tống Chỉ cũng đoán đúng tiếng lòng của Quân Thiên, thấy vẻ mặt rạo rực khát tình này của cô, động tác đâm thọc càng mạnh hơn nữa, đâm vào lút cán, rồi rút ra toàn bộ, miệng huyệt không ngừng chảy nước, gậy thịt ma sát tạo thành một vành bọt trắng xung quanh. Hô hấp Quân Thiên càng lúc càng gấp, ánh mắt rã rời, không có tiêu cự.
Tuy rằng tư thế này rất sướиɠ, nhưng không đủ thân mật. Tống Chỉ muốn hôn lên cần cổ mảnh khảnh kia của cô, sau khi đột nhiên điên cuồng tăng tốc đâm thọc mười mấy cái, anh buông đùi cô xuống, ôm cô lên đặt lên đùi mình, lực đạo đâm thọc phía dưới vẫn không giảm.
"... Thiên bảo... Ông xã có làm em... Sướиɠ hay không..."
Quân Thiên giang rộng chân ngồi giữa háng anh, cây gậy thịt kia như môtơ điện đâm lên khiến mông cô nảy lên nảy xuống. Cánh tay anh vòng qua eo cô, giữ chặt không cho cô ngã xuống. Tay Quân Thiên leo lên bả vai anh, chỉ cảm thấy phòng ngủ như đang rung lắc, từng đợt từng đợt vui thích không ngừng xộc lêи đỉиɦ đầu, khiến cô không có cách nào tránh né, chỉ có thể rúc vào trong ngực anh.
Tần suất va chạm của Tống Chỉ càng lúc càng nhanh, mỗi một cú đâm đều dùng hết sức lực, tạo ra tiếng vang rất lớn. Chiếc giường bị rung lắc không ngừng kẽo kẹt. Anh dùng sức mạnh như muốn đâm cô bay ra ngoài, thân thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi bỗng nhiên cứng lại, trước mắt sáng lên, yếu ớt ngã xuống ngực anh.
Tống Chỉ bị cô kẹp chặt, xương cụt tê dại, cắn răng gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục thọc vào rút ra trong dũng đạo ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ hơn trăm cái nữa mới bắn ra.
Dư vị vui sướиɠ qua đi, Tống Chỉ rút cây gậy thịt đã mềm một nửa ra. Không còn vật chắn, một dòng nước trào ra từ lỗ nhỏ, trong không khí tràn ngập hương vị tanh nồng không thể xua đi. Tống Chỉ ôm thân thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi của thiếu nữ vào ngực, không ngừng vuốt ve an ủi. Quân Thiên nhũn cả người, đầu óc choáng váng dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch của Tống Chỉ.
Tống Chỉ nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, vén tóc mai cô, hôn lên gò má của thiếu nữ. Căn phòng yên tĩnh, anh bỗng nhiên hỏi: "Thiên bảo, em có muốn đi chữa giọng không?"
Trước đó, Tống Chỉ đã từng liên hệ với bác sĩ chuyên khoa ở nước ngoài, nhưng hai người chưa từng trao đổi qua vấn đề này, anh muốn lắng nghe ý kiến của cô.
Nếu cô không muốn chữa, vậy thì không chữa, dù sao đối với anh mà nói thì cũng không có ảnh hưởng gì.
Thấy Quân Thiên không có phản ứng gì cả, anh lại bổ sung: "Không được suy nghĩ lung tung đâu nhé, ông xã không có chê em."
Quân Thiên nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ chôn trước ngực anh khẽ cười, bàn tay đang bị anh nắm chặt vô lực bấm anh một cái.
Còn chưa đợi anh kéo đầu cô ra dò hỏi một lần, ngón tay thon dài đã viết lên lòng bàn tay anh.
Muốn.
Nằm mơ cũng muốn.
Anh bắt lấy ngón tay kia, nhéo nhéo, một cánh tay khác đang vòng qua eo cô bỗng dùng sức, khiến cô nằm úp sấp lên người mình: "Ông xã sẽ biến giấc mơ của em thành sự thật."
Sau đó lập tức lưu manh: "Để trao đổi, Thiên bảo cũng giúp giấc mơ của ông xã trở thành sự thật đi."
Quân Thiên vô lực đấm đánh anh.
Đều đã để anh ăn sạch sẽ rồi, còn muốn như thế nào mới thành sự thật nữa.
Anh dùng vật nam tính đã mạnh mẽ trở lại đâm cô vài cái, trịnh trọng nói cho cô biết câu trả lời: "Lần này đổi lại là em cưỡi ở trên đi, tự mình di chuyển."
Để anh cũng được hưởng thụ cảm giác vui sướиɠ khi được người khác hầu hạ trên giường nào.
Quân Thiên há miệng cắn hạt đậu đỏ trên cơ ngực của anh.
Tên đàn ông xấu xa, càng ngày càng quá đáng.
Đêm nay Tống Chỉ nằm dưới thân cô thoải mái đến mức mất hồn.