Lộ Âm phích (露阴癖): tìиɧ ɖu͙© lộ thân (exhibitionism), đề cập đến một hiện tượng lệch lạc tìиɧ ɖu͙© mà trong đó một người phô bày bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hoặc bộ phận nhạy cảm (ngực, mông, đùi, bụng...) của mình với người khác giới trong một hoàn cảnh không thích hợp, khiến người khác giới hốt hoảng, căng thẳng và từ đó đạt được kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©. Đây là một hành vị bất thường về tìиɧ ɖu͙© tương đối phổ biến với phần lớn là nam. Tìиɧ ɖu͙© lộ thân được nhìn nhận như một xu hướng tính dục, nhưng người có xu hướng tìиɧ ɖu͙© lộ thân không gây ra những hành động như cưỡиɠ ɧϊếp hay động chạm đến người khác, đây được coi là một sở thích chứ không phải bệnh (theo baidu và google).
Tống Chỉ thấy cô muốn trả nhẫn, không tức giận mà lại cười: "Đồ ông xã đã tặng thì không có lý nào lại lấy về."
Đây là chiếc nhẫn mà anh đã đeo lên cho cô trong buổi tối cuối cùng sau khi anh làm cô đến suýt ngất, lúc đó Tống Chỉ đã nói rất rõ ràng, để cô ra ngoài đi học, học xong rồi thì sẽ ôm về nhà làm vợ.
Tống Chỉ đã cầu hôn cô gái nhỏ khi người ta nửa tỉnh nửa mê, chiếc nhẫn này chính là vật đính ước.
Anh thay đổi vị trí của hai người, đè cô xuống ghế điều khiển. Không gian hẹp, thân thể hai người dán sát vào nhau, anh cười vô cùng xấu xa độc ác: "Thả em ra ngoài đi học, còn chưa tốt nghiệp mà đã muốn đá ông đây, không có cửa đâu."
"Bé con mau quên, chắc em không còn nhớ cảm giác bị dươиɠ ѵậŧ lớn của ông xã làm đến sướиɠ rên lên rồi nhỉ, vừa vặn ông xã cũng quên mất mùi vị mất hồn của cái lỗ này rồi."
Nói năng thô tục, Quân Thiên tức giận đánh anh.
Câm miệng!
Tống Chỉ quỳ gối giữa hai chân cô, đôi chân thon dài trắng nõn bị anh tách ra kẹp hai bên sườn mình, ngón tay với khớp xương rõ ràng cởi thắt lưng ra. Thân hình cao lớn của anh chiếm hơn phân nửa không gian, khuôn mặt tuấn tú để sát vào mặt cô, phun ra hơi thở nóng rực: "Đêm nay chúng ta làʍ t̠ìиɦ, tiện thể nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc lúc trước[1] của chúng ta."
[1] gốc là "tự thủy niên hoa" (似水年华): ý nói những ngày tháng tươi đẹp (như hoa) trôi qua như nước chảy.
Vốn là một tác phẩm nổi tiếng[2] mà lại bị anh xuyên tạc thành như thế. Quân Thiên thấy mình không đánh lại Tống Chỉ nên dứt khoát túm lấy cổ áo anh, há miệng cắn lên cổ. Tống Chỉ kêu một tiếng, động tác trên tay hơi khựng lại, nhưng cũng chỉ là một giây ngắn ngủi mà thôi, rồi sau đó tiếp tục cởϊ qυầи. Chiếc quần tây và qυầи ɭóŧ tứ giác đồng thời bị kéo xuống, côn ŧᏂịŧ sung huyết màu tím đen lập tức được nhìn thấy "cô bé" mà mình mơ tưởng đã lâu, gây thịt thô dài lắc lư vài cái hệt như đang chào hỏi người quen đã lâu không gặp, qυყ đầυ hướng thẳng đến chỗ cô.
[2] tác phẩm mà Thiên Thiên nhắc là "Tự Thủy Niên Hoa" (2003) của đạo diễn Huỳnh Lỗi với các diễn viên chính là Huỳnh Lỗi, Lưu Nhược Anh, Lý Tâm Khiết. Bộ phim này hình như Việt Nam mình không mua bản quyền về chiếu nên tìm trên google Việt Nam không có.
Cởϊ qυầи xong, Tống Chỉ bình tĩnh nhàn nhã trêu ghẹo cô: "Thiên bảo, chào nó một cái đi nào, nó nhớ em đến điên lên được."
Ngay lúc anh lột quần xuống thì Quân Thiên đã che kín mắt mình lại, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, cô nhìn thấy thứ kia của anh, Quân Thiên xấu hổ và giận dữ đan xen, mặt đỏ lên.
Trước đây toàn bị cây gậy này đâm thọc trong bóng tối, bây giờ anh tùy tiện bày nó ra trước mặt cho cô xem, cô thẹn đến mức muốn băm vằm anh ra.
Lộ Âm phích[3], tên bệnh tâm thần.
[3] Lộ Âm phích (露阴癖): đã chú thích ở đầu chương.
Đi mà khoe hàng với vị hôn thê của anh ấy, đừng có đến đây làm bẩn mắt cô!
Quân Thiên quơ quơ tay làm thủ ngữ, Tống Chỉ vui vẻ "chậc" một tiếng: "Vị hôn thê của ông đây còn không phải là em sao, ăn dấm bậy bạ cái gì vậy, đừng nói lảng sang chuyện khác."
Anh vừa nói dứt lời, cô càng phản kháng dữ dội hơn.
Đồ không biết xấu hổ, có mắt không tròng, cô ghen tị hồi nào chứ hả!
"Rõ ràng đang ghen, thế mà chết không thừa nhận."
Quân Thiên cuộn tay lại đấm anh.
Cô không có ghen!
A.
Bé con ầm ĩ với anh, anh coi đây là tình thú, nụ cười càng thêm xấu xa, bàn tay đang làm loạn trên người cô càng dạo chơi không kiêng nể, đánh thức du͙© vọиɠ trong thân thể cô.
Tốt xấu gì cũng đã chung chăn chung gối với nhau nhiều lần như vậy, điểm mẫn cảm trên người cô anh vẫn còn nhớ rõ như in, cô gái dưới thân rất nhanh đã mềm nhũn người, màu hồng phấn phủ khắp toàn thân, mê hoặc Tống Chỉ.
"Thiên bảo ngoan, trước tiên để ông xã sướиɠ một trận đã nhé, làm xong rồi chúng ta sẽ tâm sự với nhau."
Dăm ba câu giải thích không rõ ràng, cây gậy đặt ở bắp đùi cô đã nghẹn sắp bùng nổ, Tống Chỉ thấy cô trên mặt thì từ chối nhưng thân thể lại phối hợp, quyết định giải quyết nhu cầu cá nhân xong thì sẽ nói chuyện với cô sau.
Một tay anh nắm lấy hai cổ tay của cô để lêи đỉиɦ đầu, tay còn lại đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ thô to xấu xí đặt ở cửa mình của cô, cong eo chậm rãi đẩy mạnh.
Cô vẫn đang còn mặc chiếc váy ngắn kia ở trên người, gò má đối diện với anh, lông mày nhíu chặt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống như trân châu, tủi thân và đáng thương vô cùng, Tống Chỉ nhìn mà lửa dục càng thêm bùng cháy.
Người đàn ông đã tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, lý trí chỉ còn lại ba phần, nhớ rằng đã lâu rồi cô chưa làʍ t̠ìиɦ, tốc độ tiến vào dịu dàng thong thả, không quên trò chuyện dời đi lực chú ý của cô: "Thiên bảo, dáng vẻ này của em, khiến thứ to lớn của ông xã càng lớn hơn nữa."
Cô gái nhỏ không hề có năng lực phản kháng trước mặt một người đàn ông trưởng thành như anh. Anh nắm lấy cổ tay cô như xách cánh gà con. Đôi chân thon dài bị anh tách ra, đè lại bằng cẳng chân mình. Âʍ ɦộ mở rộng thừa nhận sự xâm phạm của thứ to lớn.
Quá thô, theo cách mà anh đâm tới, đường đi chật hẹp từng chút từng chút bị anh đút đầy. Cô đau đớn cuộn tròn ngón chân, cảm giác không tốt hơn đêm đầu tiên là bao, mồ hôi lạnh toát ra trên khuôn mặt thanh tú, Quân Thiên ngừng thở, cắn chặt đôi môi phấn hồng.
Người đàn ông cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, vốn cô đã nhỏ hẹp, hơi hai năm không làʍ t̠ìиɦ, chỗ đó của cô chặt trở lại như khi còn là xử nữ, thít đến nỗi suýt nữa là anh tiết ra. Tống Chỉ cắn chặt răng, một giọt mồ hôi lớn chảy xuống cằm.
"Chỗ đó của Thiên bảo chặt như vậy, nếu không phải chính ông xã là người phá thân em, nói là xử nữ ông xã cũng tin."
Quân Thiên đã không còn sức lực mà đi phản bác lại những lời dâʍ đãиɠ đó của Tống Chỉ, toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung ở phần thân dưới bị anh xâm nhập, khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi nhăn nhó.
Sao còn chưa xong nữa, trước cũng đâu có thấy nó dài như vậy, đâm càng lúc càng sâu, cô đau chết mất.
"Thiên bảo, nhịn thêm chút nữa, nhanh."
Côn ŧᏂịŧ thô dài đẩy mạnh, Quân Thiên đau đến mức rên lên như một con thú nhỏ.
Lão già khốn nạn này, còn nói là sẽ không làm cô đau, dối trá.
Rốt cuộc gậy thịt cũng hoàn toàn đâm vào lỗ nhỏ ướt nóng, Tống Chỉ thở phào một hơi, không lập tức lao tới mà thả cổ tay cô ra, vòng tay ra sau lưng cô ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, dịu dàng tinh tế hôn lên những giọt mồ hôi trên mặt cô. Bàn tay to rộng vuốt ve từng tấc da thịt trên cơ thể Quân Thiên, muốn cô tiết ra chất lỏng động tình một lần nữa.
"Thiên bảo, thả lỏng, em căng thẳng quá nên mới đau..."
"Nghe lời ông xã... Thả lỏng một chút..."
Ngoài miệng nghiêm túc suy nghĩ vì cô, nhưng lại đang cười xấu xa trong lòng.
Cô không thả lỏng thì làm sao anh có thể làm đến tận hứng được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
chương sau là xe chấn