Chương 27. Tiểu tao hóa muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của anh trai, cầu anh trai thao em, kí©ɧ ŧìиɧ trong gara, ấn trên thân xe làm từ phía sau, thao cô phát khóc
|
“A ~”
Tiểu huyệt Tô Ánh Hàm vừa mới bị Tần Tu thao mở, lúc này tuy rằng côn ŧᏂịŧ Tần Tu cắm vào rất mạnh bạo, nhưng Tô Ánh Hàm cũng không cảm thấy đau cho lắm.
Vẫn là rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Nguyên cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào, huyệt thịt mềm mại gắt gao dán lấy, hấp thụ trụ thể đem đến cho nó vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Nhưng Tần Tu không có lấy một chút thương tiếc nào, vẻ mặt của anh thực lạnh lẽo, động tác mang theo tàn nhẫn, không màng tiểu huyệt nịnh nọt lấy lòng, cứ như vậy mạnh mẽ thọc vào rút ra mà thao lộng.
“Ngô… Không cần…”
Người đàn ông như là thật sự tức giận, lực đạo thao làm vừa tàn nhẫn lại hung dữ, côn ŧᏂịŧ thô cứng điên cuồng trừu sáp tiểu huyệt non mềm, hung hăng đi vào, mỗi một lần đều đâm thẳng đến miệng tử ©υиɠ.
“Ân ~ a! Không cần ~”
Tô Ánh Hàm bị côn ŧᏂịŧ to lớn đâm vừa đau lại vừa s͙ư͙ớ͙n͙g͙, biểu tình có thống khổ cũng có vui thích, mà Tần Tu thấy biểu tình của cô thì sắc mặt trầm xuống, đồng thời lực đạo làm cô cũng càng lúc càng mạnh hơn.
“Ngô… Không, Tần Tu…”
Người đàn ông tựa hồ là cố ý muốn làm cho cô đau, miệng tử ©υиɠ của Tô Ánh Hàm liên tục bị va chạm, điển mẫn cảm liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dần dà đau đớn lớn hơn kɧoáı ©ảʍ, Tô Ánh Hàm nhịn không được khóc thành tiếng.
“Ô ô… Đau quá…” Lúc này Tô Ánh Hàm rốt cuộc cũng ý thức được mình hình như đã chơi quá trớn, Tần Tu là thật sự tức giận, anh không chỉ muốn thao cô, còn muốn làm chết cô.
“A ~ ô ô… Anh Tần Nhiên cứu em, anh Tần Nhiên… Tần Nhiên…”
Tô Ánh Hàm thật sự đau sợ, theo bản năng gọi tên Tần Nhiên, nhưng lời này rõ ràng càng khiến Tần Tu nóng tính hơn, anh mở cửa xe, bước xuống, kéo hai chân Tô Ánh Hàm vòng qua eo, cứ thế thẳng tắp đâm vào miệng tử ©υиɠ.
“A!”
Chỗ đó của cô khẩn trương không chịu được, tiếng kêu suyễn của Tô Ánh Hàm một lần nữa cất cao, nhưng lúc này đây Tần Tu vẫn chưa chịu bắn ra, dù côn ŧᏂịŧ bị cái miệng nhỏ của cô kẹp đau, anh vẫn như cũ hướng vào phía trong thao kịch liệt.
Tô Ánh Hàm khóc không thành tiếng.
“Anh Tần Tu… Anh Tần Tu, em sai rồi, thật sự sai rồi… Ngô, anh tha cho em… Cầu xin anh tha cho em đi…Em thật sự, thật sự đau quá…”
Đáy mắt sung huyết của Tần Tu rốt cuộc cũng rút đi một chút, anh nhìn cô gái dưới thân, giơ tay nhéo nhéo âm đế của cô, thanh âm khàn khàn: “Thả lỏng.”
“Em… Em thả lỏng không được…”
“Nghe theo tôi, hít vào.”
“Ngô…”
“Thở ra.”
“A… Hô…”
“Lại hít vào.”
“Ngô.”
“Lại thở ra.”
“Hô…”
Mệnh lệnh của Tần Tu đúng là hữu dụng, thân thể Tô Ánh Hàm dần dần thả lỏng xuống, ngay cả tiểu huyệt phía dưới cũng theo bản năng dựa vào lời Tần Tu hút chặt hơn, mà Tần Tu sau khi đâm vào rút ra vài cái cuối cùng cũng bắt được điểm mấu chốt, lúc cô thả lỏng thì tăng lực đạo nghiền nát miệng tử ©υиɠ, còn khi buộc chặt thì tạm thời dừng lại.
Vài cái qua đi, đau đớn dần dần biến mất, Tô Ánh Hàm ngừng khóc, cảm giác lại tới một lần nữa.
“Ân ~”
Tiếng kêu lại trở nên ngọt ngào nị nị.
Tần Tu đổi ánh mắt, cúi người ôm cả người Tô Ánh Hàm vào trong ngực.
“A ~ Tần Tu…”
“s͙ư͙ớ͙n͙g͙ sao?” Cánh tay và khuỷu tay Tần Tu đều có lực, ôm cô thao lộng không chút nào cố sức, lúc nói những lời này qυყ đầυ thậm chí còn rời khỏi miệng tử ©υиɠ một chút, sau đó lại cắm đi vào.
“Ân ~ a ~”
Tiếng rên kiều suyễn của Tô Ánh Hàm đã trả lời vấn đề của Tần Tu.
“Em quả nhiên là tao hóa.”
Tần Tu một tay ôm cô, đóng cửa xe lại, sau đó vỗ vỗ mông cô, hung hăng nhéo lên cái mông đầy đặn tinh tế của cô.
“A ~”
Cảm giác nguy hiểm vì bị treo lơ lửng làm cột sống Tô Ánh Hàm tê rần, cô gắt gao ôm lấy cổ Tần Tu, hô hấp dụ hoặc động lòng người.
Ô ô.
Tần Tu nói cô là tao hóa.
Người đàn ông này ở trên giường lúc nào cũng vùi đầu mãnh liệt làʍ t̠ìиɦ, rất ít khi nói lời thô tục, ngay cả câu tao hóa hôm nay, cũng là lần đầu tiên anh nói.
Tô Ánh Hàm cũng không biết sự thỏa mãn trong lòng mình là đến từ đâu, phía dưới lại chảy ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn, tiểu huyệt cũng càng khẩn trương hơn mà cắn chặt côn ŧᏂịŧ Tần Tu.
Tần Tu bị cô xoắn chặt, rên lên một tiếng.
Anh giơ tay chụp lấy mông Tô Ánh Hàm, hỏi cô: “Gọi em là tao hóa em liền hưng phấn như vậy?”
Tô Ánh Hàm đương nhiên muốn biện giải: “Em không phải… A ~”
Tần Tu lại hung hăng mà thọc vào rút ra hai cái, biên độ rất lớn, mỗi một lần đâm vào đều tiến đến cổ tử ©υиɠ, có một lần còn thiếu chút nữa là đem hai quả trứng chứa con cháu nhét vào.
“Rốt cuộc… Ngô, không thể, không thể vào thêm nữa…”
Tần Tu lại hỏi cô: “s͙ư͙ớ͙n͙g͙ sao?”
Tô Ánh Hàm cắn ngón tay ngăn tiếng rêи ɾỉ suýt nữa buột miệng thốt ra.
Đương nhiên s͙ư͙ớ͙n͙g͙ a.
s͙ư͙ớ͙n͙g͙ muốn chết.
Tuy rằng lúc đầu có chút đau, nhưng cái cảm giác thỏa mãn vì bị xỏ xuyên qua lấp đầy này thật là khó có thể miêu tả.
Có lẽ là giống như Tần Tu nói, cô là tao hóa, một tao hóa thích ăn côn ŧᏂịŧ, bị côn ŧᏂịŧ đàn ông thao làm liền cảm thấy d͙â͙m͙ đãng sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
“Ngô, a ~”
Đương nhiên là không thể thừa nhận điều này, cô chính là một bông sen trắng nho nhỏ ngây thơ vô tội đáng yêu lại quật cường, nhưng mà ngoài miệng không nói, tiểu huyệt phía dưới lại không ngừng co rút, từng chút từng chút mà cắn lấy côn ŧᏂịŧ Tần Tu.
Tần Tu cứ như vậy làm cô phát điên!
Cũng giống như Tô Ánh Hàm cảm thấy s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vô cùng khi bị côn ŧᏂịŧ thao, da^ʍ huyệt non mềm khẩn trí của cô cũng xoắn chặt lấy anh mỗi khi anh đâm vào, khiến Tần Tu cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường vậy.
Tô Ánh Hàm bị người đàn ông đặt trên nắp xe trước, bày ra tư thế quỳ bò, sau đó côn ŧᏂịŧ Tần Tu lại cắm vào lần nữa, từ phía sau mãnh liệt thao làm.
“A ~ a!”
côn ŧᏂịŧ thô to đẩy ra mị thịt trùng điệp, liên tục thọc vào rút ra nơi khẩn trí ướŧ áŧ.
Tô Ánh Hàm một bên hưởng thụ, một bên lại cảm thấy thẹn thùng, tử ©υиɠ vừa mới bị khai phá quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô cũng không quá chú ý đến hiện tại là ở gara, gara nhà Tần Tu rộng mở, rất nhiều chiếc siêu xe đặt song song với nhau, mà Tô Ánh Hàm cứ như vậy bị Tần Tu ấn trên nắp xe thao làm.
“Không cần, không cần…”
“Em sao lại chỉ biết kêu không cần?”
Tần Tu nói xong liền đem qυყ đầυ một lần nữa đỉnh vào cổ tử ©υиɠ của Tô Ánh Hàm, thao lộng địa phương khẩn hẹp.
“Ngô…”
Đương nhiên là vì giả vờ thanh thuần, bằng không ai rảnh?
Cô tuy rằng chưa từng có bất cứ người đàn ông nào khác trước Tần Tu, nhưng tốt xấu gì cũng xem qua nhiều AV cùng GV như vậy, cũng biết phải kêu như thế nào chứ.
Tần Tu thấy Tô Ánh Hàm không trả lời, liền đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra trong chốc lát, còn thường xuyên đem qυყ đầυ đỉnh nhập tử ©υиɠ của cô, Tô Ánh Hàm bị thao đến nỗi eo bủn rủn, ngay lúc huyệt đạo run rẩy sắp cao trào, Tần Tu đột nhiên đem côn ŧᏂịŧ rút ra ngoài.
Tô Ánh Hàm lại khóc, lần này là khó chịu mà khóc.
Vốn dĩ tiểu huyệt đã s͙ư͙ớ͙n͙g͙ như vậy, cảm giác phong phú như vậy, lúc này đây bỗng nhiên bị vắng vẻ, cô nằm trên xe quay đầu, ủy khuất mà nhìn về phía Tần Tu.
Tần Tu chỉ thản nhiên nắm lấy côn ŧᏂịŧ, dùng qυყ đầυ vuốt ve miệng huyệt.
“Cầu tôi.”
“Cầu xin anh…”
“Không đủ d͙â͙m͙ đãng.”
Mặt Tô Ánh Hàm đỏ lên, Tần Tu đây là bị mở ra cái chốt nào à, sao đột nhiên lại muốn cô nói như vậy?
Thấy Tô Ánh Hàm lại im lặng, Tần Tu liền chậm rãi đem qυყ đầυ hoàn toàn đi vào miệng huyệt, sau đó lại rút ra.
Như vậy càng khó chịu hơn.
Tô Ánh Hàm chịu không nổi, cô thậm chí phe phẩy mông hướng Tần Tu khóc kêu: “Cầu xin anh, anh Tần Tu… Cầu xin anh tiến vào…”
Thanh âm Tần Tu khàn khàn: “Tôi nói, không đủ d͙â͙m͙ đãng.”
Tô Ánh Hàm cắn ngón tay, mặt càng đỏ hơn: “Cầu xin anh… Ngô… Cầu xin anh thao em… Đem côn ŧᏂịŧ bỏ vào…”
“Lại d͙â͙m͙ đãng hơn nữa.”
Tô Ánh Hàm như là hoàn toàn hỏng mất, cô chôn mặt vào một cánh tay, cánh tay khác duỗi ra phía sau, tự giác vạch tiểu huyệt ra.
“Tiểu tao hóa muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của anh trai, cầu anh trai cho em~ cầu anh trai đâm vào… A ~”
Tần Tu đột nhiên đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ cắm vào toàn bộ, sau đó còn không đợi Tô Ánh Hàm phản ứng lại, Tần Tu liền cho cô một đợt đâm thọc mãnh liệt.
“A ~ a ~”
Tô Ánh Hàm thật nhanh đã bị đưa lên tuyệt đỉnh cao trào.
______
hmm chương trước có khá nhiều tiểu khả ái hoang mang về tình cảm của Hàm Hàm với Tần Tu, nên tôi quyết định phân tích một chút. Tần Tu rất hợp gu của Hàm Hàm, và ẻm thích Tần Tu là thật. nhưng các tiểu khả ái cũng nên chú ý đến tình huống của hai người họ một chút. mối quan hệ của 2 người họ khá phức tạp và khả năng thành đôi rất thấp. cho dù Hàn Hàn với Tần Nhiên là fake đi chăng nữa, muốn yêu đương với Tần Tu là cả một vấn đề, chưa kể Hàm Hàm với Tần Nhiên cũng là hôn nhân hào môn nữa, để tách ra cần rất nhiều thời gian và tâm tư. hơn nữa, chương trước Hàm Hàm cũng nói rồi, mới ngủ với nhau mấy lần đã nói muốn cưới ẻm, ai tin? Hàm Hàm có thể cảm nhận được Tần Tu có hứng thú với mình, nhưng đến mức cưới, ẻm thật sự không tin là hợp lý. kể ra nếu lúc đó Tần Tu bảo làm bạn gái tôi không thì khả năng thàng công cao hơn. Hàm Hàm không tin được Tần Tu thật lòng và nghiên túc đến độ muốn cưới ẻm, không phải vì trách nhiệm nhé, bình thường các đôi người ta phải trải qua sóng gió này nọ hiểu nhau cực kì ra thì mới cưới, có nhiều truyện có con rồi chưa chắc nhà nam chịu trách nhiệm, Tần Tu đây lại hoàn toàn muốn phụ trách Hàm Hàm, ẻm không tin cũng là đương nhiên, các tiểu khả ái đừng nghĩ ẻm là tra nữ, tội nghiệp :”(
Tịch Tịch ma ma của chúng ta thật sự viết bộ này rất được, khá chắc tay, tâm lí nhân vật không đến độ xuất sắc vô cùng hay gì đó, nhưng mà khá là hợp lý, thực tế, có nguyên nhân kết quả đàng hoàng, và khẳng định lại Hàm Hàm là nữ chính thịt văn có IQ cao nhé, hãy tin tưởng tôi :”(
btw, có điều này tôi phải nói, đây là một bộ h văn, s͙.͙e͙.͙x͙ jokes từ cmt là không thể thiếu, nhưng tôi nghĩ, cái gì nó cũng phải có chừng mực. tôi không cấm các cô cmt tục, nhưng lúc nãy tôi đọc được 1 cmt nói về size, rồi so với thực tế, rồi bảo nhân vật đang bom chứ size đấy là không real các thứ; 1 tuần trước thì có cmt nhân vật ysl khi tôi rõ ràng đã nhắc nhở vui là đừng nói thế nữa rồi. nên là tôi nói luôn, sau này tôi mà thấy cmt như trên là tôi sẽ cho ra đảo (chứ không phải xóa cmt). tôi edit truyện vì niềm vui, thấy các cô thích tôi cũng thấy vui vẻ lắm, nên tôi nghĩ đôi khi mình được quyền chíu khọ một chút aizz :”))