Song Hướng Mê Luyến

Chương 30: Một đêm bảy lần, bụng Hàm Hàm bị bắn lớn [H]

|

Mới bốn lần mà thôi…

Lúc đầu Tô Ánh Hàm cũng không rõ lắm những lời này của Tần Tu là có ý gì, cô ngây thơ mờ mịt mà nhìn căn côn ŧᏂịŧ to lớn từ trong thân thể mình rút ra.

Tô Ánh Hàm cho rằng như vậy là xong, liền muốn ngủ, kết thúc một ngày bị làm đến sảng khoái.

Kết quả Tần Tu lại chơi hai nhũ hoa của cô không cho cô ngủ, còn bức bách cô nhìn về phía côn ŧᏂịŧ của anh. Sau đó Tô Ánh Hàm liền thấy côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống kia lại một lần nữa cứng lên.

Tô Ánh Hàm: “!!!”

Đã bốn lần, căn ngoạn ý này thế nhưng còn có thể cứng sao?

Nhưng mà sự thật chứng minh, Tần Tu không chỉ có thể cứng, anh còn có thể tiếp tục thao cô.

Lần thứ năm lại bắt đầu…

Tô Ánh Hàm muốn cự tuyệt, nhưng mà côn ŧᏂịŧ của Tần Tu lại đem cô đến đỉnh sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, ngoại trừ rêи ɾỉ d͙â͙m͙ đãng vì căn đại côn ŧᏂịŧ phía dưới, cô không thể thốt nổi những lời nào khác.

Lần thứ năm kết thúc, lúc Tần Tu lại đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, Tô Ánh Hàm đã kêu khàn cả giọng….

Tuy rằng bị thao thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙, nhưng mà mọi việc tốt quá hóa hỏng, cho dù côn ŧᏂịŧ của Tần Tu trụ được, thân thể cô cũng chịu không nổi nha.

“Anh Tần Tu…” Tô Ánh Hàm sợ, cô vốn là thân thể mỏng manh yếu ớt, hôm nay bị thao nhiều lần như vậy, cả người giống như mềm như cọng bún, cô chịu thua, hướng đến Tần Tu xin tha:

“Anh Tần Tu… Em thật sự không được… Đừng đến nữa… Em buồn ngủ quá, thật là khó chịu… Hơn nữa, ách, anh bắn nhiều như vậy, khẳng định cũng chịu không nổi đúng không?”

Tô Ánh Hàm không nên nói những lời này.

Cô thật sự bị thao phát ngốc rồi, vốn là thật sự muốn kết thúc, nhưng lời này lại vừa vặn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tôn nghiêm đàn ông của Tần Tu, hai mắt anh nhíu lại, sắc mặt biến đổi, cứ như vậy xoay Tô Ánh Hàm đang được anh ôm trong ngực qua.

“Ngô…”

Tô Ánh Hàm cảm giác được.

Cây côn ŧᏂịŧ kia lại cứng.

Vẫn là rất lớn, vẫn là thực thô, chạm một cái liền biết căn ngoạn ý kia nhất định vô cùng dũng mãnh.

Tô Ánh Hàm muốn khóc, đã làm nhiều lần như thế rồi, sao lại có thể cứng lên nữa chứ?

“Mệt nhọc đúng không?”

Tần Tu ôm Tô Ánh Hàm tới cửa sổ gần đó, một tay kéo cô, một tay đem cửa sổ mở ra.

Sau đó Tô Ánh Hàm bị thả lên trên, hai chân bị kéo ra một lần nữa.

Tô Ánh Hàm sợ hãi.

Trên cửa sổ lạnh, gió từ bên ngoài thổi vào càng lạnh hơn, chỉ có côn ŧᏂịŧ to lớn đang thọc nhập vào tiểu huyệt cô là nóng, còn là nóng đến không chịu được.

“Ô ô… Em không cần…”

Tô Ánh Hàm mệt mỏi, chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất thời liền đấm đánh lên người Tần Tu.

Tần Tu một tay xoa hai nhũ hoa của cô, tay còn lại nhéo nhéo âm đế, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng hướng vào sâu bên trong đưa đẩy, thẳng đến miệng tử ©υиɠ, thanh âm cường thế: “Em không cần cũng phải cần.”

“Ô ô ô…”

Cuối cùng Tô Ánh Hàm không thể rêи ɾỉ những lời d͙â͙m͙ đãng nào đó được nữa, cổ họng của cô thật sự đau, kêu không được, thân thể rõ ràng mỏi mệt không thôi, ấy vậy mà lúc bị côn ŧᏂịŧ to lớn hung hăng thao làm, thế nhưng vẫn có thể theo bản năng mà sinh ra phản ứng…

Tần Tu người đàn ông này, anh sao lại lợi hại như vậy a?

Tô Ánh Hàm khóc nức nở.

Cô đã liên tục cao trào rất nhiều lần, hiện tại thật sự chịu không nổi nữa, sau khi lần thứ sáu kết thúc, Tô Ánh Hàm liền như vậy dựa vào trong lòng Tần Tu định ngủ, nhưng Tần Tu lại đánh thức cô một lần nữa.

Tô Ánh Hàm bị thao đến nỗi diễn cũng không thèm diễn nữa, cô một bên khóc lóc một bên tức giận mà nói với Tần Tu: “Chờ tôi ngủ rồi anh thích làm như thế nào thì cứ làm, vì cái gì một hai phải đánh thức tôi chứ? Anh để cho tôi ngủ không được sao?”

Tần Tu nói: “Không được, nhìn tôi làm em.”

Tô Ánh Hàm liền hỏng mất mà khóc: “Ô ô ô oa oa ngô…”

Tần Tu vẫn thao cô đủ bảy lần.

Sau khi lần thứ bảy kết thúc, bụng Tô Ánh Hàm đều bị Tần Tu rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhô lên thành một đường cong nho nhỏ.

“Hàm Hàm,” Tần Tu quỳ gối trên người Tô Ánh Hàm, nhẹ nhàng hôn lên bụng cô, thần sắc ôn nhu: “Em như vậy có phải rất giống như đang mang thai con của tôi không?”

Tô Ánh Hàm không trả lời. Cô thật sự bị thao đến ngất xỉu.