BUG Ngành Giải Trí

Chương 81: Về lại nhà cũ

An Văn bắt đầu cắt bánh, chưa ăn được mấy miếng thì Hạ Cẩn và Trình Hàn Văn đã bôi bánh kem lên người nhau, Diệp Hiểu Tinh nghĩ cho lớp trang điểm xinh đẹp của mình nên cũng vội vã cách xa ra, cuối cùng cũng vẫn bị quẹt kem lên mặt.

Sau khi An Văn bị Hạ Cẩn ụp một đĩa bánh kem lên trên mặt thì đã hoàn toàn khai mở sức mạnh Hồng Hoang.

4 người họ chém gϊếŧ nhau đỏ cả mắt ở trên ghế, chỉ cần có người ở bên cạnh mình thì sẽ quẹt bánh kem lên người đó ngày, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Đến khi nhóm người quản lí tới đón thì bốn người họ đã biến thành người tuyết, trên đường đi đến WC rửa sạch còn hỗn chiến một trận trên hành lang.

Nhóm quản lí hoàn toàn sụp đổ. Mấy đứa nhỏ khốn kiếp này!

Đến WC cũng chỉ có thể khiến cho người mình sạch sẽ hơn một chút, đến khi rời khỏi khách sạn thì cả người vẫn còn dính vết bẩn. Bốn người họ còn dùng kem trên quần áo và tóc mình hỗn chiến thêm một trận ở trước cửa khách sạn, rồi mới người quản lí và trợ lý của mình kéo lên xe.

Tống Giai vô cùng tức giận, cô ấy nói với tài xế: “Lái xe đi!”

Cả người An Văn đầy mùi bơ, cô đang dùng giấy lau tóc mình, đột nhiên điện thoại lại vang lên.

Sở Kỳ Sâm gọi tới.

“Ngài Sở, ngài có chuyện gì muốn nói sao?” An Văn hỏi.

“An Văn, tôi đang ở biệt thự, bây giờ em hãy mau trở về đi.” Giọng nói trầm thấp của Sở Kỳ Sâm vang lên bên tai.

Trở về? Với cái dáng vẻ này của cô thì sao có thể gặp anh được chứ? Chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt nghiêm khắc kia thì cả người An Văn đã thấy không được thoải mái rồi.

“Hôm nay tôi không về được đâu, tôi còn có công việc.” An Văn nói.

“Tôi sẽ giúp em xin nghỉ, hôm nay là sinh nhật của em, ông nội còn đang ở nhà cũ chờ được ăn sinh nhật của em đây.” Sở Kỳ Sâm nói.

Để anh xin nghỉ giúp á? An Văn lại không phải đồ ngốc.

“Ông nội đang đợi tôi ư, vậy được rồi, tôi sẽ lập tức về ngay, để tôi tự xin nghỉ là được, anh Sở không cần lo chuyện này đâu.” An Văn nói, rồi sau đó lại cúp điện thoại.

An Văn đến khách sạn tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó mới bảo tài xế đưa cô về biệt thự.

Mới vừa vào cửa đã cảm nhận được áp suất thấp ở xung quanh, dì Lưu đang quét nhà ở gần đó cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn, Sở Kỳ Sâm đang vắt chéo chân* ngồi trên ghế đọc tin kinh tế tài chính, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía cô.

(* Cái vắt chéo chân này còn trai ở Hàn và Trung hay có lắm nha mn, vắt chéo nhưng khum phải kiểu vắt chéo đằm thắm dịu dàng đâu nha)

Mái tóc đen dài thẳng, mặc một bộ váy dài trắng, eo váy ôm, trông yểu điệu như một cành liễu, gương mặt trắng nõn không tì vết, cô đang nhìn anh bằng đôi mắt hoa đào ngân ngấn nước.

An Văn thay giày rồi đi qua ngồi trên ghế sô pha, cách Sở Kỳ Sâm rất xa.

“Ngài Sở à, tôi nghĩ rằng chúng ta nên xuất phát ngay khi tin tức này được chiếu hết, đừng để ông nội chờ lâu quá.” An Văn dựa vào lưng ghế sô pha, lấy ra điện thoại ra chơi.

Cô tự thấy mình là một người vô cùng săn sóc và ngoan ngoãn.

Trước giờ Sở Kỳ Sâm rất ghét người đến trễ, anh đã ở đây đợi cô lâu như vậy nên đã tích tụ sự tức giận trong lòng, nhưng ngay khi nhìn thấy cô thì sự tức giận ấy cũng tan biến.

Anh nhìn An Văn đang chơi điện thoại, cô trắng trẻo và nhỏ nhắn, đôi lúc sẽ có mấy hành động hơi cáu kỉnh nhưng lại trông cực kỳ đáng yêu.

Trách sao An Quyền lại coi cô em gái này như bảo bối, đến anh cũng cũng nhịn không được mà thấy yêu mến.

Thậm chí anh còn nghĩ rằng, nếu mình cũng có một cô em gái ruột thì tốt rồi.

“ Chúng ta đi thôi.” Sở Kỳ Sâm đứng dậy nói, anh đi đến móc treo đồ lấy áo vest khoác vào rồi thay giày.

An Văn mang theo túi xách nhỏ của mình đi lên xe theo Sở Kỳ Sâm , tài xế quay đầu xe bắt đầu chạy về hướng nhà cũ.

Dọc theo đường đi, An Văn đều cúi đầu bấm điện thoại, cô cũng không biết nên nói chuyện thế nào với Sở Kỳ Sâm, lần trước cô còn tức giận quát lên với anh, không biết Sở Kỳ Sâm có còn tức giận hay không.

“Em đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại nhiều, việc đó có hại cho mắt.” Sở Kỳ Sâm nói.

An Văn nghe xong thì cất điện thoại đi.

An Văn liếc mắt nhìn qua Sở Kỳ Sâm một cái, rồi lại lén trợn to mắt, để tay trên cổ giả vờ cắt ngang một đường, sau đó lè lưỡi ra giả chết.

Đôi lúc nghịch ngợm, láu cá một chút cũng rất vui, nhưng Sở Kỳ Sâm lại luôn giữ dáng vẻ không có chút cẩu thả như vậy. An Văn nghiêng người, đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sở Kỳ Sâm đã thấy động tác vừa rồi của An Văn, khoé môi vô thức cong lên thành một nụ cười.

Thật đáng yêu.