Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 117

"......"

Tầm mắt Mục Loan Loan mơ hồ, muốn vươn một cái tay khác đi sờ sờ anh rồng của nàng, nhưng chỗ đó chỉ truyền đến từng đợt đau đớn.

Chuyện nàng không có thể làm được, vậy để anh rồng giúp nàng làm ——

Cẩn thận đem nàng ôm vào trong ngực, kéo bàn tay nàng vốn đan bắt lấy quần áo hắn, đặt lên gò má của chính mình.

Màu máu đỏ nhiễm hẳn nửa bên mặt hắn, nhưng Long tiên sinh không chê chút nào.

Hắn cong mặt mày, giống như Mục Loan Loan vô số lần chờ mong, nhẹ nhàng nghiêng mặt, môi chạm chạm vào đầu ngón tay nàng.

Giống như đang nói.

Đây là sự thật.

Mục Loan Loan nỗ lực mở đôi mắt đang sưng lên, đau đớn làm nàng gần như nói không nên lời.

Long tiên sinh ôm nàng, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên mặt đất, hắn cẩn thận lau đi vết máu tươi trên trán Mục Loan Loan, khi thấy rõ bộ dáng nàng đang bị thương, áy náy cùng lửa giận tràn ngập bỗng dâng trào lên, suýt chút xé rách trái tim đang nhảy lên của hắn một lần nữa.

Môi mỏng đột nhiên cong lên, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh đến đáng sợ.

Ở bên ngoài chỉ mới trôi qua không đến ba ngày, phu nhân của hắn đã bị lũ chó theo đuôi này bám theo cắn thành như vậy, nếu hắn đã trở lại trễ một chút thôi, chẳng phải là sẽ hoàn toàn mất nàng?

Trên tay truyền đến một xúc cảm nhẹ nhàng, Long tiên sinh cúi đầu thấy nàng cố gắng chống thân thể sắp hỏng mất của mình, đem hết toàn lực nói, "Manh... Manh......"

"Giao cho ta." Long tiên sinh nắm lấy cánh tay phải sắp biến mất của nàng nói.

Mục Loan Loan chỉ cảm thấy từ cánh tay phải truyền đến một luồng ấm áp, cảm giác hít thở không thông vốn dĩ làm nàng gần như không thể chịu đựng được cũng giảm bớt rất nhiều, đau đớn cũng biến mất, chỉ còn lại có một chút cảm giác mệt mỏi, chỉ là thân thể sắp hỏng mất rồi, tạm thời không thể phát ra tiếng.

Nàng được anh rồng ôm vào trong ngực, thấy hắn đứng lên, rũ mắt nhìn nàng cong cong môi, những cơn mưa đá vốn dĩ sắp rơi xuống, còn có tiếng sấm sét gào thét bên tai cũng phảng phất như bị mất tiếng, chỉ còn lại đầy trời ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.

Nàng hơi hơi ngốc lăng, tia ánh sáng nhỏ khẽ lọt vào trong mắt.

Thần thức Long tiên sinh thoáng chấn động, hình chiếu khổng lồ của thế giới buông xuống, những cơn mưa đá sắp sửa đổ xuống dưới mặt đất ngay lập từng ngưng lại, lơ lửng giữa không trung, còn có thứ khác cũng ngưng lại, đó chính là động tác của Ngao Khâm đang chuẩn bị cho cái túm lông đang cháy một đòn trí mạng, cùng Vu Nghiêu đang ôm cánh tay xem náo nhiệt.

Sao lại thế này?

Cái miệng to rộng của Thanh Long há hốc, hàm răng sắc bén lộ cả ra bên ngoài, cọng râu rồng vốn dĩ đang rung rung lay động theo cơn gió nhẹ cũng ngừng ở giữa không trung, thân thể đột nhiên không thể nhúc nhích, từ tận đáy lòng Ngao Khâm tràn ngập một sự sợ hãi nhàn nhạt.

Đôi mắt cực đại như chuông đồng của hắn hơi hơi giật giật, thần thức hắn đã phóng ra bên ngoài bị kẹt trong thế giới đông cứng của Long tiên sinh không cách nào thu hồi được, từ thức hải truyền đến từng trận đau đớn, Ngao Khâm kinh hãi nhìn thấy con rồng hẳn là đã chết đi kia.

Trong lòng ngực tên đó còn đang ôm Mục Loan Loan mà hắn nghĩ đã bị đập chết, ngoại trừ mấy vết máu li ti trên mặt hắn, quanh thân không nhiễm hạt bụi nhỏ.

Những chiến sĩ hai tộc Long, Vu đang đeo bám chiến đấu muốn gϊếŧ chết bọn Cửu Khuynh, cũng rơi vào tình trạng tương tự, không thể chống cự được lực lượng trước mặt, cũng vô pháp nhúc nhích.

Sao lại thế này?!!

Sợ hãi nhàn nhạt trong đáy lòng hắn đã hoàn toàn hiện lên rất cụ thể, con rồng kia không chết, sao có thể chứ!

Sừng của hắn đều nát rồi, sừng đã nát hết rồi mà!

Cái sừng đại biểu cho sinh mệnh của Long tộc đã hoàn toàn nát, hắn làm sao không chết được chứ!

Chẳng lẽ hắn thành công?

Không, không có khả năng.

Cái ý niệm vừa xuất hiện liền bị Ngao Khâm hung hăng bóp tắt, tên đó không có khả năng thành công, đã mấy vạn năm không có con rồng nào thành công cả, một con rồng cô nhi như tên đó thì sao lại có thể thành công chứ? Muốn thành công hẳn phải là hắn, chỉ cần hắn ăn Bạch Phượng, lại huyết tế người có thiên phú là có thể đột phá, có thể học tập công pháp gì đó trong trung tâm của cấm địa, có thể có được thực lực, đột phá đến cảnh giới tối cao!!

Mặc dù hắn nghĩ như vậy, nhưng tia ghen ghét cắm rễ trong đáy lòng Ngao Khâm giống như cỏ dại, sinh trưởng cực kỳ tốt, nhanh chóng chiếm cứ cả trái tim của Ngao Khâm. Ghen ghét quá to lớn lại pha lẫn sợ hãi bản năng, đan chéo nhau thành một sợi dây tinh mịn đủ để treo cổ hết thảy, làm hai tiếng "quân thượng" nguyên bản để hắn kiêu căng mở miệng rộng cười toe toét lại xấu xí buồn cười như là một con sâu màu xanh lá.

Càng thêm khϊếp sợ hơn cả Ngao Khâm, chính là Vu Nghiêu vốn dĩ đứng một bên chế giễu.

Tu luyện của Vu tộc không chú ý luyện thần thức, nhưng thần thức hắn lại không hề yếu, thậm chí bởi vì được cắn nuốt linh hồn của Hỗn Độn linh hồn, hắn còn cường đại hơi Ngao Khâm cùng bậc lục giai một tầng, có thể nói là gần như đạt đến cảnh giới thất giai rồi.

Nhưng hiện tại, cái thần thức mà hắn vốn dĩ lấy làm tự hào lại bị nghiền áp đến không hề có chút sức chống đỡ nào, cái thần thức vốn dĩ dày nặng như núi dưới sự đè nén của thần thức Long tiên sinh, yếu ớt giống như một tờ giấy mỏng manh yếu đuối đến đáng thương.

Con rồng phế vật đó không chỉ đột phá, còn đạt tới cảnh giới mà Vu Nghiêu hắn tha thiết ước mơ.

Nhận thức được điều này, tất cả ý chí vốn có của Vu Nghiêu cơ hồ như sụp xuống trong nháy mắt, nhưng dưới tình huống cả tứ chi lẫn huyết cổ đều không thể cựa quậy, hắn không có cách nào để phủ nhận sự thật này ——

Con rồng kia đã trở lại, đó chính là địch nhân mà bọn họ không thể nào đánh thắng nổi.

Nhưng Vu Nghiêu hắn vẫn vô cùng muốn sống, nghĩ đến hành động của hắn và Ngao Khâm đối với bọn Mục Loan Loan lúc nãy, Vu Nghiêu triệt để cảm thấy hối hận đang lan tràn trong tim mình, hắn cắn răng một cái, chuyển chuyển con mắt.